"Ha hả, thì ra còn có trợ thủ, Tử Vong Chi Ca? Không gì hơn thế này." Lúc này Ca Đốn cũng không thể duy trì Hỏa Thịnh Yến được nữa, sắc mặt trắng bệch cố gắng giữ thân hình đứng nguyên tại chỗ, nhưng ánh mắt châm chọc vẫn nhìn thẳng vào gã thanh niên kia. Thật ra cho dù người nọ không ra tay, hắn cũng rất khó lòng tạo thành thương tổn cho gã thanh niên kia. Một kích kia đã làm tiêu hao hết tất cả nguyên lực còn lại của hắn.Địch Áo và Lôi Mông vội vàng xông qua giúp đỡ Ca Đốn, Hỏa Hống Thú không được Ca Đốn ra lệnh nên không dám gia nhập chiến đấu, nó đã gấp đến độ xoay quanh tại chỗ không ngừng hí vang. Lúc này cũng bất chấp tất cả lao đến, dùng đầu cọ cọ vào ngực Ca Đốn. Nhưng hiện tại không phải là trước kia, lúc này Ca Đốn không còn nửa điểm nguyên lực, làm gì chịu đựng tên gia hỏa to lớn này hành động thân mật? Nếu không phải là Địch Áo và Lôi Mông nâng đỡ chỉ sợ hắn đã sớm ngã xuống rồi."Lăn ra xa chút, ngươi định đâm chết ta hả?" Ca Đốn cười khổ mắng.Hỏa Hống Thú xám xịt chạy qua một bên, còn dùng ánh mắt ủy khuất len lén nhìn sang Ca Đốn.Gã thanh niên kia thấy một màn như vậy há miệng không nói thành lời, yêu thú được thu phục dĩ nhiên phải tính vào lực chiến đấu của chủ nhân. Nếu như Ca Đốn vừa mới bắt đầu để cho Hỏa Hống Thú xuất chiến, chỉ sợ hắn đã sớm thua rồi, căn bản không thể nào xuất hiện cục diện như hiện tại."Ước Sắt Phu, đã xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt người nọ xanh mét nhìn sang gã thanh niên, lấy nhãn lực của hắn tự nhiên có thể nhìn ra được, giai vị của Ca Đốn không bằng đệ tử của mình, như vậy người nào gây ra cuộc chiến này đã rõ ràng rồi. Hắn cảm giác được nguyên lực ba động mới vội vã chạy tới, đúng lúc bắt gặp Ca Đốn phát động một kích cuối cùng."Lão sư, bọn họ quá mức càn rỡ, dám vũ nhục danh dự Tử Vong Chi Ca. Cho nên ta đưa ra thỉnh cầu quyết đấu." Gã thanh niên gầy gò lớn tiếng nói."À?" Ánh mắt người trung niên vừa xuất hiện chuyển sang lạnh lẽo, quét mắt một vòng rơi vào trên người Mạc Lâm, chậm rãi nói: "Ngài cho là Tử Vong Chi Ca có thể bị vũ nhục sao?""Tử Vong Chi Ca không thể vũ nhục, nhưng ngươi nghĩ rằng chúng ta lại có thể bị tùy ý nói xấu ?" Lôi Mông cười lạnh nói.Đám kỵ sĩ do Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn phái ra đưa nhóm Lôi Mông đến gần là quay vòng trở về, hình như là bọn họ không muốn tiếp cận Tử Vong Chi Ca học viện. Nhưng chưa đi được bao xa đã phát hiện nơi này xuất hiện tình huống khác thường, liền vội vội vàng vàng chạy ngược trở lại."Lôi Mông thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?" Gã kỵ sĩ thủ lĩnh ở xa xa lớn tiếng hỏi."Không có việc gì, có mấy con chó giữ nhà không cho chúng ta vào." Lôi Mông duỗi lưng một cái, nói rất hào sảng: "Nếu đã như vậy, chúng ta quay trở về thôi.""Ngươi không thể trở về đế đô, quay trở về? Chúng ta đi đâu?" Ca Đốn nói."Ta mặc kệ, không cho ta trở về, lão tử không thèm trở về nữa. Thiên hạ rộng lớn như vậy, ta không tin mình tìm không ra một địa phương có thể an thân." Lôi Mông lại nổi lên tính tình ngang bướng, quát thẳng vào mặt gã kỵ sĩ thủ lĩnh: "Không cho ta trở về đế đô, Tử Vong Chi Ca cũng không cho ta vào, các ngươi định chơi lão tử hả? Tốt, ngươi trở về nói cho bệ hạ, hôm nay lão tử ở chỗ này hạ lời thề, trong vòng ba mươi năm lão tử tuyệt đối không trở về nhà.""Được rồi, được rồi, ngươi lộn xộn cái gì đó." Ca Đốn vội vàng kéo tay Lôi Mông.Trên thực tế, Lôi Mông nói rất chậm chính là chờ người khác ngăn cản hắn, bây giờ có bậc thang tự nhiên ngậm miệng âm thầm leo xuống.Thế nhưng, gã kỵ sĩ thủ lĩnh thiếu chút nữa bị dọa đến hồn bay phách tán, tất cả võ sĩ đều rất coi trọng lời hứa, nếu để cho Lôi Mông phát hạ lời thề, sau đó mấy chục năm không trở về nhà. Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn nhất định sẽ nổi cơn hung bạo, nhóm tỷ muội Lôi Mông thậm chí có thể dẫn dắt Hoàng Gia vệ đội tấn công Tử Vong Chi Ca học viện. Không nên chất vấn trình độ điên cuồng của đám người kia, nếu như Lôi Mông vì chuyện này đi xa tha hương cầu thực, các nàng có thể làm được bất kỳ chuyện gì."Vô liêm sỉ." Thần kinh gã kỵ sĩ thủ lĩnh gần như hỏng mất rồi, hắn lập tức chỉ vào gã thanh niên, rống to: "Bắt hắn lại cho ta.."Đám kỵ sĩ lập tức nhảy xuống ngựa, nhào tới chỗ gã thanh niên gầy gò."Chờ một chút." Người trung niên kia quát lên: "Càn rỡ, từ lúc nào chuyện tình Tử Vong Chi Ca cần quân đội các ngươi nhúng tay vào. ""Ngươi định mưu phản?" Kỵ sĩ thủ lĩnh kêu lên tàn bạo.Người trung niên giận dữ vô cùng ngược lại mỉm cười lạnh lẽo, chụp cái mũ này mặc dù rất dọa người nhưng hắn không bao giờ sợ. Viện trưởng Tử Vong Chi Ca học viện là chiến hữu cùng chung hoạn nạn với Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn, mặc dù đã qua mấy chục năm, một người bây giờ là đứng đầu một nước, một người là ẩn giả lui về núi rừng. Nhưng tình cảm giữa hai người thâm hậu không cần phải nhiều lời, cơ hồ mỗi năm Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn sẽ tự mình tới Tử Vong Chi Ca học viện thăm viện trưởng, định gài tang vật vu hãm hắn chính là nằm mơ cũng không thấy."Cút." Người trung niên nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay vung lên phóng ra mấy luồng khí lạnh, đám kỵ sĩ mới vừa tiếp cận đã bị đông thành tượng đá.Gã kỵ sĩ thủ lĩnh hít sâu một hơi nhảy xuống chiến mã, chậm rãi đi thẳng về phía trước, hắn nhìn ra thực lực của đối phương mạnh hơn hắn. Nhưng trong tình huống này hắn đã không còn đường lui, chỉ có mỗi đường chết mà thôi."Chỉ bằng vào các ngươi cũng dám đến Tử Vong Chi Ca càn rỡ?" Người trung niên cười lạnh nói, nhưng chốc lát sau tầm mắt của hắn bị trường kiếm bên hông gã kỵ sĩ thủ lĩnh hấp dẫn, sửng sốt một lát mới biến sắc nói: "Các ngươi là…"Đột nhiên một thanh âm từ xa xa truyền tới: "Để cho bọn họ vào đi, không nên lộn xộn."Thanh âm kia rất yếu ớt nhưng lại có thể truyền vào trong tai mỗi người rõ ràng, gã thanh niên gầy gò ngẩn ngơ, vẻ oán giận trên mặt thoáng cái biến mất, người trung niên cũng trở nên trầm mặc lặng lẽ lui qua một bên."Đưa bọn họ đi nhận phòng." Thanh âm kia truyền đến lần nữa.Gã thanh niên gầy gò khủng hoảng khom lưng, nhìn lướt qua đám người Địch Áo rồi xoay người đi vào trong học viện.Gã kỵ sĩ thủ lĩnh không biết mình có nên tiếp tục hay không, lộ vẻ do dự hồi lâu rồi thấy Lôi Mông đã cất bước đi vào học viện mới thở phào nhẹ nhỏm."Thiếu gia, bảo trọng." Mạc Lâm nhẹ giọng nói.Địch Áo quay đầu lại nhìn về phía Mạc Lâm cười cười, cất bước đuổi theo Lôi Mông. Thật ra hắn đã sớm nói chuyện với Mạc Lâm rồi, Mạc Lâm sẽ rời không đi, cứ ở lại bên ngoài lúc cần thiết sẽ phối hợp với hắn hành động.Tử Vong Chi Ca học viện chiếm diện tích rất lớn, nhưng kiến trúc xây dựng lại ít đến thương cảm, hơn nữa đã nhiều năm không tu sửa nên khung cảnh tiêu điều không xứng với danh tiếng lưu truyền chút nào."Đây chính là học viện thần bí nhất đại lục?" Y Toa Bối Nhĩ thấy vậy cũng phải kinh ngạc.Lôi Mông nhìn trái nhìn phải, trong lòng cảm thấy không hề thoải mái: "Mụ nội nó, chẳng lẽ sau này chúng ta phải ở chỗ này?""Nơi này không phải để cho các ngươi ở." GÃ thanh niên đi tuốt ở đàng trước châm chọc nói, sau đó lầm bầm thêm một câu: "Nghĩ thật đẹp, ha hả, nghĩ rằng mình là ai chứ?"Đám người Địch Áo liếc nhau dò xét, rất rõ ràng chuyện này chưa xong, sau này tên kia còn có thể gây phiền phức cho bọn họ."Vậy thì chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?" Ca Đốn hỏi.Gã thanh niên kia không trả lời, trực tiếp đi thẳng về phía trước, mọi người cũng lười hỏi nên yên lặng đi theo sau.Đi lần này lại mất gần một tiếng, có lẽ đi ra khỏi giáo khu tới một vùng núi rừng hoang vu. Đám người Địch Áo bốn mặt nhìn nhau, không phải là tên kia muốn báo thù luôn chứ? Dẫn bọn họ tới chỗ vắng vẻ, sau đó sẽ có một nhóm người đột nhiên lao ra? Thế nhưng, một đường đi tới không thấy được người thứ hai nào, tên kia cũng không có cơ hội truyền tin tức cho người khác, cuối cùng là chuyện gì thế này?"Này, ngươi định dẫn chúng ta tới nơi nào?" Y Toa Bối Nhĩ kêu lên."Nhà ở của các ngươi." Có lẽ bởi vì Y Toa Bối Nhĩ là nữ tử nên gã thanh niên tự nhiên trả lời."Nơi này có nhà ở?" Y Toa Bối Nhĩ nói."Ở phía trước."Lại qua thêm khoảng mười mấy phút, gã thanh niên kia đi tới dưới chân núi, chỉ vào một hang động cao chừng hai thước, bên trong tối đen như mực, nói: "Đến rồi." Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL"Nói đùa gì vậy?" Lôi Mông quát: "Cho chúng ta ở trong hang động?"Hễ là học viên mới đều phải ở trong này." Gã thanh niên cười lạnh nói: "Đây là tốt cho các ngươi, làm cho các ngươi quên đi thế tục phồn hoa, có thể chuyên tâm tu luyện. Tốt lắm, ta không vào cùng các ngươi, ngày mai ta sẽ đưa cho các ngươi điều lệ của học viện. Cuối cùng nhắc nhở các ngươi một câu, nơi này bất kể là ban ngày hay ban đêm đều rất nguy hiểm, không nên chạy loạn ra ngoài quá xa. Nếu không nghe lời ta, xảy ra chuyện đừng có trách người khác.""Này, nữ tử chúng ta cũng ở chỗ này?" Y Toa Bối Nhĩ cố hết sức hỏi chen vào một câu."Các ngươi cùng đi dĩ nhiên là ở cùng một chỗ."