Thần Điển

Thần Điển

Tác giả: Phá Nam Tường
Số chương: 624
Lượt xem: 61548

Chiếc xe ngựa lọc cọc chạy cả một đường phong trần đến một tiểu trấn hẻo lánh. Gã trung niên tráng háng ra sức đào một cái hố được kết băng trong bìa rừng, mục đích cốt yếu là để chôn người sống. Mà người được chôn lại chính là Địch Áo thiếu gia vẫn còn sống sờ sờ không hay biết gì trong xe ngựa.

Địch Áo thiếu gia này, thân thể suy nhược,ánh mắt mông lung đờ đẫn, da dẻ trắng bệch vì lâu ngày ru rú trong phòng. Đích thị là một ngốc tử không hơn không kém. Cho nên, Thang Bố Nhĩ nghĩ việc giết chết hắn dễ như trở bàn tay, máu hưng phấn vì thế càng sôi sùng sục. 

Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, hố hắn tự đào lại thành ra chôn chính mình. Thang Bố Nhĩ càng phi thường không nghĩ tới, hắn thế mà chết chỉ trong 1 chiêu nhẹ tựa lông hồng, chết bất đắc kỳ tử. Mà người ra tay chính là vị thiếu gia tưởng chừng như bệnh bất cứ lúc nào cũng  gần đất xa trời nọ.

Ngọa hổ tàng long, tất cả điều nằm trong sự sắp xếp của Đich Áo. Hắn căn bản sinh ra đã không phải là mệnh tầm thường, tầm thường là người đời bị che mắt mà mù quáng. Đối với Địch Áo, nhân sinh như bàn cờ, hắn nguyện làm con tốt. Con tốt biết tiến biết lùi, từ từ phá đảo...

 


SÁCH CÙNG CHUYÊN MỤC