Trùng Trùng mang theo một chút cảm giác khiêu chiến khi mạo hiểm nguy nan, một chút cảm giác tinh nghịch khi vượt khỏi quy phạm, một chút cảm giác phản nghịch khi phạm thượng tác loạn, một đường chảy thẳng tới Tụ Quật châu. Vậy mà, còn rất phấn khích.
Luyến tiếc, đương nhiên vẫn có một chút.
Mà lúc Ha đại thúc phát hiện chuyến đi này của nàng có một mỹ thiếu niên yêu đạo, một con gà con biết nói đi theo thì ngoài sợ hãi ra còn tăng thêm vẻ không yên tâm, nếu không phải vì phải bày kế dụ truy binh đi thì suýt nữa hắn đã trực tiếp đưa nàng tới nơi an toàn rồi.
Vết thương của Trùng Trùng vẫn chưa lành hẳn, tuy công lực tăng lên không ít, nhưng cũng không thể cứ mãi bay không ngừng nghỉ, may mà nàng tự bay một đoạn, Cửu Mạng sẽ cõng nàng bay một đoạn, tội cho A Đẩu vẫn còn là một con Husky bé nhỏ, lại không thể không thồ một sọt trúc to, bị nàng sai sử như con ngựa con khỏe mạnh.
Lần trước đi lấy đá Chân Hỏa, nàng liều mạng chạy trốn từ Tụ Quật châu đến Phụng Lân châu, lần này lại ngược lại, một người ba thú chạy điên cuồng, gần như là chưa từng nghỉ ngơi qua, chỉ qua một đêm ở thành Cách Hải.
Không phải là vì Trùng Trùng lương tâm cắn rứt, liều cái hiểm bị bắt về mà để thủ hạ nghỉ ngơi một chút, mà là vì nàng muốn mua chút đồ, làm điệu một chút. Nàng cứ luôn mơ ước mình có thể xinh đẹp đứng trước mặt Hoa Tứ Hải, nhưng mãi vẫn không được, bây giờ yêu cầu của nàng giảm xuống rồi, chỉ cần hơi giống người là được rồi, đừng cứ mãi giống như tiểu đương gia Cái Bang vậy.
Đến bên bờ Biển Chết, Trùng Trùng xem như là trút được một hơi, bay được ở trên bầu trời Biển Chết chỉ có sư phụ và vài sư thúc, đoán chắc họ sẽ không tự mình chạy xuống núi đuổi theo nàng. Điều này có nghĩa là, chỉ cần nàng lên thuyền rồi thì sẽ được an toàn.
Nghĩ tới đây, nàng sờ vào vé thuyền trong túi, bước bước to về hướng con thuyền tàn như đốt trúc. Ông trời đúng là thương nàng, lúc bọn nàng đuổi tới bên bờ biển, Người Vượt Biển đang lúc sắp khởi hành.
“Oa, có chỗ trống, gần đây làm ăn không quá tốt nha!” Nàng nhảy một bước tới sau lưng Người Vượt Biển, vỗ vỗ vai hắn. Hành động này trong mắt người khác, tưởng là nàng và ông chủ thuyền là bạn thân, nào biết họ là kẻ thù của nhau chứ. Mà lửa giận trong mắt Người Vượt Biển, chỉ có Trùng Trùng mới nhìn thấy.
“Đừng trừng ta, ta là khách. Quy tắc của ngươi chẳng phải là có vé thì sẽ chở sao? Có vẻ như ta không có thể diện lớn đến mức khiến ngươi hủy bỏ quy tắc chứ.” Trùng Trùng đặt ba tấm vé vào tay hắn, “Cả chó ta cũng mua luôn một vé, ngươi còn lời nào nói nữa không?”
Người Vượt Biển là người ăn nói vụng về, tuy rằng có tức lần trước bị Trùng Trùng hãm hại, làm phu thê hai người và người bạn thân nhất suýt bị Ma Vương nghiêm trị, nhưng hắn đã từng thề, người ta có vé, cho nên tuy hận tới cắn răng, lại chẳng thể sảng sảng khoái khoái một mái chèo đập chết Ấn Độ A Tam này, chỉ đưa tay túm lấy ba con ếch mình tự tay nuôi nấng rồi nói: “Nha đầu thối, ngươi không sợ chết, ta sợ gì không chở ngươi?”
“Hì hì, Tôn Nhị Gia gần đây khỏe không?” Trùng Trùng hỏi một đằng trả lời một nẻo, vẫy tay gọi Cửu Mạng và A Đẩu lên thuyền trước.
Khả năng bình phục của chó rất tốt, lại dễ dàng phấn khích, qua một đêm nghỉ ngơi, A Đẩu đã sớm lên đủ tinh thần, huống chi sọt trúc đã chuyển qua người Cửu Mạng, thế nên nó vui sướng nhảy một phát lên, sau đó ngửi đông hít tây những người trên thuyền, làm những vị khách đó hoảng sợ kêu lên không ngớt.
Cửu Mạng không nhúc nhích, cảnh giác canh giữ bên người Trùng Trùng, khiến nàng cảm thấy vô cùng an toàn.
“Lão tử không quen Tôn Nhị Gia của ngươi.” Người Vượt Biển bước bước to sang bên trái, tránh khỏi hành động kéo tay áo hắn của Trùng Trùng, ý là không muốn biểu hiện vẻ quen thân đến vậy, cũng phải đề phòng mình nhất thời chịu không nổi, một phát đánh chết nha đầu này.
“Hả, tuyệt giao với ông chủ Uông rồi?” Trùng Trùng lề mề bước lên thuyền, dựa sát vào Cửu Mạng rồi ngồi xuống.
Tất nhiên nàng biết đến địa bàn của Ma đạo rồi thì trên cổ nàng như được treo một thanh đao vậy, nhưng không thấy được Hoa Tứ Hải bình an vô sự, thì tim của nàng sẽ bị treo một thanh đao. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cảm thấy trái tim khá quan trọng, thế nên nàng chuẩn bị sử dụng thuật lừa gạt.
“Lão Uông? Hắn sao lại là Tôn Nhị Gia của ngươi?” Người Vượt Biển bị Trùng Trùng nói tới có chút ngây ngốc.
Hắn và ông chủ Uông quen nhau nhiều năm, chưa từng nghe nói qua ông ta có họ hàng, hơn nữa lại còn là người của Tiên đạo. Không đúng không đúng, nha đầu thối này quỷ kế đa đoan, nói không chừng là đang lừa hắn. Ừ, chắc chắn là đang nói dối, ông chủ Uông sao lại họ Tôn được? Nàng ngay cả bịa một câu chuyện cũng không chịu dụng tâm.
“Trên đời này ai cũng biết tổ tiên của kẻ mở hắc điếm, bán bánh bao là Tôn Nhị Nương, ông ta là nam nhân, vậy tất nhiên là Tôn Nhị Gia rồi.”
“Hừ!”
“Lỗ mũi ngươi phun ra hơi là ý gì?” Trùng Trùng cố ý bày ra vẻ đã sớm liệu trước, hợp tình hợp lý, “Mau khởi hành, làm chậm trễ chính sự của ta, ngươi có đảm đương nổi không?” Nói rồi kéo vạt áo một cái, cố ý để lộ ra một góc của bức thư, sau đó lại hoảng hốt che giấu, lấm la lấm lét nhìn ngó tứ phía.
Màn diễn của nàng quả là xếp vào bậc Ảnh hậu, tối qua đã luyện tập rất lâu trước gương rồi, luyện tới khi động tác và biểu cảm đều tự nhiên mà không cường điệu mới đi ngủ. Nàng đang truyền đạt tới Người Vượt Biển một tin tức ―― nàng dám nghêng ngang đi tới Tụ Quật châu, chính là đã sớm đoán được người của Ma đạo không dám tổn hại tới nàng, bởi vì nàng là bồ câu đưa thư đại diện cho hòa bình đấy!
Người Vượt Biển nhảy lên thuyền, dùng sức chèo một phát, chiếc thuyền đã lái vào giữa Biển Chết mênh mông.
Những lời của Trùng Trùng làm hắn nửa hiểu nửa không, nhưng hắn cũng mặc kệ, chỉ là có chút không hiểu, tại sao nha đầu này dám tự chui đầu vào lưới? Lại nhìn hành vi của nàng, bí bí hiểm hiểm như có chuyện lớn vậy.
Chuyện ở núi Vô Cùng bị thất bại, Ma Vương vì cứu bọn họ mà bị thương nặng, họ cảm động bởi ân đức của Ma Vương, hận phái Thiên Môn thấu xương. Nhưng theo lý mà nói, ở vào thời điểm này đệ tử Thiên Môn sẽ không dám tự mình xông đến Tụ Quật châu, nha đầu này sao lại không chút lo sợ? Lẽ nào nàng không phải là đến phá đám, thật sự có chuyện liên quan đến hai đạo Tiên Ma phải làm? Nếu vậy thì, hắn không được hành động thiếu suy nghĩ, phải bắt sống nàng đã rồi nói.
Nghĩ mà buồn cười, Người Vượt Biển hắn là nhân vật thành danh của Ma đạo, vậy mà lại bị một nha đầu hành hạ tới mức phải do dự tới lui, nghi ngờ qua lại.
Người Vượt Biển im lặng chèo thuyền, lòng thầm nghĩ cách ứng phó, Trùng Trùng ở bên kia lại rất nhàn nhã, bởi vì nàng đã sớm tính sẵn, cũng đã bàn bạc qua với ba thủ hạ.
Nàng hiểu, cho dù nàng tới Tụ Quật châu rồi, cũng không biết Tu La Vi Mang ở đâu. Chi bằng để người ta bắt đi, trực tiếp đưa đến trước mặt Hoa Tứ Hải cho bớt việc. Nàng chỉ cần nhìn hắn một cái là được, thấy hắn bình an, nàng sẽ nghĩ cách rời khỏi.
Ưu thế lớn nhất của nàng chính là người khác ai cũng xem nàng là một kiếm tiên ngốc nghếch, cứ luôn xem nhẹ nàng, mà gần đây công lực của nàng tăng lên không ít, còn có Cửu Mạng và hai con thần thú giúp nàng, tỷ lệ bỏ chạy rất lớn.
Vạn Sự Tri thấy kế này tuy mạo hiểm, nhưng quả thật rất có tác dụng đe dọa, chỉ cực kỳ bất mãn với việc đi sâu vào đầm rồng hang hổ của cái người chủ nhân trước nay luôn làm bậy này, còn chế giễu rằng, tưởng Tu La Vi Mang người ta dễ bỏ chạy lắm sao? Chắc chắn sẽ khó khăn trùng trùng, nói không chừng còn chạy không ra được, bị xử ngay tại chỗ nữa.
Nhưng Trùng Trùng nóng lòng muốn gặp Hoa Tứ Hải, hơn nữa còn mạo hiểm tính mạng đi gặp nam nhân mình nhớ nhung, vừa kích thích vừa lãng mạn, cảm giác này lấp đầy trái tim nàng, chuyện sống hay chết vốn không hề nằm trong phạm vi cân nhắc của nàng.
Sắp được gặp chàng rồi!
Trùng Trùng liều mạng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ phấn khích không hề ngụy tạo, làm Người Vượt Biển càng nhìn càng bực bội, không hiểu Ấn Độ A Tam đối mặt với nguy hiểm mà còn vui vẻ như thế làm chi?
Cứ như thế, hai người ai cũng có mưu tính ―― không phải, là ai cũng có nỗi lòng, ngồi thuyền đến bên bờ Tụ Quật châu.
“Ngư tẩu, Thương Khung sư thúc của ta gửi lời thăm hỏi đến tẩu đó.”
Trùng Trùng nhảy xuống thuyền, cố ý nhắc đến nam chính tai tiếng ȶìиɦ ɖu͙ƈ số một, tình yêu Tiên Ma mà Ha đại thúc muốn nói lại thôi có thể là nói Thương Khung sư thúc và Ngư tẩu, nàng không khỏi nhìn nữ chính thêm vài lần, thấy trong mắt bà ánh lên nét xuân gật đầu với mình, đằng sau lưng nàng là Người Vượt Biển đang đằng đằng sát khí.
“Chớ lắm chuyện! Mau đến quán trọ mà lường gạt đi!” Giọng nói của Vạn Sự Tri truyền vào tai.
Trùng Trùng cũng không dám chọc Người Vượt Biển mất đi lý trí, vội vàng nhập vào dòng người đi về phía hắc điếm, tất cả lỗ chân lông trên lưng đều cảm nhận được Người Vượt Biển đang theo sát sau lưng, cả thuyền của hắn cũng mặc kệ.
Xem ra hắn là muốn đến hắc điếm bắt nàng, nói không chừng còn tra hỏi nàng một chập trước. Cũng tốt, hệt như nàng đã nghĩ.
Cố lên, Trùng Trùng!
Nàng đi về trước, xa xa trông thấy hắc điếm xiêu vẹo đang đứng sừng sửng giữa đống đá vụn, tuy là dáng vẻ của bình thường, nhưng trông có cảm giác không đúng, cả quán trọ mang đến cảm giác cô độc và ngăn cách, chẳng còn là một quán trọ thông thường nữa, mà giống như một cung điện lạnh lẽo.
Lại nhìn Tôn Nhị Gia cung kính đứng ở chỗ cách cửa quán rất xa, còn có không ít người của Ma đạo vây xung quanh quán trọ tàn tạ đó, trong đó còn có tên hữu đạo thủ Mã Tiểu Giáp nữa!
“Ma Vương đến rồi!” Người Vượt Biển ở phía sau hoảng sợ hô lên.