Dự lễEdit: Yunchan***Đại khái vì núi cao có thể lánh hồng trần, u cốc thường rất thanh tịnh, thế nên rất nhiều môn phái tu tiên cư trú trong núi cao hoặc u cốc. Và Lưu Tiên môn cũng thế, môn phái này tọa lạc trên núi Thương Nhai, khác với Cửu Huyền ở chỗ bên dưới ngọn núi còn có một nhánh sông chảy qua uốn lượn, quả là sơn xuyên thủy tú, đáng tiếc địa linh chưa chắc có nhân kiệt, thật sự làm lãng phí cả vùng phong thủy tốt.
Dĩ nhiên đây là lời rủa thầm của Hàn Ngâm, lúc leo lên núi Thương Nhai, trong lòng cô quả thật chẳng dễ chịu chút nào, gương mặt vốn không có nụ cười càng cáu kỉnh hơn, nếu ven đường gặp phải đệ tử của Lưu Tiên môn tới lui, cô còn thầm nghiến răng. Dù biết rõ hành động của Tần Phái chẳng liên quan gì tới người khác, Lưu Tiên môn cũng không phải toàn là bọn mặt người dạ thú, nhưng chỉ cần nghĩ tới Mộ Thập Tam, thì cô lại có xúc động muốn phóng hỏa đốt trụi núi.
Có lẽ tâm trạng không vui của cô quá mức rõ ràng, nên dọc đường đi Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh không hé răng nói chuyện với cô, chỉ sợ bất cẩn chọc vỡ oán khí đang căng phình của cô thì khổ. Những đệ tử tu tiên đi sát qua người họ, bất kể có quen biết cô hay không cũng không dám bước lại bắt chuyện, nhờ đó mà họ thâm nhập vào Lưu Tiên môn một cách thuận lợi.
Do tới đúng ngày tổ chức lễ, nên sau khi Hàn Ngâm mặt lạnh đưa qua thiệp mời với thái độ chẳng chút khách sáo xong, lập tức được đệ tử Lưu Tiên môn dè dặt nghênh đón lên đài dự lễ.
Đài dự lễ nằm trên đỉnh Thương Nhai, một mặt tiếp núi, một mặt hướng sông, có lẽ vì ở nơi cao nên gió cũng thổi lồng lộng, khiến tay áo bay lên phần phật. Lúc Hàn Ngâm tới nơi thì đã thấy có khá nhiều người ở đó, đang tụm năm tụm ba tán gẫu đùa giỡn, cũng có vài bàn đãi một khách duy nhất, ngồi ở đó khoan thai thưởng trà ngắm cảnh, chỉ liếc mắt qua cô đã nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc...
Chính là chưởng môn Lưu Tiên môn Tần Phái đang đi chung quanh hàn huyên với khách, và cả Hạ Sát chẳng biết có gì vui vẻ mà cứ ngửa đầu cười sằng sặc.
Sắc mặt Hàn Ngâm càng tối tăm hơn, đảo mắt tìm tòi trong đám đông, và cô đã nhìn thấy chưởng môn Liên Hoa phái Ngôn Ánh Sương ngay sau đó, đằng sau hắn là vài đệ tử cũng đang tươi cười trò chuyện với người khác. Nhưng cô lại không nhìn thấy chưởng môn của Quy Chân phái Lục Hàn Thu, có lẽ vẫn chưa tới. Trong ba năm qua, quan hệ giữa chưởng môn bốn phái này luôn mật thiết, Lục Hàn Thu cũng sẽ không thờ ơ tới mức phái đệ tử môn hạ tới đây dự lễ.
Trừ số đó ra, những người có mặt ở đây cô hầu như đều không quen biết. Dù có trường hợp cá biệt nhìn quen quen, nhưng trong phút chốc cô cũng không nhớ nổi tên và thân phận. Trong khi cô đang mải nghĩ ngợi thì đúng lúc này đệ tử Lưu Tiên môn theo cạnh cô chợt cất tiếng hô to: "Tông chủ Ngũ Hành tông giá lâm!"
Đây thật ra chỉ là thông báo tầm thường, nếu nghe thấy tên người quen thì những vị khách đến trước sẽ chủ động lên tiếng chào đón. Nhưng vị Tông chủ Hàn Ngâm này quá ư đặt biệt, hầu như ai ai cũng đều biết cô, nhưng hầu như chẳng ai nhận ra cô. Bởi vậy sau khi tiếng thông báo này lắng xuống, cả đỉnh núi đều im bặt trong nháy mắt. Vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn qua cô, trong những ánh mắt đó chứa đủ loại cảm xúc, sau khi đảo dọc trên người cô mấy vòng mới thu về, giả vờ như chẳng có gì xảy ra. Tiếng xì xầm lại vang lên lần nữa.
Người duy nhất bước lên đón cô, chỉ có Tần Phái.
Cừu nhân gặp lại, đúng là đỏ mắt!
Hàn Ngâm phải dốc hết sức lực mới dằn được cơn xúc động muốn giết người. Tần Phái nói gì cô cũng gần như mắt điếc tai ngơ, mãi tới khi hắn đưa mắt nhìn Mật Hạt Nhi và Hoa Lộng Ảnh sau lưng cô, hỏi thăm thân phận của họ, thì cô mới sực tỉnh lại, lạnh lùng nhìn xoáy vào Tần Phái, giới thiệu qua loa thân phận của họ.
Tần Phái hoàn toàn phớt lờ thái độ của cô, vẫn tươi cười như không, hơn nữa dường như còn có hứng thú đặc biệt với Tru Yêu môn, nói khá nhiều với Mật Hạt Nhi đang cải trang Giang Tĩnh Dạ.
Mắt Mật Hạt Nhi đảo dáp vòng, mải lo tìm mỹ nam, nào có thời gian lắm lời với hắn, chỉ tùy tiện nói với hắn vài câu lấy lệ: "Tần chưởng môn bận gì xin cứ tự nhiên, không cần bắt chuyện với bọn ta."
Tần Phái cười nhìn cô, nói câu thất lễ và tiếp đón không chu đáo, sau đó mới đi qua chào hỏi những người khác.
Mật Hạt Nhi chờ hắn đi xa mới thở hắt ra một hơi, phàn nàn: "Đúng là lải nhải!"
"Ừ." Hàn Ngâm bình tĩnh lại, vừa đảo mắt chung quanh, vừa thấp giọng hỏi: "Không biết hắn có nghi ngờ thân phận của ngươi hay không."
Mật Hạt Nhi nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chắc không có."
Hoa Lộng Ảnh cũng tự tin nói: "Yên tâm, nếu hắn chưa từng gặp Giang Tĩnh Dạ thật thì không thể nào nhìn ra thuật dịch dung của ta, hơn nữa nếu thật sự nhìn ra thì làm sao hắn có thể bỏ mặc chúng ta?"
Ba người họ thấp giọng trò chuyện, nhưng dầu sao ở đây cũng nhiều người lắm mắt, còn toàn là những người tu tiên tai thính mắt tinh, nên cả ba không tiện nói gì thêm, bèn tự ngậm chặt miệng, không thảo luận nữa.
Hàn Ngâm chọn bừa một chỗ ngồi trong góc khuất, ba người ngồi xuống uống trà, chẳng bao lâu sau thì bọn Lạc Vân Khanh cũng tới, nhưng họ chỉ cùng Hàn Ngâm liếc mắt nhìn nhau rồi ngồi ở chỗ rất xa, không đến bắt chuyện.
Mật Hạt Nhi thấy hơi mất hứng: "Nhìn nãy giờ cũng chả thấy đệ tử Liên Hoa phái đâu, không biết trốn ở chỗ nào rồi nữa, hay là gọi ba vị đồng môn của ngươi lại đây ngồi chung cho vui đi."
Hàn Ngâm cự tuyệt thẳng thừng: "Khỏi cần!"
Mới dứt câu, đệ tử Toàn Cơ phái đã tới trình diện, trong đó có một vị biết Hàn Ngâm, chính là Tạ Nhuận Dương được cô cứu đợt trước. Khi trông thấy cô, các đệ tử Toàn Cơ phái có vẻ vui mừng, nhất là Tạ Nhuận Dương, còn tức tốc chạy tới chào cô, nhớ tới lời dặn của Hiên Viên Huyền nên hắn còn hỏi han chút chuyện của Hiên Viên Túc, Hàn Ngâm cũng kiên nhẫn trò chuyện với hắn.
Mật Hạt Nhi hiển nhiên không có kiên nhẫn ngồi nghe, lại chẳng nhìn thấy vị đệ tử Liên Hoa phái kia, ngồi mải đâm ra bức bối, bèn bảo Hoa Lộng Ảnh đi loanh quanh với cô ta một lát.
Hàn Ngâm hiểu ý, biết cô ta mượn cớ đi dạo để thăm dò Lưu Tiên môn, nên chỉ đáp: "Buổi lễ sắp bắt đầu rồi đấy, các ngươi nhớ đi nhanh rồi về."
Mật Hạt Nhi đáp bừa một tiếng, vừa tán dóc với Hoa Lộng Ảnh, vừa đi dạo ra rất xa.
Hàn Ngâm nhìn theo bóng lưng của họ biến mất, chuyển mắt qua, chợt chạm phải ánh mắt của Lạc Vân Khanh.
Lạc Vân Khanh nhẹ gật đầu với cô, rồi ngoảnh mặt đi trò chuyện với Phương Dữ và Vân Sơ Tâm, chẳng bao lâu sau, họ cũng đứng dậy tản ra chung quanh bắt chuyện với người của những môn phái khác.
Ở đâu đâu trên đài dự lễ cũng toàn là màn tay bắt mặt mừng hay chào hỏi lẫn nhau, Hàn Ngâm trò chuyện với Tạ Nhuận Dương một hồi, sự chú ý dần chuyển sang phía Tần Phái, phát hiện hình như hắn đang lo lắng gì đó, lúc trò chuyện với người khác còn có vẻ nhấp nhổm bất an, đưa mắt nhìn chung quanh, khiến cô cũng trầm ngâm theo.
Gần nửa canh giờ sau, khi sắp tới giờ khai lễ, các đệ tử Lưu Tiên môn bèn tới mời mọi người vào chỗ ngồi, lúc này đám đông bỗng rộ lên xôn xao, Hàn Ngâm đảo mắt sang, trông thấy một đôi thiếu niên thiếu nữ đang nắm tay nhau bước tới.
Cô gái kia dĩ nhiên không phải ai khác mà chính là Tần Vô Ưu vũ y như ngọc, ăn mặc như tiên tử thế ngoại. Nhưng Hàn Ngâm chỉ liếc qua cô ta, nhìn sang thiếu niên có lẽ là người sắp kết bạn song tu với Tần Vô Ưu.
Nếu nói chẳng có tí hiếu kỳ nào thì rõ là nối dối, có điều chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, Hàn Ngâm đã không nén được oán thầm trong lòng.
"Ôi cha! Đó là đệ tử Liêu Hoa phái sao? Dung mạo đúng là giống thật."
"Nhưng cảm giác kém hơn rất nhiều! Là một người hoàn toàn khác!"
Hàn Ngâm không cần quay đầu lại cũng biết, người vừa lên tiếng chính là Mật Hạt Nhi và sư tỷ của cô Vân Sơ Tâm. Cả hai đều tới đây với lòng mong chờ, Mật Hạt Nhi còn đỡ, nói tóm lại cô ta chỉ nhìn dung mạo giống hay không thôi, nhưng Vân Sơ Tâm thì thất vọng não nề, trong giọng nói có phần phiền muộn.
Lúc này Phương Dữ cũng ở sau lưng cô, lẩm bẩm chen vào một câu: "Không phải đâu, ta còn tưởng lời đồn là giả, ai dè đúng là có một người thế thật, tên Tần chưởng môn này thú vị nhỉ!"
Hàn Ngâm nhìn kỹ vị đệ tử Liên Hoa phái kia thêm chút nữa, chính xác, dung mạo của hắn đúng như lời đồn, có bảy phần giống Mộ Thập Tam, nhưng khí chất lại thua kém rất nhiều.
Mộ Thập Tam lúc nào cũng thờ ơ hờ hững, nụ cười biếng nhác luôn thường trực bên môi, cử chỉ và lời nói vô cùng thoải mái thong dong, tỏa ra một loại mị lực lưu chuyển mờ ảo, có khả năng hấp dẫn hồn người. Nhưng vị đệ tử Liên Hoa phái trước mắt này thì khác hẳn. Chẳng biết vì có quá nhiều người nên khẩn trương hay vì trời sinh lúng túng, mà trông có vẻ khá rụt rè. Loại cảm giác không biết đặt tay chân vào đâu này rất thiếu tự nhiên, nhất là hai mắt, hoàn toàn không sáng tỏ nhìn thấu lòng người như Mộ Thập Tam, mà khi chạm phải ánh mắt người khác sẽ hoảng hốt dời đi, vô cùng luống cuống.
Cũng may Hàn Ngâm chỉ đơn giản là hiếu kỳ, không ôm bất cứ hy vọng nào, sau khi oán thầm thì cảm thấy thế này mới đúng, nếu người này cực giống Mộ Thập Tam thì lúc đó cô mới phiền muộn thật!
Tần Vô Ưu và vị đệ tử Liên Hoa Phái nghe đâu tên là Tề Liên vừa xuất hiện, liền nghe thấy tiếng chúc mừng rộ lên ầm ĩ, Tần Phái và Ngôn Ánh Sương là trưởng bối, đương nhiên nói toàn là mấy câu khiếm tốn, sau đó là Tần Vô Tà lấy thân phận huynh trưởng giúp đỡ chào hỏi những người tới dự lễ, khung cảnh đúng là tưng bừng náo nhiệt.
Nhưng Hàn Ngâm chẳng thèm quan tâm, cô đã vô cùng mất hứng, chỉ muốn về cho sớm, ngay cả khi Tần Phái dắt Tần Vô Ưu lên đài dự lễ, nói gì đó cô cũng chẳng nghe vào tai, mãi tới khi bỗng nhiên có người cao giọng hô: "Lục chưởng môn Quy Chân phái giá lâm!"
Cô ngước mắt lên theo bản năng, thật bất ngờ khi nhìn thấy thần sắc của Tần Phái trên đài mừng rỡ hẳn lên.
Dĩ nhiên, Lục Hàn Thu nể tình đích thân đến dự lễ khiến Lưu Tiên Môn nở mày nở mặt, cộng thêm nữ nhi gặp việc vui, Tần Phái mừng rỡ là chuyện rất bình thường. Nhưng chẳng biết tại sao, Hàn Ngâm lại có cảm giác, hình như những nụ cười trước đó của hắn đều thờ ơ lấy lệ, mãi tới khi nghe Lục Hàn Thu tới, hắn mới thật sự vui sướng xuất phát từ nội tâm.
Hàn Ngâm ngồi trong góc khuất, không nghe rõ Tần Phái nghênh đón Lục Hàn Thu đã nói gì, nhưng cô đảo mắt nhìn sang Hạ Sát và Ngôn Ánh Sương, phát hiện hình như họ cũng có vẻ hưng phấn không kiềm chế được, đến đây tim cô chợt chùng xuống.
Không phải cô đa nghi, mà thật sự có gì đó rất quái lạ!
Ít nhất, nghi thức song tu này không đơn giản như vẻ bề ngoài, khả năng rất cao là lo âu và suy đoán trong lòng cô sẽ biến thành sự thật!
Hàn Ngâm có loại thôi thúc muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng dường như đã trễ. Nếu bây giờ lỗ mãng bỏ đi, cô chắc chắn sẽ biến thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Chưa kể Tần Phái đã chào hỏi Lục Hàn Thu xong, lúc này đã về lại đài dự lễ, chẳng biết vô tình hay cố ý mà lại nhìn lướt qua cô với nụ cười nở rộ trên môi và ánh mắt đầy thâm ý.
~ Hết chương 208 ~