Dáng vẻ của lão Lã trông như thể đã không còn khả năng suy nghĩ, chỉ biết ôm ngực thở dốc trong khi bầu không khí càng lúc càng tĩnh lặng.
"Không thể nào! Sao Phó Thần có thể trông như thế này được?" Lão kinh sợ đến nỗi mắt trợn trừng trừng, vừa lắc đầu liên tục vừa lặp lại, kiên quyết phủ nhận sự thật này.
Đối với lão, Lý Ngộ là ân nhân cứu mạng mà lão luôn ghi tạc trong lòng. Khi lão bị nghi nhiễm thiên hoa, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã đứng ra bảo vệ cho đến thi lão an toàn. Chính vì vậy, từng đường nét trên mặt Lý Ngộ, lão đều nhớ rõ.
Cả hai người còn lại đều chú ý đến sự khác thường của lão.
Phi Khanh vẫn khá bình tĩnh, "Vì sao hắn không thể trông thế này?"
"Ta từng gặp hắn." Thiệu An Lân cũng nhìn bức họa, nhớ lại những chuyện đã qua khá lâu. Trước khi y rời kinh, y từng đề bạt tiểu thái giám này với Tấn Thành đế. Thậm chí, bọn họ còn cùng nhau nấp trong rừng trúc, chứng kiến chuyện ɖâʍ loạn của lão nhị và Kỳ Quý tần. Y cũng tiện tay, bao che cho hắn thoát chết. "Trông hắn đúng như vậy, không hề sai."
"Lão Lã, ngươi đã từng gặp người này, thậm chí còn khá quen thân phải không?" Thấy bộ dạng như bay mất hồn vía của lão Lã, Phi Khanh đã nhận thấy có gì không ổn. Xem ra, tiểu thái giám này chẳng những không chết, mà còn là nhân vật đáng gờm.
Có thể khiến một người như lão Lã kinh hãi như vậy thì hẳn là không đơn giản.
Lẽ nào....hắn là người thuộc phe bọn họ?
Phi Khanh càng nghĩ, đầu càng đau. Y biết thân thể của vị Vanh Hiến tiên sinh này đã là phù hợp với mình nhất rồi, nhưng dù sao cũng không phải chủ nhân thực sự, không thể điều khiển tốt. Y lùi mấy bước, lúc sắp ngã xuống thì lại được Thiệu Ân Lân đẩy xe lắn tới, vừa kịp đỡ lấy.
Ánh mắt hai người thoáng lướt qua nhau.
Sự phối hợp nhuần nhuyễn đó chứng tỏ cả hai đều hiểu rất rõ đối phương.
Lão Lã ngơ ngác gật đầu. Lão quen chứ, sao lại không quen được?
Lúc cùng làm việc với nhau ở thành Bảo Tuyên, người này hoàn toàn không có điểm nào đáng ngờ. Hơn nữa, mỗi hành động của hắn đều một lòng vì Lý hoàng.
Lã Lã không khỏi hốt hoảng. Nếu như Lý Ngộ là....
Nếu thật sự là vậy, thành Bảo Tuyên bây giờ ra sao? Còn Lã Thượng? Còn Linh Hào?
Chỉ thoáng nghĩ đã sợ. Lão không thể tin người nắm giữ vai trò chủ chốt như Lý Ngộ lại là gián điệp hai mang. Như vậy thì bao kế hoạch của bọn họ ở Tấn quốc sẽ...
"Nói đi, ngươi nghĩ hắn là ai?" Mấy năm nay, Thất Sát mai danh ẩn tích rất kỹ, bọn họ không thể tìm được nhân dạng lẫn hành tung.
Nhưng lại có một điểm không bao giờ thay đổi.
Lần đầu Thất Sát xuất hiện là khi họ ám sát thất tử thất bại. Mà những vụ ám sát thất tử trong mấy năm gần đây đều thất bại một cách khó hiểu, nhưng lại không thể tìm được manh mối cho thấy có kẻ can thiệp vào. Ngay cả Phi Khanh cũng cảm thấy có phải mình đã nghĩ quá lên rồi không.
Nhưng giờ ngẫm lại, nếu kẻ này là nội gián thì câu trả lời đã rất rõ ràng.
"...." Lão Lã run lẩy bẩy như lá cây sắp rụng.
"Ai!" Phi Khanh quát lớn.
Dù bây giờ, y ở trong thân thể của Vanh Hiến tiên sinh, nhưng khí thế vẫn khiến người ta kinh sợ như trước.
Lão Lã ngã phịch xuống đất nhưng chẳng hề có cảm giác đau, chỉ bần thần nói, "Là Lý Ngộ.....Lý Ngộ đại nhân."
Nghe thấy cái tên này, gương mặt Phi Khanh cũng sững sờ.
Dáng vẻ y cũng không khác lão Lã khi thấy bức tranh là mấy.
Sao có thể?
Mấy ngày nay, binh lính ở doanh địa ngoài thành đều cảm thấy, chủ soái của bọn họ rất khác thường.
Cụ thể là, ngày ngày vẫn đến quân doanh, nhưng sáng tới muộn, trời chưa tối đã vội vã trở về. Nhiều binh lính rảnh rỗi không có gì làm, nói đùa với nhau, không biết có phải một tuyệt thế giai nhân nào đã câu mất hồn Thụy vương rồi không.
Trước giờ, Thụy vương nổi danh không gần nữ sắc, nhưng mấy ngày nay lại xuân phong rạng ngời, tính ý dạt dào trên gương mặt. Tuy vẫn lạnh tanh, không cảm xúc như mọi khi, nhưng khí thế lại nhu hòa hơn trước, ấy chẳng phải xuân phong thì là gì. Một vài tướng lãnh lúc trước không phục Thụy vương, tìm đến khiêu chiến, nhưng y cũng chỉ dạy dỗ bọn họ vài chiêu nhẹ nhàng. Chỉ mới nghỉ ngơi vài ngày mà giờ đã sinh long hoạt hổ như vậy.
Hôm nay cũng thế, tịch dương vừa chiếu chân trời, Thụy vương đã hối hả quay về phủ.
"Không biết là người đẹp cỡ nào đây?" Vài binh lính chụm đầu lại to nhỏ.
"Ai mà biết, nhưng chắc không được như Thanh Thủy cô nương và Tiểu Diệp cô nương đâu...." Thụy vương cai quản nghiêm khắc nên trong doanh trại, chưa người nào thật sự trông thấy hai cô nương mới đến đã khiến cả kinh thành khuynh đảo này. Nhưng một số tướng lĩnh được phép rời doanh, thi thoảng ra ngoài uống rượu, nghe được nhiều lời đồn.
Nghe nói các nàng đều là thanh quan. Từ quý tộc triều đình đến phú thương đều nô nức tìm đến chỉ mong được chiêm ngưỡng dung nhan, nhưng chẳng mấy ai được gặp.
Nhất là Tiểu Diệp cô nương, người ta đều nói nàng ta chính là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm.
Vậy thì không biết phải đẹp cỡ nào!
"Thật ra, có đẹp đi nữa cũng làm sao mà bằng Thụy vương."
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Dù Thụy vương huấn luyện bọn họ như tra tấn, lúc ra chiến trường thì đánh đâu thắng đó, không ì cản nổi, cho nên những người tiếp xúc với y không chú ý đến dung mạo. Nếu không nói tới thì quả thật họ đã quên. Còn giờ nhắc đến mới thất, dù Thụy vương luôn che đi nửa gương mặt nhưng vẫn vượt xa cả nam lẫn nữ khắp thế gian. Cứ tưởng tượng đến một vị mỹ nhân mang dung mạo của Thụy vương, đám lính đều sợ xanh mặt, không còn hứng thú gì với hai vị hoa khôi kia nữa.
Phó Thần nghe nói Tiết Duệ đã chờ ngoài cửa phòng Thanh Nhiễm mấy ngày nay mà chưa được gặp, ngay cả Lương Thành Văn không khuyên bảo được. Hắn thấy Tiết Duệ quá nhọc lòng, muốn giúp đỡ một phen, nhưng nếu chưa đến bước đường cùng thì hắn không muốn ép buộc bất cứ người nào trong số những thuộc hạ thân tín mà nguyên chủ dốc lòng bồi dưỡng. La Hằng đi tới Đào Uyển. Gần đây, hầu như việc lớn việc nhỏ gì hắn cũng tự mình làm. Nguyên nhân là vì lần trước, Phó Thần chạy trốn, hại hắn bị đánh ba mươi quân côn, sau đó lại bị thương khi đánh trả thích khách ở trên đường về kinh, đến giờ chân vẫn còn khập khiễng.
"Ngài nói muốn có người dẫn đường đi thanh lâu, ta đưa đến cho ngài rồi. Ngài vẫn muốn đi sao?"
"Sao lại không đi?" Phó Thần hỏi lại. Hắn chỉ đi kiểm tra xem thân thể này có bất lực hay không, thế thì vấn đề gì?
Thấy vẻ mặt Phó Thần rất đương nhiên, La Hằng cũng biết bọn họ không nên nói thêm gì nữa. Dù sao người dẫn đường cũng do điện hạ chỉ định.
Theo ý của Thiệu Hoa Trì là: Ngươi muốn đi đâu cũng được, ta khôn ngăn cấm. Nhưng ta làm gì là chuyện của ta.
"Thuộc hạ đã biết."
"Nhưng mà để sau đi, giờ ta có việc quan trọng hơn." Lúc ở trong Thụy vương phủ, hắn vẫn bị theo dõi từ xa. Hắn có cảm giác sói sắp lòi đuôi rồi, nên đợi tiếp hay không đây?
Phó Thần không thích cảm giác bị động này chút nào.
"Vâng." Nói đi nói lại là ngài vẫn muốn chơi lầu xanh chứ gì.
La Hằng không biết nên khuyên thế nào. Chủ tử cũng không muốn bọn họ nhiều chuyện. Họ chỉ nghe lệnh làm việc là được, nhưng mà hắn cứ có cảm giác.... Nếu công tử đi thật thì...ha ha, mặc kệ, miễn hôm đó không phải ca trực của hắn là được. Hai vị trâu bò các ngài đánh nhau, phận ruồi muỗi như ta tốt nhất là không làm phiền.
Vương phi xin gặp Phó tiên sinh, Phó Thần không có lý do gì để cự tuyệt.
Thấy Thụy vương cứ về là lại ở Đông phủ, Mã Thái thị lấy làm nóng ruột. Tuy trước mặt, các vị phu nhân và tiểu thư thế tộc luôn ca tung hô thị, nhưng sau lưng lại cười nhạo thị xuất thân man di, đã thế còn không được Thụy vương yêu thích. Thụy vương là người trong mộng của biết bao nữ tử trong kinh thành, nhưng trái tim y đã sớm có chốn về, chính là vị Điền trắc phi mà y độc sủng. Có vô số câu truyện được truyền miệng trong dân gian, ca ngợi y trung tình. Nữ tử nào chẳng ao ước có được một lang quân như thế.
Mã Thái thị mỉm cười chân thành, sai nha hoàn dâng lễ vật, làm lễ Vạn Phúc với Phó Thần, tủm tỉm nói, "Nghe bảo mấy ngày nay, vương gia vẫn dùng bữa ở chỗ tiên sinh, cho nên thϊế͙p͙ đến cảm tạ ngài. Vương gia mắc bệnh đau dạ dày, mẫu phi và bệ hạ vẫn thường nhắc nhở. May nhờ tiên sinh khuyên bảo nên bây giờ mới bình phục được."
Vương phi cũng chỉ tặng chút đồ ăn. Phó Thần mỉm cười nhận lấy, sai người cất vào phòng.
"Nương nương đừng nói vậy, thần chỉ làm đúng bổn phận của thuộc hạ." Phó Thần liên tục xua tay, từ chối lời khách sáo của đối phương.
Mã Thái thị đương nhiên biết Phó Thần nói thật. Thụy vương mà người quanh năm sinh sống trong quân doanh, lại được hoàng thượng sủng ái, chuyện y không muốn là thì có khuyên thế nào cũng vô ích. Người có thể khuyên thì chiều chuộng, người muốn khuyên thì địa vị không cao.
Phó Thần là phụ tá, biết rõ không thể gần gũi với nữ nhân hậu trạch, tránh phá vỡ quy củ.
Thế nhưng Mã Thái thị lại cố tình kéo dài câu chuyện, mãi mà không chịu đi. Từ trước đến giờ, Phó Thần luôn lịch thiệp với phụ nữ. Hơn nữa, hắn là phận tôi tớ, còn Mã Thái thị là nữ chủ nhân, thị nói gì hắn cũng phải lễ phép đáp. Trong lúc trò chuyện, đầu óc hắn lại trôi dạt tận nơi xa. Chẳng lẽ vương gia chỉ đến Đào Uyển, chưa từng ghé Tây phủ lần nào?
Hai người tâm sự đến tận lúc mặt trời khuất dạng, tía sáng cuối ngày nhuộm những đám mây thành màu hồng tía. Hai ngọn nến đã được thắp trong phòng. Lúc Thụy vương về tới thì thấy Phó Thần đang trò chuyện vui vẻ với Mã Thái thị.
Lúc này, vương phi đang hỏi về quê hương Phó Thần, "Tiên sinh xuất thân từ Cao Châu sao? Cách quê nhà thϊế͙p͙ cũng không xa lắm, chúng ta coi như là một nửa đồng hương đấy."
"Người đừng nói thế, thần đâu dám trèo cao."
"Ngài như vậy là xem thường thϊế͙p͙ rồi." Mã Thái thị giả vờ giận, nói.
Phó Thần mỉm cười, dáng vẻ bất đắc dĩ khiến Mã Thái thị thầm nghĩ, vị tiên sinh này thật hiền hòa dễ gần, không cậy tài cao mà khinh người, cư xử rất tôn trọng chứ không hề xem thường thị là con gái của man di, cười nhạo thị dù có ăn mặc như danh môn quý tộc cũng chẳng qua là mèo giả hổ thôi.
"Chắc nương nương cũng biết, giữa Cao Châu và Trung Châu có một ngôi chùa lớn...." Phó Thần dựa vào những tin tức mình biết, kể cho Mã Thái thị nghe vài câu chuyện nửa thật nửa giả, khiến thị cười tít mắt, càng thêm thiện cảm với Phó Thần. Đã lâu rồi thị chưa vui vẻ như vậy.
Sau khi vợ con qua đời, Phó Thần bỏ nghề bác sĩ tâm lý, chuyển sang làm giám đốc nhân sự. Hắn từng tiếp xúc với đủ loại người, cho nên rất biết tìm đề tài nói chuyện, không khiến đối phương bối rối. Hơn nữa, từ bé đến giờ, hắn vẫn luôn nhẹ nhàng với phụ nữ.
Hai người trò chuyện hồi lâu, Mã Thái thị liếc mắt nhìn thanh niên tuấn tú trước mặt, "Không biết tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi, có hôn phối chưa?"
"Mới hai mươi, vẫn còn lẻ bóng." Hắn lựa lời đáp. Đúng lúc này, một giọng nói như quỷ mị chợt vang lên sau lưng.
"Chuyện hôn phối của Phó tiên sinh không khiến vương phi phải nhọc lòng."