Chạy? Á, nàng cứ luôn tính toán chuyện bỏ chạy, nhưng lúc chuyện đó xảy ra thật thì lại bỗng có chút không nỡ. Nàng không hề có cảm giác mình thuộc về thế giới này, sau khi gia nhập phái Thiên Môn rồi không phải bị nhốt ở Tử Trúc Lâm thì chính là bị nhốt ở động Côn Ngô Liên Thiên, thời gian tự do có hạn cũng trải qua trong nguy hiểm căng thẳng, ngay cả ngọn núi Vân Mộng này cũng chưa có đi dạo cho tử tế, số người giao thiệp cũng rất ít. Nhưng bốn đại sư thúc rất khoan dung nàng, đệ tử bát kiếm cũng thật sự xem nàng là người một nhà, Ha đại thúc càng không cần phải nói.
Sự quan tâm và yêu thương của hắn dành cho Trùng Trùng gần như là không vì lý do gì cả, từ lúc nàng rơi từ trên trời xuống bụi hoa, hắn đã bắt đầu che chở cho nàng, thậm chí dùng cả mạng sống để bảo vệ nàng. Mặc kệ là vì cái gì đi nữa, nàng làm sao có thể quả quyết bỏ đi được?
Nếu như nàng là một người lạnh nhạt ích kỉ thì tốt rồi. Đáng tiếc, nàng không phải!
“Nha đầu, bây giờ chẳng phải là lúc nên chần chừ.” Ha đại thúc thấy Trùng Trùng im lặng, vội vàng khuyên bảo: “Không phải là trục xuất con khỏi phái Thiên Môn, chỉ là để con tạm lánh đi. Con hãy yên tâm, chưởng môn sư huynh chắc chắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết thích đáng, đến lúc đó con sẽ có thể quay về.”
Trùng Trùng khó xử liếc nhìn đôi tay mình.
Lúc này Ha đại thúc mới thấy vòng mẹ của Liên Liên Khán được Trùng Trùng nắm chặt trong tay, kinh sợ không ít, “Làm sao mà lấy xuống được?”
“Ta dùng sức mạnh giật, nó đã rơi xuống rồi.”
Ha đại thúc ngây ngốc hết mấy giây, vươn tay sờ đỉnh đầu nàng, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mừng vui: “Nha đầu ngoan, con là kỳ tài đạo thuật, chỉ cần chịu cố gắng một chút, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu rất lớn. Nhưng con phải nhớ, nhất thiết đừng bỏ phí khoảng thời gian ở bên ngoài, phải chăm chỉ luyện tập. Nghe một câu của đại thúc, loạn thế sắp xảy ra rồi, con phải đủ mạnh, mới bảo vệ cho mình được.”
Trùng Trùng gật đầu như rất trịnh trọng, nhưng thật chất là không có bao thành ý. Nàng không có chút hứng thú nào với tu tiên, hai chữ đạo thuật vừa được nhắc đến gần như là có thể dọa được người ta rồi.
“Liên Liên Khán thì con không cần lo lắng.” Ha đại thúc tiếp tục nói: “Tuy pháp lực đại thúc kém, nhưng lần trước lúc con bị giam tại Tử Trúc Lâm, chưởng môn sư huynh đã dạy chú ngữ cho ta rồi.”
Hắn vừa nói, hai tay vừa chia ra nắm lấy hai chiếc vòng Mẹ Con, nhắm mắt niệm chú. Trong chốc lát, một tiếng “rắc” vang lên, vòng con tuột khỏi cổ tay Trùng Trùng, cùng vòng mẹ hút chặt lấy nhau.
Trùng Trùng tìm lại được tự do nhảy một cái lên cao ba thước, suýt nữa reo vui ra tiếng, ôm lấy cổ Ha đại thúc, vui thích in một nụ hôn lên mặt hắn. Người chưa bị hạn chế tự do sẽ không thể nào hiểu được cảm giác sướng khoái hiện giờ của nàng đâu.
Hành động của nàng rất tự nhiên, nhưng ngược lại Ha đại thúc cảm thấy rất bối rối, chỉ cười nói: “Nha đầu, đừng quấy nữa, nhân lúc này tất cả mọi người đều đang lo chuyện của Dương sư huynh, đại thúc đưa con xuống núi.”
“Đại thúc đưa ta?”
“Đương nhiên rồi, không thì làm sao con phá được kết giới phòng ngự và quân tuần núi được.” Ha đại thúc vừa nói vừa gỡ sọt trúc trên người xuống, “Kiếm, Vân Hà Phi và một số thứ khác ta đều mang hết cho con rồi, còn có một chút thức ăn, nhớ là xuống núi rồi phải chạy thật xa, chớ ham chơi, bằng không sẽ lại bị bắt trở về đấy. Nếu chuyện giải quyết xong rồi, ta sẽ cầu xin chưởng môn sư huynh phái thϊế͙p͙ thiên hạ, con biết được tin rồi thì sẽ có thể quay về.”
Trùng Trùng chỉ đành gật mạnh đầu, không biết vì sao còn có chút phấn khích. Ở thế giới hiện đại nàng là một bé ngoan, cả đèn đỏ cũng rất ít khi vượt, bây giờ cảm giác làm chuyện phi pháp rồi bỏ trốn vẫn khá là kích thích.
“Sau khi xuống núi, con định đi đâu?” Ha đại thúc hỏi.
“Đi tìm Hoa Tứ Hải!” Trùng Trùng bật thốt ra, lúc muốn ngậm miệng lại đã không kịp, song không ngoài dự đoán khi nhìn thấy vẻ hoảng hốt và ngạc nhiên trên mặt Ha đại thúc.
“Ta với hắn không có gian tình, cũng không có tình yêu Tiên Ma.” Hai tay Trùng Trùng lắc lung tung, “Ta chỉ là ―― hắn đã cứu phái Thiên Môn chúng ta, ta muốn xem thử thương thế của hắn ra sao. Làm người không được vô lương tâm đến thế, hắn ―― đã cứu ta hết mấy lần rồi.” Nói đến cuối cùng, giọng nàng nhỏ lại, bởi vì nàng cũng cảm thấy lời nói của mình không có sức thuyết phục, nhưng mà rõ ràng nàng nói toàn là sự thật mà, vì sao lại cảm thấy chột dạ chứ?
Ha đại thúc im lặng, biểu cảm vô cùng phức tạp, đầy rẫy những thứ Trùng Trùng không hề hiểu, một lúc sau mới nói chậm rãi: “Đại thúc hiểu, Hoa Tứ Hải kia tuy xuất thân Ma đạo, nhưng là một nhân vật anh hùng, làm việc lại ngang ngược chuyên chế, con là một tiểu cô nương, khó tránh khỏi việc sinh lòng ái mộ. Nhưng Trùng Trùng này, đại thúc biết con không phải người của mười châu ba đảo, lại quên mất chuyện trước đây, cho nên con không hề biết, đời trước của phái Thiên Môn cũng ―― kết quả ―― vạn kiếp bất phục. Đại thúc không muốn con cũng như thế, cho nên con không được đi tìm Hoa Tứ Hải. Nếu con không hứa với đại thúc, ta thà rằng chịu tội giúp con, đền mạng cho Dương sư huynh!”
Tính tình Ha đại thúc cực kỳ ôn hòa, gần như là mãi mãi không biết cáu giận, bình thường cứ luôn tươi cười, người của phái Thiên Môn không một ai không thích hắn. Nhưng bây giờ lại mang vẻ mặt nghiêm túc, biểu cảm cực kỳ kiên quyết, ánh mắt dứt khoát, làm Trùng Trùng ngầm tưởng rằng đứng trước mặt nàng đây là một người khác.
Đời trước của phái Thiên Môn đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào cũng có tình yêu Tiên Ma? Lẽ nào mối tình đó đã làm hình thành nên trận đánh mang tính hủy diệt? Vì sao ánh mắt của Ha đại thúc ẩn chứa ánh lệ của sự đau khổ vậy?
Ha đại thúc là người tốt với nàng nhất tại thế giới này, bây giờ lại yêu cầu nàng một cách kiên quyết như vậy, nàng vốn nên ưng thuận, nhưng có một dòng nhiệt cứ nghẹn trong cổ họng, khiến nàng nói không nên lời.
Không gặp đại ma đầu kia sao? Từ nay không còn được thấy bóng dáng của hắn, không còn được nghe hắn nói chuyện? Thật sự phải quên hắn, phảng phất hắn chưa từng xuất hiện qua? Làm sao mà nàng làm được?
Từ khoảnh khắc chia ly, ngọn cỏ dại trong tim nàng đã điên cuồng sinh trưởng, bây giờ làm sao mà nhổ tận gốc rễ được?! Nàng không muốn gạt Ha đại thúc, lại rất muốn đi gặp Hoa Tứ Hải; nàng không muốn lừa gạt người thương yêu mình nhất này, nhưng cũng không thể gạt được trái tim của mình!
“Đại thúc, Hoa Tứ Hải ba lần bốn lượt cứu ta, không nhìn xem hắn có còn sống hay không, cho dù có bắt ta đền mạng cho Dương sư bá, ta cũng không an lòng được.” Tấm lòng của Trùng Trùng quay vòng chín mươi chín ngoặt trong bụng, cuối cùng chỉ đành lựa chọn phương pháp úp mở, “Ta chỉ đi nhìn hắn một cái thôi, sẽ không theo bên cạnh hắn, điểm này ta có thể đảm bảo. Còn về chuyện hắn đối xử với ta ra sao ―― đại thúc, hắn kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ chẳng thèm giở trò hèn hạ, tất nhiên sẽ không làm khó ta, chẳng phải là bởi vì ta là đệ tử thấp kém nhất phái Thiên Môn sao.”
Nàng nói rất chắc chắn, nhưng thật ra là chơi chữ, nhằm vào chỗ hở.
Hoa Tứ Hải kia trước nay luôn đến đi một mình, cao ngạo lạnh nhạt, làm sao có thể cho phép nữ nhân “theo” bên cạnh hắn, cho dù nàng muốn mặt dày quấn chặt lấy hắn, e là cũng sẽ bị đá sang một bên. Nếu đã là chuyện không có khả năng, chẳng bằng nói cho Ha đại thúc nghe, để hắn an tâm.
Nàng nói là “không theo bên cạnh hắn”, nhưng không đảm bảo sẽ không đi gặp hắn, không đảm bảo sẽ không yêu hắn. Há, tiếng Hán quả là phong phú đa dạng, một chữ có rất nhiều cách hiểu, thật sự là rất hay.
“Trùng Trùng ――”
“Đại thúc, ta biết thúc muốn tốt cho ta, nhưng thúc cũng biết “yêu” là chuyện của hai người, thúc nhìn bộ dạng tàn tạ của ta mà xem, Hoa Tứ Hải ngự nữ vô số, sao có thể nhìn trúng ta được. Đại thúc cảm phiền đừng đả kích lòng tin của ta được không? Ta chẳng qua chỉ là nhìn xem hắn, lẽ nào còn muốn hiến thân cho hắn sao?”
Ha đại thúc nghiêm túc nhìn Trùng Trùng, dường như đang phân tích độ chân thật trong lời nói của nàng, một mặt cảm thấy nàng nói có chút có lý, lời đồn nói rằng ma đầu đó lòng dạ vô tình, chắc sẽ không vì một cô gái mà thay đổi, mặt khác lại âm thầm có chút bất an.
Nha đầu này có cách làm việc rất đặc biệt của riêng mình, gần như là không hề quan tâm đến chủ nghĩa giáo phái, tính cách lơ đễnh ngây thơ rất được lòng người. Mà một chữ tình, không một ai có thể khống chế được bằng sức lực của mình, nếu không thì đã chẳng phải là chân tình, cũng sẽ không có vô số kẻ thương tâm rồi.
Không thả nàng đi, e là nàng sẽ gặp phải nạn máu, thả nàng đi, nói không chừng sẽ gặp phải tình kiếp, lẽ nào nha đầu này đã được định sẽ không qua nổi tai họa này?
Đang lúc do dự, bỗng nghe thấy bên ngoài động vang lên tiếng trống nhịp nhàng, Ha đại thúc nghe mà mặt biến sắc, biết phái Thiên Môn có nhân vật to lớn đã về trời.
“Đại thúc, xảy ra chuyện gì vậy?” Trùng Trùng giật mình, nắm chặt cánh tay Ha đại thúc hỏi.
Tiếng trống ba dài hai ngắn, không phải là Dương lão đầu gặp chuyện không may rồi chứ[*]?
[*] Gốc cũng là ba dài hai ngắn (三长两短) trong tiếng Trung biểu thị ý gặp chuyện bất trắc, chuyện không may.
“Hứa với ta, đừng đi theo Hoa Tứ Hải!” Ha đại thúc cắn răng, đưa ra quyết định.
“Không theo.” Muốn theo cũng không được.
“Không được làm chuyện xằng bậy.”
“Được.” Cứ hứa trước rồi nói, huống bốn chữ này có thể hiểu theo nhiều mặt khác.
“Vậy được, đại thúc đưa con xuống núi, nhất thiết phải nhớ kỹ đường quay về núi, nhớ rằng con là thất đệ tử Quân Thiên của phái Thiên Môn chúng ta!”
Trùng Trùng lần lượt trịnh trọng ưng thuận, trong lòng lại tha thiết mà ngâm lên ―― Hoa Tứ Hải, ta tới đây!