- Anh, bây giờ anh tin chưa, thực sự là siêu nhân
Một người trẻ tuổi ngồi trên xe nói với người bên cạnh. Lúc này người trong xe đều đang bàn tán, người ngồi trên mui xe cũng đang nói chuyện lúc trước.
Trọng điểm bàn luận của mọi người là chuyện Trương Dương chạy như bay tới lúc trước, điều này còn thần kì hơn con ngựa hoang mà họ dùng súng săn bắn không trúng.
Trương Dương rõ ràng có tốc độ không phải của con người, khiến mọi người đều vô cùng kinh hãi, có người nói người đó là võ lâm cao thủ, còn nói là người của cơ quan bí mật quốc gia, tới đây bắt con ngựa hoang kia.
Về phần thân phận của con ngựa hoang, thì người ta đoán già đoán non đủ kiểu, thậm chí có người nói đây là ngựa biến đổi gien, sản phẩm nghiên cứu mới nhất của quốc gia, kết quả bị xổng mất, sau đó nhà nước mới phái người đến bắt.
Cho dù đoán thế nào, mấy tên săn trộm này cũng sẽ không có lòng dạ nào mà tiếp tục săn con ngựa hoang này, bọn họ rút cuộc hiểu ra, con ngựa kia căn bản không phải thứ bọn họ có thể có được.
Bọn họ chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, chưa bắt được con mồi còn bị phá hủy nhiều xe như vậy, nhiều người bị thương như vậy,lần này nhất định phải bồi thường rất lớn.
- Thấy người đó sao em không gọi anh?
Anh trai vừa nói vừa trừng mắt, đứa em lúc đầu nói anh ta không tin, sau khi nghe nhiều người bàn tán như vậy, anh ta mới bán tín bán nghi. Dù thế nào nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, chắc không phải là giả:
- Em gọi anh rồi, nhưng anh không nghe.
Người em có vẻ rất oan ức, nói xong lại quay đầu, vừa quay đầu, cậu ta lại sửng sốt.
Trương Dương đã cưỡi Truy Phong đuổi theo. Cậu ta vừa hay nhìn thấy Truy Phong màu trắng và Trương Dương đang cưỡi trên mình nó.
- Siêu, siêu nhân.
Người em không tin nổi kêu lên một tiếng, người anh cuối cùng cũng quay đầu lại, ngay sau đó há hốc miệng.
Con ngựa hoang bị bọn họ khổ sở đuổi theo, lúc này đã trở về, tuy nhiên trên lưng nó có một người đang cưỡi, xem ra người này đã hàng phục con ngựa hoang.
Không chỉ hai anh em này phát hiện ra Trương Dương, những người khác trên xe cũng đều nhìn thấy, tất cả đều mở mui xe ra, có người còn giơ súng lên.
Lúc này có tổng cộng tám chiếc xe, đều là xe việt dã, bên trong có khoảng hơn trăm người.
Tám chiếc xe này là tất cả số xe họ có thể lấy ra được. Bọn họ vốn có hơn ba mươi chiếc, kết quả bị truy phong phá mất hơn một nửa, nhiều cái còn lại đều bị Trương Dương làm nổ lốp.
Số xe bị Truy Phong phá hoàn toàn không sửa được, số xe bị Trương Dương làm nổ lốp, ngoài mấy chiếc bị đổ ngược ra, những cái khác đều có thể sửa.
Sửa xe chính là thay lốp xe, trên xe bọn họ đều có lốp dư, hon nữa hiện trường nhiều xe bị phá hỏng như vậy, lấy vài cái lốp cũng không thành vấn đề.
Tám chiếc có thể lái này, là những chiếc cuối cùng của họ, ngoài ra chỉ có thể thể tạm vứt trên thảo nguyên, chờ xe tải tới kéo đi.
- Bang bang.
Có người đã nổ súng, còn có người kêu to với Trương Dương.
Người nhận ra Trương Dương không nhiều, dù sao lúc trước Trương Dương cũng chưa dừng lại, chạy như bay thẳng tới, cũng chính người em kia nhìn rõ bóng dáng của Trương Dương.
Rất nhiều người nhìn thấy Trương Dương cưỡi trên con ngựa hoang lúc trước bị họ đuổi theo, bản năng có chút ghen tị.
Bọn họ đuổi theo lâu như vậy không có tác dụng gì, lại bị tiểu tử này hàng phục, sự đố kị khiến họ quên sự phán đoán khi trước, rất nhiều người đều giơ súng bắn Trương Dương.
Những người này vốn là kẻ săn trộm trên thảo nguyên, hung thủ ác bạt, trong số đó thực sự có kẻ dám giết người.
Tiếng súng vừa vang lên, Truy Phong liền chạy.
Những viên đạn này không trúng Trương Dương, càng không cần nói con ngựa, những tiếng súng chỉ càng làm nó phẫn nộ.
- Truy Phong, tới gần, xem ta xử lý đám người đó như nào.
Trương Dương hét lên một tiếng, Tia Chớp và Vô Ảnh đều đứng ra, kêu chít chít, có vẻ rất phẫn nộ.
Tốc độ của Truy Phong rất nhanh, sau khi Trương Dương hét lên, thân thể nó đã tới gần chiếc xe đầu tiên, chính là chiếc xe có hai anh em kia.
- Bùm bùm.
Hai tiếng liên tục, lốp xe này lập tức nổ, cũng may xe lái không nhanh, nên không bị lật.
Tuy nhiên hai người trên mui xe xui xẻo đều ngã xuống, rên hừ hừ trên mặt đất.
Sau khi làm nổ chiếc xe này, Trương Dương lập tực giơ tay ra, lại làm nổ lốp chiếc xe thứ hai.
Lúc này đám người trên xe mới phản ứng lại, đây chính là người vừa chạy rất nhanh tới lúc trước, bất kể là người này hay con ngựa bên dưới, đều không phải thứ họ có thể đối phó được
Người thông minh, đã bắt đầu muốn chạy.
Có hai chiếc xe lập tức tăng tốc, đáng tiếc bọn họ bị Trương Dương phát hiện, liên tục mấy tiếng "bùm bùm", hai cái xe tưởng thông minh này đã bị nổ lốp.
Chạy? Trước mặt Truy Phong, ai có thể chạy trốn.
Nếu không phải Trương Dương không muốn để họ tản ra nhiều sẽ phiền toái, trực tiếp để truy phong đá tới, cam đoan họ đã về âm phủ rồi.
Tám chiếc xe, trong một phút, đã bị Trương Dương làm nổ lốp.
Đám người thấy xe bị nổ lốp không thể chạy trốn được, nhiều người trở nên hung hãn, tất cả đều cầm súng bắn về phía Trương Dương. Trong lúc nhất loạt tiếng súng đều nổ, cảm giác như đang đánh giặc.
Mưa bom bão đạn, cảnh tượng trước mắt có thể gọi như vậy.
Bên trong mưa bom bão đạn, Trương Dương trực tiếp nhảy xuống từ trên người Truy Phong, ngay sau đó xuất hiện trước chiếc xe đầu tiên, một tên đang giơ súng bắn bị hắn bắt ra, tùy tay nhét sang một bên.
Cửa xe bị mở ra, cả đám người bên trong đều bị Trương Dương tóm lấy, ném trên mặt đất. Toàn bộ đám người đều không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm ở đó rên hừ hừ.
Lúc Trương Dương chạy ra, Tia Chớp, Vô Ảnh, Truy Phong cũng đều không rảnh.
Cái bụng Vô Ảnh khẽ hít vào, một ngụm nội kình xì ra, cả chiếc xe đều bị nó làm nghiêng ngả, người bên trong chật vật bò ra ngoài, nhiều người đều bị thương.
Về đám người trên mui xe, lúc xe nổ lốp, cũng đều ngã đi đâu cả.
Tia Chớp lợi hại hơn, trực tiếp nhảy vào trong xe, phun khói độc. Đây là khói độc nó pha loãng, vừa có thể hạ độc, nhưng không trí mạng.
Truy Phong trực tiếp nhất, nhảy đến trước xe, vó ngựa giương lên, cả chiếc xe trở thành đống đổ nát, người bên trong bị đụng choáng váng, hoa mắt không biết đông tây nam bắc gì.
Không đầy một phút, tám chiếc xe hơn trăm người, bị họ thu phục hoàn toàn.
Tiếng súng dừng, không ai còn nổ súng, bọn họ cũng không nổ súng nổi. Đám người bị thương đều đang kêu đau.
Phỏng chừng đám săn trộm này lúc này đều đang hối hận, sao lại trêu phải tên sát nhân này.
Bọn Tia Chớp giải quyết xong kẻ thù, nhưng người đều ở trong xe, cũng không bắt ra, Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể đi tới kéo toàn bộ đám người ra.
Tổng cộng một trăm linh bảy người, đều bị Trương Dương chất thành đống, súng bị vứt sang một bên.
- Chít
- Chít
Tia Chớp và Vô Ảnh đứng bên cạnh Truy Phong, như đang bảo với đồng đội mới, bọn chúng giúp nó báo thù, ít nhất cũng đã giải quyết đám săn trộm xong xuôi.
- Nhiều người như vậy, có chút phiền phức.
Trương Dương nhìn bọn họ, khẽ lắc đầu, lấy ra hộp châm trên người, lần này lấy ra là độc châm, độc châm làm từ da nhện hắc thiết.
Tội của bọn săn trộm này không đáng chết, nhưng tội chết có thể miễn còn tội sống khó tha, nhất định phải trừng phạt chúng. Độc châm này Trương Dương đã điều chỉnh độc tính, để giảm độc tính đi, rồi phối hợp với mê hồn thuật, có thể khiến những người này quên mất một đoạn kí ức, có thể quên tất cả những gì vừa xảy ra.
Quên chuyện này, sẽ không ai truyền đi tin tức về hắn và Truy Phong.
Ngoài việc mất trí nhớ, những người này về sau đừng mơ làm những việc cần tính chính xác cao, chỉ cần tập trung tinh thần sẽ bị đau đầu, hoàn toàn không làm được.
Bọn họ còn muốn cầm súng đi săn, điều đó là không thể.
Có lẽ sau này bọn họ chỉ có thể dựa vào thực lực mà kiếm sống, trừng phạt như vậy có chút nặng, nhưng cũng không phải người tốt, trừng phạt vậy cũng đáng.
Ngoài ra, Trương Dương còn định dẫn toàn bộ bọn họ tới đồn công an.
Đám săn trộm này hẳn đã hại không ít động vật được bảo vệ, tội của chúng để pháp luật trừng trị, về phần bọn họ bị xử bao nhiêu năm Trương Dương sẽ không hỏi đến.
Tuy nhiên Trương Dương sẽ tìm người hỏi thăm, có thể xử bao nhiêu năm thì sẽ không xử ít hơn, không để bọn họ nhờ vào quan hệ để làm trái pháp luật, điều này Trương Dương làm được.
Hơn một trăm người, toàn bộ bị ghim châm, rồi bị sử dụng mê hồn thuật.
Không lâu họ đều mơ mơ màng màng, người có thể đứng lên đều đứng lên, không thể đứng thì có người đỡ.
Trương Dương lại trở lên mình ngựa, những người này đi theo phía sau hắn, từ từ đi về phía trước, về phần súng săn và ô tô, sau này để cảnh sát đến thu dọn, không có quan hệ gì tới hắn.
Dẫn một đám người đi như vậy không thể nhanh được, truy phong chậm rãi bước, thỉnh thoảng quay lại nhìn đám người.
- Ầm
Mới đi được không bao xa, phía trước lại truyền tới tiếng súng, một chiếc xe việt dã và một chiếc xe chở hàng đi từ xa về phía họ.
Lúc này họ đã đến gần ven đường, thấy hai chiếc xe đang đi trên đường lớn, không tiến sang mặt cỏ.
Tốc độ hai chiếc xe cũng không chậm, không lâu liền tới gần. Xe việt dã còn trực tiếp lái vào lề cỏ. Chiếc xe này Trương Dương không lạ gì, chính là chiếc xe họ lái lúc xuất phát.
- Trương, Trương Dương, đây là?
Long Phong còn chưa xuống xe, ló đầu ra từ ghế phụ, kinh ngạc nhìn Trương Dương đang cưỡi truy phong
Hai chiếc sừng nhỏ trên đầu Truy Phong đã mềm đi, cặp sừng này của nó rất thần kì, lúc không sử dụng lực lượng nội tại trong cơ thể thì sẽ mềm đi, giống như một lớp lông, khiến nó không khác gì con bạch mã bình thường.
Kỳ thật muốn phân biệt cũng được, bộ lông của ngựa trắng bình thường tuyệt đối không trắng muốt, xinh đẹp như truy phong. Vóc dáng của nó cũng nhỏ hơn ngựa bình thường một chút, giống như con ngựa chưa trưởng thành.
- Sao mọi người lại tới được?
Trương Dương khẽ mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Long Phong, hỏi lại một câu.
- Chúng tôi không có việc gì nên tới đây trước, trên đường để lại dấu hiệu cho cậu. Nếu cậu phát hiện nhất định có thể tìm được bọn tôi, vừa rồi tôi nghe thấy tiếng súng nên đi nhanh hơn, thế rút cục đã xảy ra chuyện gì?
Lúc nói chuyện, ánh mắt Long Phong vẫn không ngừng nhìn Truy Phong, truy phong cũng đang trừng mắt nhìn anh ta.
Với thực lực của Long Phong, đương nhiên có thể nhìn ra điểm khác biệt của con bạch mã này, tuyệt đối không phải bạch mã bình thường.
Hơn nữa lúc trước Trương Dương đuổi theo là một con ngựa linh thú, trong lòng Long Phong có một cảm giác kì lạ, cảm giác khiến chính anh ta cũng không tin nổi.