Mục đích thật sựEdit: Yunchan***Không phải Hàn Ngâm đa nghi, mà hành vi của Tần Phái quả thật có chút khác thường, sau khi nhìn thoáng qua cô, hắn bèn nhỏ giọng thì thầm với Tần Vô Ưu và Tề Liên, sau đó hai người kia gật đầu, rũ mắt trầm mặc bước xuống dưới đài.
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.
Do đó, chẳng riêng gì Hàn Ngâm, mà những người còn lại đều cảm thấy bất thường, rỉ tai nhau nhỏ to bàn luận.
"Xin lỗi các vị." Tần Phái cất giọng, khiến tiếng rì rầm biến thành xôn xao ầm ĩ.
Xem ra không đoán sai rồi.
Chuyện tới trước mắt, trái lại Hàn Ngâm càng trấn định tới kỳ lạ, đầu ngón tay thấm nước trong chén trà, lặng lẽ viết chữ lên mặt bàn: Nếu có chuyện thì để ta ứng phó, các người cố gắng đừng mở miệng, tùy cơ ứng biến.
Viết xong, cô bèn trao đổi ánh mắt với hai người bên cạnh, rồi dùng đầu ngón tay từ từ xóa đi chữ viết.
Lúc này Tần Phái đã lên tiếng giải thích: "Hôm nay mời các vị đến đây, thật ra không phải vì nghi thức song tu của tiểu nữ, mà có chuyện khác muốn tuyên bố. Có điều việc này quan hệ vô cùng trọng đại, để tránh để lộ phong thanh quá sớm, tại hạ bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, nhưng nếu các vị nghe xong việc này, có lẽ sẽ thông cảm cho tại hạ."
Tiếng bàn tán bùng lên dữ dội.
Hàn Ngâm cười lạnh trong lòng, biết ngay Tần Phái bất chấp thể diện, đồng ý để Tần Vô Ưu kết bạn song tu với một người có dung mạo gần giống với Mộ Thập Tam, còn tổ chức nghi lễ long trọng thế này, bên trong nhất định có âm mưu, xem ra chẳng sai chút nào.
Ngay sau đó lập tức có người lên tiếng giục.
"Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng thế?"
"Nói mau nói mau!"
Tần Phái dõi mắt nhìn bốn phía một lượt, rồi nói: "Việc này kể ra chắc các vị đều biết cả, gần đây có vài môn phái bị kẻ gian ra tay cướp vườn linh và mỏ linh, tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, vả lại kẻ hành sự còn hết sức gian xảo thận trọng, không để lại bất cứ đầu mối nào có thể điều tra, khiến người ta vô cùng đau đầu."
"Thì ra là việc này!"
"Đúng thế, ta có từng nghe qua chuyện này."
"Thế nào, Tần chưởng môn điều tra ra thủ phạm rồi sao?"
"Đến cùng là kẻ nào to gan như vậy?"
"Thật ra vẫn chưa điều tra được, chẳng qua vẫn có chút đầu mối để suy đoán." Tần Phái đáp thản nhiên: "Ta cùng Hạ tông chủ, Lục chưởng môn và Ngôn chưởng môn đã tính toán, việc này phát sinh trong ba năm lại đây, hơn nữa tứ đại môn phái chúng ta gặp phải chuyện này nhiều hơn cả. Cho nên, chúng ta bắt đầu nghi ngờ, có phải thủ phạm là kẻ có thù oán với chúng ta nên cố tình xuống tay chăng."
Lúc hắn nói câu này, tầm mắt quét qua chỗ Hàn Ngâm ngồi, lúc này mọi người đang chú ý tới hắn, nên tất nhiên không thể bỏ qua ánh mắt đầy thâm ý này, thế là tất cả đều quay đầu nhìn theo, sau khi trông thấy Hàn Ngâm, không ít người sực hiểu ra ý hắn, bắt đầu xôn xao nghị luận.
Hàn Ngâm nhìn trả lại hắn không chút tránh né: "Sao, Tần chưởng môn đang hoài nghi ta?"
"Nếu chỉ một môn phái đắc tội, chọc người ghi hận, thì đó là chuyện thường xảy ra, chẳng có gì lạ. Thế nhưng cả tứ đại môn phái đồng thời đắc tội, hơn nữa còn trong ba năm trở lại đây, ta suy đi nghĩ lại, hình như ngoại trừ Hàn tông chủ ra, quả thật chẳng còn ra ai khác nữa." Tần Phái hỏi ngược lại: "Hàn tông chủ, không phải ngươi ư?"
"Tần chưởng môn đã có suy đoán tự cho là đúng rồi, hỏi lại ta thì có giá trị gì đâu." Hàn Ngâm nhếch mép cười mỉa: "Ta còn nghi có khi nào các ngươi cố tình vu khống hay không đây! Vì chuyện tự trộm đồ mình này dễ làm quá mà. Vả lại theo ta được biết, sở thích của Hạ tông chủ là diệt cỏ tận gốc, ngươi lại tự nhận tứ đại môn phái đắc tội ta, thế biết đâu các ngươi sợ ta trả đũa, nên xuống tay trước để vu oan giá họa thì sao?"
Cô chỉ nói tới đó rồi thôi, không thanh minh gì nhiều, nhưng mồm mép lanh lợi cũng đủ làm cho Tần Phái đã chuẩn bị sẵn phải nghẹn họng chốc lát, sau đó mới hừ lạnh nói: "Ngũ Hành tông đã sớm xuống dốc từ ngàn năm trước, trong môn hôm nay dường như chỉ có Hàn tông chủ ngươi và ba đệ tử mới nhập môn. Nếu thật sự muốn diệt cỏ tận gốc, thì cần gì phải dùng cách vu oan giá họa tốn công tốn sức như thế!"
Câu này của hắn là sự thật, tu vi của Hàn Ngâm quá thấp, thực lực cũng quá yếu, thua xa Mộ Thập Tam có khả năng thống lĩnh Ma môn, hoàn toàn không đủ gây họa. Hơn nữa đối phó với cô trái lại sẽ gián tiếp gây hấn tới hai phái Cửu Huyền và Toàn cơ, cái được không đủ bù cho cái mất. Do đó ba năm qua, họ chưa từng nghĩ tới chuyện xuống tay với cô. Thậm chí hiện tại, bọn họ không tài nào nhịn nổi chuyện bị cướp vườn linh và mỏ linh nên mới gây khó dễ với cô, nhưng người thật sự muốn đối phó, vẫn không phải là cô.
Trong lòng Hàn Ngâm cũng biết rõ điểm ấy, nhưng chỉ cần có lý do danh chính ngôn thuận, dù mục tiêu bọn họ muốn đối phó không phải cô, thì cũng không ngại tiện thể trừ khử cả cô, nếu đã biết thì tại sao cô lại cho bọn họ cơ hội đó chứ!
"Ai biết được! Dù sao ta cũng đâu có cha là Ma chủ hay mẹ là Ma chủ gì để các ngươi đổ vấy tội, hất nước bẩn lên người ta, sau đó trắng trợn đối phó ta chẳng thèm kiêng nể gì." Ánh mắt cô bén như kiếm, lời lẽ cũng sắc lẹm: "Trên đời này có vài người quen thói ra vẻ đạo mạo, dù rất muốn làm chuyện tàn sát người vô tội, nhưng trước hết cũng phải tìm một lý do đường hoàng, hào hùng chính đáng cho mình đã."
Cô nói một lời hai nghĩa, giọng điệu còn sặc mùi châm chọc, Tần Phái nghe mà sắc mặt phát xanh, biết đấu khẩu tiếp với cô là vô cùng ngu xuẩn, chỉ tổ cho cô cơ hội chế giễu bọn họ trước mặt bàn dân thiên hạ mà thôi. Nhưng hắn không có tài hùng biện khiến người ta nghẹn họng như cô, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu bọn Hạ Sát.
Lúc này những người ở đây cũng thi nhau lên tiếng chất vấn.
"Tần chưởng môn, nếu trong tay ngài có chứng cứ gì thì đừng giấu diếm nữa, lấy ra nhanh lên, bằng không chỉ suy đoán miệng thì đúng là đang gây khó dễ Hàn tông chủ đấy."
"Ân oán giữa mấy môn phái các ngài, mọi người cũng biết rõ, nhưng chuyện cướp vườn linh mỏ linh này, ta thấy dù Hàn tông chủ có muốn cũng không đủ sức đâu."
"Đúng đó! Chính Tần chưởng môn cũng đã nói, Ngũ Hành tông hôm nay chỉ có Hàn tông chủ và ba đệ tử mới nhập môn, mà vườn linh và mỏ linh bị cướp ít nhất cũng có chừng mười người canh giữ, thực lực hai bên chênh nhau quá xa. Tần chưởng môn, ta nghĩ chắc trong đây có hiểu lầm gì đó, nên điều tra rõ thì hơn."
Tần Phái càng nghe mặt càng xanh, thầm xỉ vả những người này đúng là cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào xuôi chiều đó!
Năm xưa ở Toàn Cơ phái, bọn họ ít nhiều cũng liên thủ đối phó với Mộ Thập Tam, vài người còn có đệ tử môn hạ bị Mộ Thập Tam giết chết, luôn mồm la hét muốn báo thù rửa hận. Thế mà người thật sự báo thù cho bọn họ, là hắn và bọn Hạ Sát. Sau khi hao hết tâm cơ, tận hết sức lực, lại bị bọn họ chỉ trích là kẻ lật lọng, thủ đoạn nham hiểm, mất hết tư cách tu tiên! Bây giờ chuyện chẳng còn liên quan gì tới mình, nên muốn sắm vai chính nghĩa phán xét công bằng, đòi bằng chứng với hắn, thật đúng là ghê tởm!
Hàn Ngâm cũng nghe thấy màn chất vấn này, ngoài mặt cô vẫn thờ ơ, nhưng trong lòng lại có hơi bực, vì những thứ được cho là sơ hở mà những người này dùng để chất vấn, là những thứ bình thường cô có thể lấy ra để bẻ lại người khác, nhưng ngay hôm nay, tại chỗ này cô chỉ muốn giấu nhẹm đi. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, tình thế đã phát triển theo cái hướng mà cô không muốn chút nào.
Quả nhiên, Tông chủ Hạ Sát của Thanh Tĩnh tông đã hùng hổ đứng lên, cười khẩy nói: "Hiểu lầm à? Ta thấy ở đây chả có hiểu lầm gì sất, các vị đã quên vị Hàn tông chủ đây kết thù với tứ đại môn phái bọn ta thế nào rồi à? Người cô ta thích là con trai của Ma chủ, nghĩ tới cũng biết quan hệ của cô ta với Ma môn cũng chẳng kém gì. Việc này, rất có thể là do cô ta phản bội tiên môn đồng đạo, liên thủ với Ma môn gây ra!"
Lời này vừa thốt ra, bốn bề đều im phăng phắc. Tuy tất cả mọi người biết câu này của Hạ Sát chỉ là suy đoán, nhưng có rất nhiều chuyện chỉ cần có liên quan tới Ma môn thì sẽ trở nên phức tạp, bọn họ không thể không nghiêm túc suy nghĩ lại, rốt cuộc có khả năng này hay không.
Hàn Ngâm cũng đã liệu trước tình huống này, cô ngồi tại chỗ quan sát với đôi mắt lạnh, không nói một lời.
Tần Phái đưa mắt nhìn về phía cô lần nữa: "Sao nào, Hàn tông chủ không có gì muốn nói ư?"
"Nói cái gì?" Hàn Ngâm đáp dửng dưng: "Các ngươi đoán bậy đoán bạ, lúc nãy ta giải thích một lần đã đủ ngu lắm rồi, chẳng lẽ còn phải ngu thêm lần nữa, nghiêm túc cãi lộn để các ngươi tiếp tục phán đoán mưu hại ta à? Bớt nói nhảm đi, các ngươi có chứng cứ thì cứ lấy ra, còn không có thì câm miệng lại cho ta nhờ."
Cô cũng đánh cược một ván, thẳng thắn phụ đổ thêm dầu vào lửa, coi như tội nghiệp họ cố gắng cả buổi trời, mà vẫn chưa cố gắng vào tới vấn đề chính.
Sau khi nghe cô nói ra câu này, trên mặt của bọn Tần Phái quả nhiên lộ ra ý cười âm u, trông như đã định liệu trước.
"Chờ đã!" Lúc này bỗng nhiên có người lên tiếng.
Hàn Ngâm nhìn sang, thấy đệ tử của Toàn Cơ phái Tạ Nhuận Dương cất bước đứng ra trước mặt mọi người: "Nghe đâu những người cướp vườn linh và linh mỏ, lần nào cũng dùng chiêu đánh bất tỉnh và dương đông kích tây, chưa từng làm hại tới mạng người, đây không giống cách thức làm việc của Ma môn lắm thì phải?"
Sau khi hắn nói xong, phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người mình, không khỏi hơi thiếu tự nhiên, vội bổ sung: "Ý ta là, ta từng bị trưởng lão Ma môn bắt một lần, biết đám người Ma môn đều rất hung tàn, nếu chuyện cướp bóc này có bọn họ nhúng tay vào thật, chỉ e khó để lại người nào sống sót, mà đã giết hết từ lâu."
Tạ Nhuận Dương nói rất có lý, một số người ở đây đều khẽ gật gù, trong lòng cũng vang lên tiếng nói thầm, không làm hại tính mạng, chuyện này đúng là có hơi kỳ lạ, nếu suy kỹ ra, khả năng tứ đại môn phái tự ăn cướp tự la làng quả là lớn nhất.
Hạ Sát thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình lóe lên tia ngờ vực, bèn trừng mắt đập bàn ngay tại chỗ: "Việc gì cũng có ngoại lệ! Biết đâu không làm hại mạng người chính là âm mưu của bọn chúng, muốn để người khác nghi ngờ bọn ta tự trộm đồ mình thì sao!"
Hàn Ngâm khẽ nhướng mày, xem ra Hạt Sát cũng chưa tới nỗi ngu lắm!
Cô bảo người của Ma môn lúc hạ thủ không nên giết người, thứ nhất là nghĩ oan có đầu nợ có chủ, báo ứng lên những đệ tử vô tội thì không phải lắm. Thứ hai chính là muốn giở trò hư hư thật thật, mê hoặc đối thủ. Song thú thật, hành sự như vậy chủ yếu vẫn xuất phát từ lo lắng thứ nhất, còn cái thứ hai chỉ là tiện thể. Bởi vì đối với bọn Hạ Sát, việc ai làm chẳng quan trọng gì cho cam, điều quan trọng là bọn họ muốn đổ cho ai thôi, như hiện tại chẳng hạn.
Chưởng môn Liên Hoa Phái Ngôn Ánh Sương cũng đứng lên, nói với Tạ Nhuận Dương: "Không sai, Hạ tông chủ nói rất đúng, việc nào rồi cũng sẽ có ngoại lệ, nếu ma tu quả thật hung tàn, xưa nay chưa để lại ai sống sót như ngươi nói, thì bây giờ ngươi đã sớm hóa thành đống xương trắng từ lâu rồi, nào có thể đứng yên lành ở đây để bình luận chứ?"
Má Tạ Nhuận Dương đỏ ửng lên, phân bua: "Ta... ta được cứu, không giống với..."
Còn chưa nói dứt lời đã bị Ngôn Ánh Sương xua tay cắt ngang: "Đủ rồi, ngươi không cần nói nữa."
Nói đoạn hắn bước lên trước hai bước, quay người nhìn về phía Hàn Ngâm, lại nhìn sang Giang Tĩnh Dạ và Trương Vấn Hàn giả bên cạnh cô, cười khẽ nói: "Hàn tông chủ muốn chúng ta đưa ra chứng cứ! Phải, hiện nay trong tay chúng ta không có, thế nhưng sẽ có ngay thôi, việc này trái lại phải cám ơn Hàn tông chủ, đã đích thân đưa chứng cứ vào tay chúng ta."
Đây mới là mục đích thật sự của bọn họ!
Hàn Ngâm híp đôi mắt đã trở nên sâu hút, không biết đang suy nghĩ điều gì.
~ Hết chương 209 ~