Phó Thần hiện tại không phải người đã từng trải qua cuộc sống khó khăn, nạn châu chấu, đói rét, hạn hán, bị bắt vào cung, cuộc sống chìm nổi, vừa đồng hành, vừa nghi kỵ thất tử, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, bôn ba khắp nẻo đường. Hắn chỉ là một người ngoài cuộc, không thể ngăn được xúc động khi thấy tình cảm sâu nặng của vị hoàng tử này.
Không thể phủ nhận, cứ đơn phương theo đuổi một cách dai dẳng chưa chắc đã mang lại tình yêu, nhưng với một người từng nếm trải hai chữ mất mát như Phó Thần, thứ tình điên cuồng ấy đã đánh vỡ gông xiềng trong tim hắn, mà gông xiềng của hắn so với người thường còn cứng cáp hơn bội phần.
Đâu có ai muốn mình là tai tinh.
Người hiện đại có câu, kẻ không yêu lấy mình thì sao có thể mong đợi được người khác yêu?
Hắn không yêu chính mình, vậy mà có người coi hắn hơn sinh mệnh.
Hắn đến gần gương mặt Thiệu Hoa Trì, vuốt ve từ thái dương đến gò má.
Bàn tay Phó Thần càng lúc càng run lên, môi mấp máy không thốt nên lời. Ảo ảnh xen lẫn hiện thực, hắn nhìn thấy bóng dáng người con gái hắn từng yêu thương ở Thiệu Hoa Trì. Cô cũng đã từng theo đuổi hắn đến vứt bỏ sinh mệnh.
Sau khi cô rời khỏi thế giờ này, hắn chôn vùi hình bóng cô ở nơi sâu thẳm nhất trong tái tim, không bao giờ nhắc đến, dù là với bản thân mình. Hắn muốn đau đớn một cách tỉnh táo.
Thế nhưng khối u nát rữa ấy lại bị người đang hôn mê này nhổ bỏ tận gốc, phơi bày dưới ánh sáng mặt trời.
Dường như cảm nhận được Phó Thần, Thiệu Hoa Trì nghiêng đầu, cọ mặt vào lòng bàn tay hắn.
Phó Thần không nhận ra sự dịu dàng của bản thân, cứ thế vuốt ve khuôn mặt ấy. Hắn tháo nửa bên mặt nạ bạc của Thiệu Hoa Trì xuống. Từ khi khôi phục dung mạo đến giờ, y vẫn luôn che giấu.
Hắn lại một lần nữa trông thấy dung nhan khuynh thành kia. Mái tóc hơn cả sương tuyết, xứng với khí chất băng lãnh của Thụy vương, khiến người có cảm giác thật xa vời. Ngay cả nữ nhân trong phủ cũng thường nói, không ai sánh được với Thụy vương.
Dù nhìn bao nhiêu lần, Phó Thần vẫn ngây người trong chốc lát.
Hắn vuốt ve mái tóc không hề giống tóc của mình. Tóc Thiệu Hoa Trì bạc trắng, vừa mềm vừa nhẹ. Hắn nhớ lúc Thiệu Di Nhiên qua đời, hắn cũng vuốt tóc mái tóc dài mềm mượt của cô. Tính cách thì kiên cường, nhưng tóc lại êm ái như mây.
Dần dần, Phó Thần run rẩy đến không thể khống chế sức lực, cổ họng khô ran như thiêu đốt.
Lần này, hắn không muốn kiềm chế nữa. Hốc mắt hắn đỏ lên, dường như thấy rõ gương mặt người con gái đã từng dành hết thanh xuân để yêu hắn. Rõ ràng nếu như không có hắn, Thiệu Di Nhiên đã được sống tốt hơn.
Nỗi đau đớn lên đến tột đỉnh, vỡ òa.
Nếu không vì hắn, cô đã không lìa đời sớm, mang theo cả đứa con duy nhất của họ.
Tất cả là tại anh....Lẽ ra anh mới là kẻ nên chết đi.
Giá như em có thể oán trách anh một lần thì tốt biết mấy.
"Xin lỗi...." Phó Thần che mắt. Dòng nước trong suốt len qua khe hở giữa những ngón tay, chảy dài xuống mu bàn tay.
Sự dày vò này khiến hắn không kiềm chế nổi bản thân nữa.
Những hành động của Thiệu Hoa Trì khiến nỗi lòng chôn giấu bao năm của Phó Thần vỡ vụn, tim đau như bị giằng xé. Bàn tay đặt bên mép giường run rẩy, những khớp xương trắng bệch lồi ra. Hắn gằn từng câu, hỏi người nằm trên giường, "Ngươi có ngốc không? Có ngốc không vậy hả?"
Giọng hắn nghẹn ngào, không biết đang nói với ai.
Thiệu Hoa Trì mơ màng mở mắt, nhìn thấy bờ vai run rẩy của Phó Thần. Y vươn bàn tay yếu ớt, khẽ chạm vào hắn.
Cảm xúc của Phó Thần bất chợt bị cắt ngang. Hắn quay nhìn lại, Thiệu Hoa Trì vẫn nhắm mắt, nhưng cái đụng khẽ như lông vũ lướt quan ban nãy không phải ảo giác.
Phó Thần bình ổn lại cảm xúc trước khi làm gì đó khó coi hơn. Đúng lúc ấy, Tùng Dịch mang thuốc đến. Hắn chỉ nghĩ hôm nay mắt Phó Thần đỏ hơn mọi khi chứ không thấy có gì khác thường. Hắn sao có thể nghĩ Phó Thần khóc được, cho vàng cũng không tin.
Tùng Dịch gọi vài câu, Thiệu Hoa Trì không động đậy, nhưng Phó Thần chỉ mới gọi một tiếng, y đã phản ứng rồi.
Thiệu Hoa Trì chưa tỉnh hẳn, chỉ nghe thấy tiếng Phó Thần rồi tự giác uống thuốc, uống xong lại nhắm mắt ngủ.
Sau khi châm cứu, y không còn đau nữa nhưng vẫn rất mệt.
Có điều, một lát sau, y tỉnh hẳn.
Đầu óc bấy giờ mới chịu hoạt động, nhắc lại những ký ức vùa nãy. Người ôm y, dỗ y uống thuốc không phải Phó Thần sao?
Y không muốn Phó Thần nhận ra mình đã tỉnh. Y biết thừa tính nết người này, chỉ cần thấy y hồi phục là hắn sẽ trốn càng xa càng tốt.
Ước gì...cứ ốm mãi nhỉ.
Thiệu Hoa Trì thoáng nghe thấy giọng Phó Thần nói chuyện với Tùng Dịch ngoài cửa, nhưng mà xa quá, dù căng tai ra cũng không biết họ bàn nhau cái gì.
Chẳng bao lâu, cuộc trò chuyện kết thúc.
Y vểnh lỗ tai lên. Có tiếng bước chân quay vào, của Phó Thần.
Trong đầu y hình dung từng động tác của hắn. Hắn đi chín bước, đến bên cạnh giường, cúi xuống.
Trái tim y đập thình thình.
Hắn thổi tắt nến. Mùi bấc cháy khét phảng phất trong phòng.
Khoan đã. Hắn đi đâu đấy? Lên giường?
Không thể nào!
Nhưng Phó Thần quả thật lên giường của Thiệu Hoa Trì, đắp một tấm chăn khác, ngồi sát mép giường.
Y biết Phó Thần chỉ ở lại để chăm sóc mình. Phó Thần từ trước đến nay không muốn thiếu nợ ai. Hắn làm vậy đơn giản chỉ để trả công nửa tháng trước y chăm sóc hắn.
Nhưng dù thế đi chăng nữa, Thiệu Hoa Trì vẫn cực kỳ kinh ngạc. Y sắp không diễn được nữa rồi.
Phó Thần nhìn Thiệu Hoa Trì đang nằm thẳng, lông mi khẽ run, mí mắt cũng động đậy, hơi thở còn hỗn loạn. Phó Thần nghĩ bụng, diễn dở như vậy mà hắn còn không nhận ra thì rõ là ngu.
Vạch trần màn kịch của y, khiến y xấu hổ, nghe cũng thú vị, nhưng Phó Thần lặng lẽ bỏ ý nghĩ quái ác ấy, vờ như không biết gì cả. Hơn nữa, hắn cũng không ghét dáng vẻ bối rối của Thụy vương khi ở cạnh mình.
Nhớ lại, ngày trước hắn đã từng học xoa bóp, tiện thể xoa bóp huyệt vị cho Thiệu Hoa Trì.
Thiệu Hoa Trì khổ sở cùng cực, ước gì mình ngất thật. Người thương kề sát bên cạnh, hơi thở vờn qua vờn lại, tra tấn y gần chết.
Phó Thần càng nghiêm chỉnh bao nhiêu, Thiệu Hoa Trì càng khổ sở bấy nhiêu. Y bắt đầu cảm thấy thân dưới của mình hơi ngóc đầu lên rồi.
Lên cái gì mà lên, xuống ngay cho ông!
Thiệu Hoa Trì chửi bới trong lòng, nhưng bất lực hoàn toàn với thân thể mình.
Chờ mãi trái tim mới ổn định được một chút, nhưng y không dám thở mạnh một hơi, bởi vì chỗ nào đó dưới kia vẫn còn chưa chịu xẹp.
Y sợ bị Phó Thần phát hiện ra tình trạng này, mỗi giây trôi qua dài tựa năm.
Cũng may nhờ tay nghề xoa bóp của Phó Thần rất tốt, hoặc y đã quá mệt, nên thϊế͙p͙ đi lúc nào không rõ.
Thiệu Hoa Trì ngủ một đêm thật ngon, sáng hôm sau thức dậy, trông thấy gương mặt đang say giấc của Phó Thần gần ngay trong gang tấc.
Y nhắm mắt, mở mắt, nhắm mắt, mở mắt, nhắm mắt, mở mắt!
Ừ, không nằm mơ.
Tia sáng sớm mai rắc lên vai Phó Thần một lớp óng ánh, ấm áp, khiến gương mặt tuấn tú càng dịu dàng.
Lông mi dài quá, khiến người ta muốn chạm vào ve vuốt, nhưng làm vậy sẽ đánh thức hắn mất.
Ngẩn người không biết bao lâu, mãi cho đến khi Phó Thần không chịu nổi ánh mắt nóng rực của ai đó, đành phải thức dậy.
Nếu không tỉnh, hắn cảm thấy như mình sắp bị người ta mổ xẻ.
Vừa mở mắt ra, Thiệu Hoa Trì đã nằm im thin thít, giả vờ ngủ. Hắn thở dài, xem ra đã bình phục kha khá rồi.
Đến lúc nghe tiếng Phó Thần rời giường, quay về phòng mình rửa mặt, Thiệu Hoa Trì mới dám mở mắt.
Y trùm chăn kín đầu, vùi mặt vào gối, không lên tiếng.
Chỉ có mỗi cái cuộn chăn lăn đi lăn lại trên giường: A a a a a a a a!
Nghiệp thành.
Tại một căn phòng dưới lòng đất, Phi Khanh từ từ mở mắt.
Phòng này được lát bởi đá hoa cương đen tuyền, vừa cứng rắn vừa lãnh lẽo, như thể có gió lùa từ bốn góc tường.
Thân thể y cứng đờ, như bánh răng bị rỉ sét, chậm chạp ngồi dậy trên giường. Sau nghi thức hoàn hồn, Phi Khanh vẫn không tỉnh lại. Còn thân thể cằn cỗi trước kia của y thì đã tắt thở từ lâu, được mang đi chông cất.
Thân thể hiện tại vốn thuộc về Vanh Hiến tiên sinh, đã rất lâu không hoạt động rồi.
Y nhận thấy cảm quan của bản thân với môi trường xung quanh đã kém đi nhiều, ngay cả tư duy cũng không được như trước, động tác lại càng trúc trắc, rời rạc.
"Ta tưởng ngươi sẽ không tỉnh lại nữa."
Một giọng nói không chút cảm xúc cất lên từ góc tối tăm nhất trong căn phòng. Bấy giờ, Phi Khanh mới nhận ra ở đó có người đứng, vậy mà ban nãy y không hay biết gì cả.
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Vài tháng. Xem ra không thể được như cơ thể thật sự của mình. Ngươi thấy đấy, dù linh hồn phù hợp nhưng dùng vẫn không quen." Người đó bước tới nơi ánh sáng chiếu đến. Gương mặt thanh lãnh của Thiệu An Lân hiện ra.
Phi Khanh che đầu đau như búa bổ, cố gắng nhớ lại vài chuyện mình gần đây.
"Ngươi không nhân cơ hội này giết ta sao?" Thậm chí còn chờ ở trong này.
"Thiệu An Lân mặt không đổi sắc, nói ra nguyên nhân muôn thuở, "Ngươi chết ta cũng chết, ta rất trân trọng tính mạng mà mẫu phi ban cho."
Đức phi? À không, giờ là hoàng quý phi mới phải. Nàng ta là một nữ nhân thông minh. Chứ kẻ như Tấn Thành đế thì sao có thể sinh ra một nhi tử xuất sắc như y.
"Thấy thế nào?"
"Không ổn..." Toàn thân đều đau. Tuy thuật di hồn đã thành công, nhưng dù sao cũng không phải thân thể mình.
Cảm giác không điều khiển được cả tay chân lẫn đầu óc khiến y rất bực bội, chưa kể làm gì cũng chậm rì rì. Rõ ràng, y đã không còn như lúc khỏe mạnh trước kia nữa, nghĩ chút chuyện nhỏ cũng mất cả đống thời gian.
"Từ từ nghỉ ngơi đi. Ngươi chỉ có một cái mạng, một linh hồn thôi, cố mà sống sót." Tuy nói vậy, nhưng Thiệu An Lân chẳng hề tỏ vẻ cảm thông. Người trong hoàng thất sinh ra đã bạc bẽo vô tình, chẳng mấy ai có thể khiến y mảy may xúc động. Chẳng qua, so với Vanh Hiến tiên sinh mà y chỉ có vài lần nói chuyện, y càng ghét kẻ tư lợi trước mặt mình hơn.
Y nuôi dưỡng Lạc Học Chân như một cái xác sống là để sức chống cự của linh hồn xuống đến mức thấp nhất, nếu không thì chưa chắc Phi Khanh đã thành công.
Phi Khanh không để ý đến lời châm chọc của Thiệu An Lân. Bây giờ y vẫn còn rất đau, thân thể mềm nhũn không có sức, hơn nữa còn có gì đó rất lạ lùng.
Bỗng nhiên, y ngẩng đầu nhìn Thiệu An Lân, chợt nghĩ đến một việc.
Ngay khoảng khắc đó, y đau thấu đến tận linh hồn. Suy nghĩ ban nãy đã được chứng minh, "Ngươi....ngươi đã làm gì ta?"
"Nhận ra rồi à?" Thiệu An Lân mỉm cười, tâm trạng có vẻ rất tốt, "Quốc sư đại nhân, chẳng nhẽ ngươi tưởng đến được chỗ ta là an toàn lắm sao? Đúng là ta không thể giết ngươi, nhưng việc khác thì ta vẫn làm được, ví dụ như...."
"Khiến cho ngươi không cách nào làm hại ta."
Đúng thế, Thiệu An Lân là đệ tử duy nhất của Phi Khanh. Dù Phi Khanh không tận tình chỉ bảo, nhưng y cũng học được không ít ngón nghề. Trong lúc Phi Khanh làm lễ hoàn hồn, y động tay động chân một chút. Chỉ cần Phi Khanh nghĩ đến việc làm hại y, linh hồn sẽ bị giằng xé đau đớn đến chết.
Thiệu An Lân biết, dù Phi Khanh trông có vẻ như đã cạn kiệt, bất cứ lúc nào cũng dễ dàng quật ngã, nhưng luôn có cách bảo vệ mạng sống. Khi còn chưa xác định chắc chắn, y không thể làm gì. Nhưng ngay cả Phi Khanh không ngờ rằng, y đã bỏ thêm vài thứ không nên bỏ trong lúc nghi thức diễn ra.
Hơn nữa, y còn cất giữ thân thể hiện tại của Phi Khanh mấy năm nay. Trong thời gian đó, đâu ai biết y đã làm gì.
Phi Khanh tức giận đến mặt đỏ bừng bừng. Y không ngờ rằng Thiệu An Lân ngoan ngoãn như mèo con mà y dạy dỗ, một đồ đệ y cho rằng đã hoàn toàn phục tùng, lại giăng bẫy y từ lâu.
"Lũ hoàng tử Tấn quốc các ngươi, tên này còn nham hiểm, giả dối hơn tên kia. Đúng là con cháu của kẻ đó*." Phi Khanh giận dữ cười. Y luôn biết Thiệu An Lân có bản lĩnh. Có thể ra tay mà chính y cũng không phát hiện ra, chứng tỏ đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, không cho y cơ hội phản kháng.
*Kẻ đó ở đây chắc là Tấn Thái Tổ chứ hổng phải Tấn Thành đế.
"Người này so với người kia? Còn ai nữa?"
Phi Khanh ngừng một lát, nhớ đến những vụ ám sát thất bại liên tiếp trong mấy năm qua, từ tốn nói. "Thất đệ của ngươi."
Kẻ che giấu bản thân quá tốt, Tử Vi tinh.
Thiệu An Lân tỏ vẻ đồng tình, "Hắn...đúng là như thế."
Một người biết thích nghi sẽ không mạnh miệng khi hoàn cảnh của mình không an toàn. Y chọn cách ẩn mình, tìm kiếm cơ hội, khiến kẻ địch mất cảnh giác, rồi một chiêu lấy mạng. Cho nên khi Thiệu An Lân chìa tay ra, Phi Khanh rất thản nhiên vịn lấy.
Dưới sự nâng đỡ của Thiệu An Lân, cuối cùng Phi Khanh cũng đi được vài bước.
"Có người trăm ngàn cay đắng chạy đến tìm ngươi. Có muốn gặp không?"
"Ai?" Người biết y đến chỗ Thiệu An Lân thì chỉ có vài người tâm phúc. Ngoài ra có thể Lý Ngộ cũng biết, vì y đã gửi tin đến kinh thành rồi.
"Lã Minh, tự xưng là thuộc hạ của ngươi."
Lão Lã? Thế thì hẳn là để báo cáo tình hình thành Bảo Tuyên.
Đúng là cần phải gặp. Phi Khanh gật đầu đồng ý, dù thân thể lúc này chưa cho phép. Qua mấy tháng rồi, có lẽ phía kinh thành đã bắt đầu hành động.
Lão Lã bị truy sát suốt dọc đường. Không biết thế lực của ai cử đến mà tàn nhẫn như vậy. Lúc gặp được quân của Thiệu An Lân, lã đã trúng một mũi tên vào chân, may mà được cứu kịp lúc mới không tàn phế.
Nhưng lão có thể đoán được, đám người đó nhất định liên quan đến Thất Sát.
Lão thấp thỏm đợi nhiều ngày, nghe tin nghi thức hoàn hồn đã kết thúc, nhưng Phi Khanh vẫn không tỉnh lại. Nhờ có Thiệu An Lân bảo hộ, lão mới được an toàn.
Những kẻ truy sát cũng không đuổi theo nữa.
Đương nhiên chúng biết mình không thể làm gì trong địa bàn của Thiệu An Lân.
Những người đó đều là sát thủ do Phó Thần cử đến, tiếc là vẫn chậm một bước, để lão Lã chạy thoát.
Thấy vẻ ngoài của Phi Khanh thay đổi hoàn toàn, lão Lã không thể nhận ra. Đây chẳng phải vị mưu sĩ của Thụy vương ư?
Lão dùng ám hiệu của Lý hoàn để xác nhận vài lần mới dám khẳng định người trước mặt là Phi Khanh. Không thể lãng phí thời gian nữa, lão còn nhiệm vụ quan trọng phải làm.
Lão kể lại sơ lược tình hình thành Bảo Tuyên trước khi mình rời đi. Còn bây giờ, chỗ đó thế nào, lão cũng không biết rõ.
Lão đến tìm Phi Khanh là để hỏi họ tên đầy đủ của thái giám họ Phó kia, hơn nữa còn cần cả tranh vẽ chân dung hắn.
"Ngươi nói hắn họ Phó?" Phi Khanh cau mày. Y chỉ nghi ngờ duy nhất một người họ Phó. Y vẫn còn ấn tượng sâu sắc về tiểu thái giám ấy. Không chỉ phong thái mà cả dung mạo cũng xuất sắc. Trước lúc mật thám trong cung bị tiêu diệt gần hết, nghe nói hắn đã vào cung Đức phi. Nếu thằng nhóc này còn sống thì không chừng Lưu Túng cũng phải nhường chỗ cho hắn rồi.
Nhưng điều khiến Phi Khanh nhớ kỹ nhất, chính là tướng thiên sát cô tinh, nhưng bị phá hủy. Loại tướng mạo này không thể phá, mà điều kiện tiên quyết để trở thành thất sát là có tướng thiên sát cô tinh. Đó là lý do vì sao, Thất Sát còn ít xuất hiện hơn cả Tử Vi tinh.
Tiểu thái giám kia rõ ràng không phải thiên sát cô tinh, cho nên Phi Khanh đã loại bỏ hiềm nghi từ sớm, không điều tra thêm.
"Phó Thần....." Qua rất nhiều năm, y vẫn nhớ rõ cái tên này. "Nhưng hình như hắn chết khá lâu rồi."
Vậy mà phủ nội vụ không thông báo gì hết. Nghe nói Lưu Túng tổng quả thương hắn, không chịu chấp nhận là hắn đã chết, nên không xóa tên.
Nhưng nếu lão Lã hỏi vậy thì hẳn có nguyên nhân.
Phi Khanh nhờ Thiệu An Lân dìu mình đến bên bàn. Y mỉm cười mỉa mai, quả nhiên chó cắn là chó không sủa.
Y mài mức, dùng bút lông, vẽ lại gương mặt tiểu thái giám mình từng có ấn tượng.
Tay vẫn còn run, không thể vẽ chính xác.
Phải thử vài lần mới vẽ được một bức tương đối giống.
Lão Lã đến gần xem. Nhưng vưa thấy tranh, lão như bị đâm mấy nhát, hoảng hốt lùi ra sau.
Sắc mặt trắng như giấy, xám như tro.
Lão liên tục lắc đầu, dường như không thể tin.