Tên giặc đó trù trừ một lúc mới đáp:
- Nguyên do tể tướng Hoà Khôn bị giặc trộm rất nhiều vàng bạc châu báu nên cho người điều tra, tìm thấy một mớ trong tiêu cục Tường Lân của con trai Ngô Phụng Bưu, ngoài ra còn nghe nói còn hai hòm nữa được giấu ở mục trường Sát Bắc.
Nên Đa Luân tướng quân mới đem quân đến vây và hẹn trong hai ngày phải mang hai hòm châu báu ra hiến, còn ra lệnh cho Ngô Phụng Bưu phải ra đầu thú nữa.
Vân Nhạc cả cười:
- Hai việc này là một, đều do Bốc Anh chủ trương thôi.
Nói xong chàng phi một chưởng, tên nọ thét lớn máu mồm máu mũi phun ra, tắt thở.
Diệp Thắng thấy Vân Nhạc ra tay độc ác thế nghĩ thầm;
- Người này tuổi mới ngoài hai hai mà công lực đã tinh thâm như thế, ta so với y không khác nào đom đóm trước ngọn đèn.
Nghĩ đoạn chàng cảm thán vô cùng, bỗng Vân Nhạc cười nói:
- Diệp võ sư chúng ta mau phóng ngựa về Đa Luân thôi.
Nói xong chàng liền lựa một con ngựa của bọn giặc, ẵm Lạc Dương lên rồi ra roi phi ngựa đi luôn.
Trời tối sầm, mây đen tứ phía kéo đến, gió Bắc càng lúc càng lạnh.Mục trường Sát Bắc gần như bị tuyết bao phủ, tuy nhiên những lan can gỗ cháy xém nhô ra mặt tuyết vẫn còn trông thấy rõ.
Nhắc lại mấy hôm trước Long Giang tam khôi đến quấy nhiễu, phóng hoả khiến bộ mặt của mục trường thay đổi hẳn.
Những con ngựa còn lại được giam giữ một chỗ, hí vang rền.
Mười mấy tên nhân công đang sửa chữa lại chuồng, mặc dầu mưa tuyết thật lớn.
Ngô Phụng Bưu ở trong đại sảnh đi đi lại lại, khó chịu vô cùng.
Trong đại sảnh không khí âm u vô cùng, hai bên có Trịnh Kim Ngô, Triệu Liên Châu, Chu Nguyệt Nga và mười mấy võ sư đang ngồi yên lặng.
Người nào cũng ngồi trầm lặng nên không khí Mục trường vô cùng sầu uất.Lát sau Trịnh Kim Ngô thấy Ngô Phụng Bưu có vẻ không yên liền cau mặt nói:
- Thưa đại ca, ngày thường gặp việc gì đại ca cũng trầm tĩnh lắm, thế sao hôm nay nôn nóng vậy.
Đừng nói mục trường Sát Bắc bị tàn phá mấy phần nữa, dù có bị thiêu huỷ hết đi nữa cùng không sao.
Chúng ta đã mất hết những của cải để nuôi sống tuổi già đâu mà đại ca phải lo nghĩ? Khi bọn Bốc Anh tới đây xâm phạm, cùng lắm ta thí mạng với bọn chúng một phen ai thắng thì sống ai thua thì chết thế thôi.
Phụng Bưu dừng bước, gượng cười đáp:
- Đệ quá coi thường ta, tiền tài sản nghiệp khi chết có mang theo được đâu nên có khi nào huynh để ý đến.
Sáng nay có một triệu chứng không được hay lắm uất kết trong lòng đại ca, mà sở dĩ ngu huynh lo ngại là do ngu huynh nghĩ đến tình cảnh của mấy trăm anh em trong mục trường rồi đây tìm đâu ra chỗ yên thân.
Kim Ngô đang định khuyên thêm Phụng Bưu mấy lời bỗng nghe có tiếng lạc ngựa long cong vọng tới, thỉnh thoảng còn nghe tiếng ngựa hí.
Mọi người biến sắc và tỏ vẻ sợ hãi.
Bỗng cửa khách bị đẩy ra, luồng gió mạnh thổi tới lùa tuyết vào phòng.
Sau đó một người nhẩy vào, mọi người định thần nhìn kỹ thì ra đó là Diệp Thắng.
Ai nấy cũng kinh hãi, tưởng chừng có một trận ác liệt sắp xảy ra.
Diệp thắng cởi mũ đi gió, rũ tuyết trên người rồi nói:
- Bẩm Trường chủ, ở phía ngoài có hai người tự nhận là Tổng Tiền quân của Đa Luân tướng quân sai tới để gặp mặt trường chủ và trao mật thư.
Phụng Bưu trong lòng không yên hỏi:
- Chỉ có hai người thôi à? Diệp võ sư lắc đầu:
- Họ có đem theo năm sáu trăm lính và cả thần công, hiện đồn trú trên đường cái quan.
Hai tên đó bộ vó phách lối lắm, cứ khăng khăng đòi đem một đội kị binh xông vào mục trường.
Diệp mỗ thấy vậy nóng ruột vô cùng phi chưởng đánh ngã bốn năm tên sau đó mới để hai tên Tiếu quan bước vào trong này.
Phụng Bưu biết Diệp Thắng là người rất trung nghĩa.
Sở dĩ y làm như vậy vì sợ vó ngựa quân kị binh phá hoại mục trường, nên không nỡ trách cứ vừa cười vừa nói:
- Phiền hiền đệ truyền lời cho hai Tiếu quan đó Ngô mỗ mời vào.
Diệp Thắng đi ra thấy Kim Ngô đang cúi đầu suy nghĩ.
Lát sau Diệp Thắng dẫn hai tên tiếu quan đi vào, Phụng Bưu đứng lên nghênh tiếp.
Một tên liếc mắt nhìn Ngô Bưu nói:
- Ngô trường chủ, tên thủ hạ này… Y liếc mắt về phía Diệp Thắng vẻ giận giữ, nói tiếp:
- Sao oai phong sát khí thế, còn hơn cả tướng quân chúng tôi.
Phụng Bưu vừa cười vừa đáp:
- Người của mục trường Sát Bắc này đa số đều thô lỗ, không biết lễ phép là gì cả.
Diệp võ sư đã xúc phạm đến hai vị đại nhân thì Ngô Bưu này xin được tạ lỗi vậy.
Hai tên tiếu quan chỉ dùng giọng mũi hừ một tiếng.
Sau chúng thấy Diệp Thắng trợn trừng mắt nhìn mới sợ hãi vì đang mang thân vào hang hùm nếu có bề gì thì bỏ mạng là chắc chắn.
Chúng liền thay đổi thái độ móc một phong thư lớn trao cho Phụng Bưu và nói: gì.
- Xin Ngô trường chủ đọc lá thư này thì sẽ biết chúng tôi đến đây có việc Phụng Bưu bóc lá thư ra xem, mặt biến sắc.
Kim Ngô cũng chạy lại liếc mắt xem.
Nhưng dù sao Kim Ngô cũng là người khéo léo hơn nên mặt không biến sắc quay sang nói với hai tên Tiếu quan:
- Trời mưa tuyết lớn mà hai vị đại nhân không ngại dường sá xa xôi tới đây, xin để chúng tôi sữa soạn, gọi là có chén rượu nhạt, hai vị nghĩ sao? Chàng không chờ hai người trả lời đã quay sang gọi don cơm rồi quay qua Diệp Thắng nói:
- Diệp võ sư hãy cùng với mấy vị võ sư thay mặt trường chủ đem rượu thịt tiếp đãi các vị đaị ca theo nhị vị đại nhân đây.
Đoạn chàng ra hiệu cho Diệp Thắng, Diệp Thắng hiểu ý cùng với mười mấy vị võ sư lên ngựa đi liền.
Hai tiếu quan đó biết là có việc không lành vội nói:
- Thưa trường chủ, tướng quân chúng tôi chờ chúng tôi về phụng mệnh ngay.
Vậy chúng tôi xin cám ơn trường chủ đã tiếp đón nồng hậu và xin hẹn hôm khác chúng tôi sẽ trở lại dùng rượu sau.
Bây giờ tốt hơn hết xin trường chủ theo chúng tôi lên Đa Luân một phen.Triệu Liên Châu và Chu Nguyệt Nga nghe hai tên tiếu quan nói vậy đoán ngay ra câu chuyện, ngẩn người ra nhìn nhau Còn Phụng Bưu thì vuốt râu không nói gì cả.
Kim Ngô ha hả cười:
- Việc này có phải hoả tốc đâu.
Hai vị xơi xong cơm nước thì hãy lên đường vẫn còn kịp.
Vả lại ngoài trời đang mưa tuyết lớn, hai vị về trễ vài ngày cũng đâu có sao, hai vị nghĩ sao? Hai Tiếu quan biến sắc quát lớn:
- Có phải ngươi định bắt cóc quan binh và tạo phản đấy không?Tướng quân của chúng ta đã sớm đoán ra hành động của các ngươi tựa như giặc cỏ, nên khi chúng tôi tới đây đã hẹn sẵn với lính tốt rồi, nếu quá giờ không thấy chúng ta về là thần công đại bác và hoả pháo sẽ tấn công mục trường ngay.
Đến lúc ấy các ngươi hối cũng đã muộn.
Kim Ngô càng cười ồ ạt và nói:
- Thật là nhị vị không muốn uống rượu mời mà lại thích rượu phạt.
Đừng nói chúng tôi là những kẻ không bao giờ sợ chết, đến những người bình thường cũng không bao giờ để các người đem tang vật đến rồi vu tội đâu.
Nói xong chàng ra tay như gió nhằm hai Tiếu quan tấn công liền.
Võ công của hai Tiếu quan cũng không tệ lắm, chúng giơ tay chống đỡ rồi tung mình nhaỷ ra ngoài định chạy.
Ngờ đâu Triệu Liên Châu đã nhanh như chớp lao ra ngoài cửa chặn chúng lại, giơ kiếm cản không cho hai tên tiếu quan thoát thân.
Vừa lúc ấy song chưởng của Kim Ngô như gió đánh tới và điểm vào huyệt mê của hai tên Tiếu quan khiến cho chúng tối tăm mặt mày ngã lăn ra đất.
Kim Ngô sai người bắt giam hai tên Tiếu quan lại.
Thấy Phụng Bưu nghi ngờ hỏi:
- Hiền đệ làm vậy không phải càng khó giàn xếp sao? Kim Ngô đáp:
- Hoàn cảnh chúng ta như ngồi trên lưng cọp, nếu đại ca theo chúng đi Đa Luân, chưa chắc đại ca còn xác để quay về.
Phụng Bưu thở dài đáp:
- Chuyện đã đến nước này rồi chẳng hay đệ đã nghĩ được cách gì đối phó chưa.
Ngô trường chủ vừa nói vừa ứa lệ anh hùng.
hỏi: Nguyệt Nga thấy vậy biết việc rất quan trọng và khó giải quyết, lên tiếng
- Ngô thúc thúc chẳng hay có việc gì quan trọng, khó giải quyết lắm chăng.
Chú có thể nói cho cháu nghe không? Ngô Bưu thở dài và đáp:
- Cháu chưa rõ việc này…
- Ngô Bưu mới nói đến đó đã nghe tiếng đại bác nổ ầm.
Lão trường chủ biến sắc nói với Kim Ngô:
- Nguy tai, quân binh đã phát động, chúng ta phải đi cứu viên ngay.
Đoạn lão trường chủ nói với Triệu, Châu nhị vị cô nương:
- Nhờ hai cháu chăm lo và bảo vệ nội quyến hộ chú.
Nói xong Ngô Bưu rút Phật Thủ Quải rồi cùng Kim Ngô song song chạy ra.
Bên ngoài tiếng đại bác càng lúc nổ càng lớn.
Phụng Bưu đã loạn hết tâm trí, vừa đi vừa nghĩ: Bức thư của Đa Luân tướng quân bảo rằng kẻ trộm lấy trộm hết châu báu của tể tướng Hoà Khôn, sau bộ khoái tìm được ở Lân Tường tiêu cục, còn hai hòm nữa chưa tìm thấy mà bọn tham quan ô lại đã vu cáo cho con ta đem về mục trường cất giấu nên thừa tướng mới ra mật lệnh cho Đa tướng quân bắt ta về Yến Kinh trị tội.
Cũng may Đa tướng quân có cảm tình với ta từ lâu nên mới viết thư khuyên mình đem tang vật đến tướng quân phủ đầu thú.
Tướng quân còn nói bảy tên thiết vệ mà thừa tướng phái sắp đến đây.
Chừng đấy Đa tướng quân không còn nể nang ta được nữa.
Không những ta mà cả những người trong mục trường đều chết hết.
Nhưng Phụng Bưu lại nghĩ: Con ta là Tường Lân không khi nào lại đi ăn cắp, ăn trộm thế.
Chắc có người Bốc gia bảo cấu kết với Cung Môn nhị kiệt đem tang vật giá hoạ, bằng không việc này do Tạ thiếu hiệp gây nên cũng chưa biết chừng.
Nhưng dù sao cũng có bàn tay Bốc Anh.
Phụng Bưu vừa nghĩ vừa tức giận vô cùng, lão trường chủ còn lo cho con dâu và cháu ở tiêu cục Thiên Tân lúc này chắc đang lo sợ cho mình.
Kim Ngô đi bên cạnh không thấy Phụng Bưu nói gì biết trường chủ đang nghĩ ngợi chuyện gì, liền lên tiếng khuyên bảo: Đại ca đừng suy nghĩ gì nhiều cho mệt óc, nước tới đâu ta sẽ cản tới đó.
Hơn nữa đại ca đối với ai cũng trung hậu, lẽ nào trời chẳng thương, để phải gặp rủi ro sao? Phụng Bưu chỉ lắc đầu cười gượng.
Bấy giờ ánh sáng lửa cũng đã tắt, tiếng đại bác đã êm.
Đột nhiên hai người nghe tiếng ngựa dồn dập chạy tới, liền ngưng lại nhìn.
Diệp Thắng tay cắp một người đầy máu đang phóng ngựa tới, thấy trường chủ lên tiếng nói: Lôi đại hiệp bị đại bác bắn phải thương tích rất nặng.
Hai vị trường chủ khỏi phải đi nữa, hãy quay lại chữa trị trương tích cho Lôi đại hiệp.
Nói rồi Diệp Thanh tươi cười nói: May được Lôi đại hiệp đến cứu kịp, ra thần oai đánh phá được mười mấy khẩu đại bác lại còn bắt được một tên phó tướng.
Hiện Liêu võ sư đang bắt tên phó tướng đó phải ra lệnh ngừng bắn, nhưng chỉ có thể cấm bọn quân binh đó trong nửa ngày thôi.
Lôi đại hiệp không may bị trúng thương, tuy đã bế huyệt đạo nhưng vết thương sâu vào tận gân cốt nên phải chữa trị một thời gian dài mới khỏi hẳn.
Ngô Phụng Bưu nghe nói Lôi Tiếu Thiên bị trọng thương vội chạy đến xem xét, thấy Tiếu thiên bị điểm huyệt ngủ, mặt xanh mét không còn chút máu.
Máu rỉ ra trên vai trái đã đông đặc lại.
Lão trường chủ biết vết thương đó không nhẹ, lòng thần cảm ơn Tiếu Thiên đã có nghĩa khí, vội nhảy lên lưng ngựa quay về đại sảnh luôn.
Chu, Triệu ra tận ngoài nghênh đón thấy Tiếu Thiên bị thương nặng đều kinh hãi.
Kim Ngô liền vực Tiếu Thiên vào đặt cạnh lò lửa rồi từ từ cởi áo ngoài ra.
Thấy vết thương quá nặng, Kim Ngô thở dài và nói: Cũng may chưa ảnh hưởng đến phủ tạng.
Đại ca hãy lấy cao đả thương đến băng bó cho Lôi đại hiệp, còn tiểu đệ ở đây gắp nhữnh mảnh sắt vun ở vết thương.
Ngô Phụng Bưu vào trong lát sau cầm thuốc cứu thương ra đưa cho Kim Ngô.
Phó trường chủ bôi thuốc và băng bó vết thương lại xong, Vài phút sau Tiếu Thiên đã rên rỉ và tỉnh lại thấy Ngô Phụng Bưu cùng mọi người đứng đó thì tủm tím cười rồi định gượng đứng dậy.
Kim Ngô vội ngăn lại nói:
- Lôi đại hiệp bị mất rất nhiều máu, hãy nằm yên nghỉ ngơi.
Tiếu Thiên thấy đầu óc mình choáng váng biết là bị mất nhiều máu.
Chàng thấy Triệu Liên Châu đứng đó cười hỏi: Thím ba có mang Trường Xuân Đơn của chú ba hay không? Nếu có thì Lôi lão nhị thoát chết.
Liên Châu sực nhớ lúc chia tay Vân Nhạc có tặng mình và Nguyệt Nga mỗi người ba viên Trường Xuân đan hiện vẫn còn hai viên chưa uống.
Nàng nghe Tiếu thiên hỏi thì móc trong túi lấy một viên cho Tiếu Thiên uống.
Quả là linh dược, nửa tiếng sau mặt Tiếu Thiên đã hồng haò.
Chàng mở mắt tung mình ngồi đạy, ha hả cười nói:
- Tôi nói chú ba thiên vị có sai đâu.
Người anh kết nghĩa mà không tặng một viên Trường Xuân đơn nào cả.
Trái lại cho vợ nhiều thế.
Lôi Tiếu Thiên kiếp sau đầu thai phải xin Diêm Vương cho làm đàn bà mới được.
Liên Châu mặt đỏ bừng giận dỗi nói: nữa.
- Nếu nhị ca còn bẻm mép thế thì em dâu này sẽ đâm cho vài nhát kiếm Chu Nguyệt Nga thấy vậy khúc khích cười, Tiếu Thiên khoái chí vô cùng vừa cười vừa nói: phải.
- Thím ba đừng có mắng tôi làm gì để chú ấy đến phân xử xem ai trái ai Liên Châu lại càng tức giận, Tiếu Thiên hỏi Phụng Bưu tại sao quan binh lại đem quân đến tấn công mục trường.
Trịnh, Ngô liền kể cho Tiếu Thiên nghe.
Lôi Tiếu Thiên sa sầm nét mặt nói:
- Bây giờ chỉ còn cách phái người vào Yên Kinh trước, kiếm Cái Môn tam lão nhờ họ nói giúp cho Gia Thân Vương hay nhờ thế lực của Thân Vương mới có thể giải quyết được, còn lão tam… nghe.
Triệu, Chu nhị vị cô nương nghe nhắc đến Vân Nhạc thì trợn mắt lằng tai Lôi Tiếu Thiên nói tiếp:
- Tôi với lão tam ở Tế Nam định cùng đi mục trường, sau lão tam bảo là đi có việc cần, sẽ tới sau.
Lôi lão nhị này dự đoán, chắc chỉ nay mai là lão tam có thể tới đây.
Khi y đã tới thì việc gì cũng có thể giải quyết ngay.
Nghe xong Phụng Bưu liền thúc giục Tiếu Thiên viết thư cho Cái Môn tam lão, Tiếu Thiên liền viết thư.
Diệp Thắng tình nguyện lên Kinh ngay.
Triệu, Chu nhị vị cô nương nghe nói ngày mai Vân Nhạc tới tối đó không sao ngủ được.
Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng động liền mở cửa đi ra.
Nhưng bên ngoài tối đen như mưc, ngửa bàn tay cũng không thấy.
Nguyệt Nga liền kề tai Liên Châu nói:
- Trời tối thế này, chúng ta múa kiếm lên nhờ ánh sáng của kiếm có thể trông thấy kẻ địch.
Liên Châu cho là Nguyệt Nga nói đúng liền múa tít kiếm lên.
Trong ánh sáng của lửa kiếm loé lên, hai người quả thấy bóng dáng một người đang ẩn hiện.
Liên Châu bèn hét lên:
- Ai đó? Nguyệt Nga cũng phát hiện ra bóng người liền múa kiếm hợp sức với Liên Châu.
Đột nhiên bóng đen xuyên qua bóng kiếm và hét lên:
- Hai con nhãi này lợi hại thiệt.
Nói xong người đó biến vào trong bóng tối mất hút.
Hai cô không ngờ người đó nhanh nhẹn vậy, liền múa kiếm đuổi theo.
Hai nàng đang lơ lửng trên không đột nhiên nghe một tiêng hự, tiếp theo nghe tiếng Tiếu Thiên ha hả cười nói;
- Đồ khỉ kia, để xem mi có tới trời được không.
Tiếp theo đó liên nghe một tiếng kêu thảm khốc, hai nàng hạ chân xuống đất.
Nhờ ánh sáng kiếm hai nàng thấy Tiếu Thiên đang cắp một kẻ lạ.
Lôi Tiếu Thiên thấy hai cô nương thì vừa nói vừa cười:
- Tối hôm qua, giặc đến hơi nhiều, song kiếm của hai thím thật lợi hại.
Nguyệt Nga vội hỏi:
- Kẻ địch ở đâu? Lôi Tiếu Thiên Đáp:
- Hai thím theo Lôi lão nhị lại đây.
Đoạn Tiếu Thiên xách cái xác đó đi thẳng về phía trước, hai cô theo sau.
Trở về đại sảnh ba người bỗng thấy một bóng người nhanh như cắt nhảy xổ tới, Tiếu Thiên liền quát hỏi:
- Ai vậy? Chàng vừa múa song chưởng tấn công thì có tiếng hỏi:
- Có phải Lôi lão sư không? Lôi Tiếu Thiên ngẩn người, thu song chưởng lại.
Người nọ hạ chân xuống đất mỉm cười nói:
- Lôi lão sư vẫn được mạnh giỏi đấy chứ? Tiếu Thiên và hai cô nươngđịnh thần nhìn kĩ, bèn cả mừng nói:
- Tề huynh, sao cũng tới mục trường? Thì ra đạo nhân đó là Tề Hồng trông coi Tấn Từ ở Thái Nguyên.
Nhưng lúc này Tề Hồng ăn mặc như người bình thường cười nói:
- Không ngờ vết thương của Lôi lão sư chóng lành thế.
Tiếu Thiên ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao Tề huynh biết rõ vậy? Tề Hồng ngẩng đầu lên nói:
- Chúng ta hãy vào nhà nói chuyện tiện hơn.
Bốn người vào trong đại sảnh thấy đèn đuốc sáng choang.
Phụng Bưu cùng Trịnh Kim Ngô hai người máu dính đầy mình ngồi trên ghế, mặt mày ủ rũ âu sầu.
Thấy bọn Lôi Tiếu Thiên vào, hai người vội đứng lên nghênh đón.
Phụng Bưu cau mày cười nói: sao.
- Cứ một đêm mấy trận kinh hoàng mà phải đối phó mỏi mệt thì biết làm Lão trường chủ vừa nói tới đó thấy Tề Hồng liếc mắt hỏi Tiếu Thiên người đó là ai.
Tiếu Thiên mỉm cười đáp;
- Vị này là Tề lão sư, ngoại hiệu là Xảo Thủ Càn Khôn họ Tề tên Hồng.
Phụng Bưu và Kim Ngô vội chắp tay chào, Tề Hồng liền nói:
- Vì hâm mộ nhị vị hiệp nghĩa, Tề mỗ với Cái Môn tam lão Tạ Vân Nhạc đều nhất kiến vi kiến nên mới dám tự lượng sức mọn tới đây để hai vị sai bảo.
Nói xong Tề Hồng nhìn Lôi Tiếu Thiên tiếp:
- Tề mỗ từ khi rời Tấn Từ liền đến Bốc Gia Bảo.
Bốc Anh với Tề mỗ khi xưa là bạn thân.
Vì đã cách biệt nên Tề mỗ không quản ngại xa xôi ra ngoài quan ngoại thăm y.
Do đó Tề mỗ nghe Bốc Anh nói định hãm hại mục trường Sắt Bắc, y còn bị Long Giang Tam Khôi xúi dục.
Hành động vừa rồi cũng là do kế độc của Bốc Anh.
Ngô trường chủ cùng quý vị còn phải mệt nhọc chống đỡ cả đêm không được ngủ đâu.
Phụng Hữu nghe Tề Hồng nói vậy kinh hãi vô cùng vội hỏi thêm:
- Theo lời Tề huynh thì việc Phủ thừa tướng mất trộm và việc Đa Luân tướng quân đem binh lính bao vây mục trường đều là do kế độc của Bốc Anh? Tề Hồng nghiêm nét mặt gật đầu rồi nói:
- Không ngờ người bạn chơi với tôi từ thuở nhỏ lại thay đổi tính nết rất chóng.
Bây giờ Bốc Anh đúng là một kẻ tiểu nhân, khẩu phật tâm xà.
Y muốn cướp sản nghiệp của mục trường từ lâu nhưng là vì lo ngại võ công của nhị vị trường chủ đó thôi.
Không ngờ mục trường lại có kẻ gian làm nội ứng.
Tề Hồng nói tới đây đưa mắt liếc Phụng Bưu một cái rồi tiếp:
- Nghĩa tử của trường chủ là Triệu Thâm say mê sắc đẹp hai người con gái của Bốc Anh nên sanh tâm bội phản.
Bây giờ tám nghìn con ngựa quý của mục trường bị thu giữ tại Bốc gia bảo.
Phụng Bưu nghe vậy tức giận tóc tai dựng ngược, hai mắt trợn tròn xoe lớn tiếng quát tháo:
- Bây giờ Triệu Thâm đâu rồi? Tề Hồng mỉm cười:
- Gần đây Bốc Anh còn kết xui gia với Đa Luân tướng quân, y gả con gái lớn của y là Lệ Anh cho con trai tướng quân.
Nên y càng ỷ thế không còn sợ ai cả.
Cũng may Đa Luân tướng quân là người đa nghi và nhút nhát, cứ tưởng nhị trường chủ quen thân với Đa Thân Vương mà y là thủ hạ.
Nên mấy ngày nay Đa Luân đã phái người về Kinh điều tra xem thực hư ra sao, nhưng mặt khác y lại không dám trái lệnh của Tể Tướng, nên y mới phái quân đến đây.
Lần này những hành động của Bốc Anh ở trong Kinh.
Đa luân tướng quân không biết gì cả.
Còn Từ Triệu Thâm thì hiện đang ở trong Bốc Gia Bảo.
Phụng Bưu đấm mạnh xuống bàn, mặt bàn thủng một lỗ.
Phụng Bưu lớn tiếng mắng chửi:
- Tên súc sinh mất dạy đó nếu lão bắt được không xé ra muôn mảnh thì không sao nguôi được mối hận này.
Tề Hồng nghe Phụng Bưu nói vậy lòng cũng áy náy vô cùng, liền đổi nét mặt làm vui vừa cười vừa nói với Tiếu Thiên;
- Nè Lôi huynh, trong bọn quân binh có cả người của Bốc Gia Bảo lẫn lộn.
Hôm nay lúc Lôi huyng xông pha vào mục trường Tề mỗ đều thấy nhưng không tiện ra tay trợ giúp nên đành nhắm mắt làm thinh.
Nhân lực của mục trường đơn bạc vậy, ta phải nghĩ ra cách gì đối phó mới được.
Tiếu Thiên liền cho Tề Hồng hay Diệp Thắng đã vào Kinh và nội trong vài ngày gì đây Vân Nhạc sẽ tới.
Tề Hồng cười lanh lảnh nói:
- Tạ lão đệ sắp tới rồi a? Điều này khiến ta rất phấn khởi còn Cổ cô nương? Lôi Tiếu Thiên liền nháy mắt ra hiệu, Tề Hồng hiểu ngay không nói tiếp nữa liếc mắt nhìn Chu, Triệu cô nương nghĩ:
- Hai cô nương này chắc là vợ chưa cưới của Tạ lão đệ.
Thảo nào Tiếu Thiên ra hiệu cho ta đừng hỏi tiếp.
Đoạn Tề lão anh hùng mỉm cười làm thinh luôn.
Triệu Liên Châu nghe Tề Hồng nói vậy trong lòng hồ nghi định hỏi Tiếu Thiên, nhưng Kim Ngô biết ý đã lảng sang chuyện khác.
Liên Châu bực mình vô cùng trợn mắt lườm Lôi Tiếu Thiên.
Nguyệt Nga rất thông minh, tánh lại nhu mì.
Thấy Tiếu Thiên ra hiệu cho Tề Hồng đừng nói nữa liền hiểu ngay Vân Nhạc ở bên ngoài có người yêu sao đây, khi nàng thấy Liên Châu tức giận thì kề tai vừa cười vừa nói:
- Chị Liên à, chắc Vân ca ở ngoài có ai đấy, nhưng đại ca không phải là người có mới nới cũ đâu.
Số anh ấy là phải có tam thê, tứ thiếp ta cũng không có cách gì cãi lại số trời.
Hà tất chị phải tức giận khi tên khỉ họ Lôi kia nói gì.
Có việc gì, ngày mai Vân đại ca đến, ta hỏi ngay sẽ rõ.
Liên Châu phì cười đáp:
- Tôi chỉ buồn cười tên khỉ họ Lôi kia thôi.
Trong lúc mọi người đang yên lặng bỗng nghe một tiếng kêu rất lớn, rồi một đạo hào quang xuyên qua cửa sổ bắn vào trong sảnh, gió lạnh thổi lùa vào làm tắt hết đèn.
Mọi người định thần thấy một con dao găm sáng quắc cắm sâu vào trong bàn.
Đột nhiên ngoài cửa sỏ có tiếng cười và một giọng nói rất lớn vọng vào trong: đây.
- Long Giang Tam Khôi trở lại để đòi mối ơn một quải mười năm trước Mọi người kinh hãi, đều đứng dậy và nhảy xổ ra ngoài.
Lại có một tiếng động rất mạnh, cửa khách sảnh bị đá tung ra, gió lạnh lôi cuốn những mảnh tuyết dồn dập bay vào.
Theo gió tuyết có bảy người nhảy vào, ba người râu tóc bạc phơ, hai mắt lóng lánh có thần, ai cũng biết đó là Long Giang Tam Khôi.
Còn bốn người kia cao lớn, mắt sâu hoắm, đầu đội khăn đen trắng.
Tiếu Thiên giật mình kinh hãi vội nói với Triệu, Chu nhị vị cô nương: Bốn tên sau đầu buộc khăn trắng là Miêu Cương Tứ Yêu đấy.
Chúng quen sử dụng Vô Ảnh Tán Hoa Trâm.
Những cây kim đó bên trong đều có chất độc rất mạnh, chúng lại hiếu sắc.
Hai thím nên dùng song kiếm Hợp Bích tiêu diệt chúng.
Hai cô nương gật đầu, Long Giang Tam Khôi thấy Tề Hồng có mặt ở đây biến sắc quát lớn:
- Không ngờ lão sư là kẻ phản bạn, thực lòng người khó lường.
Tề Hồng sầm nét mặt lại đáp:
- Ai là người phản bạn chứ? Tề mỗ với các ngươi có quen biết nhau đâu, sao lại vu khống như thế.
Lúc đấy Ngô Phụng Bưu đã cầm quải tiến lên hai bước cả cười nói:
- Ba bạn Long Giang vẫn mạnh giỏi đấy chứ? Đêm hôm mười hai Ngô mỗ vì có việc bận nên tới chậm một chút, không gặp được ba vị đến giờ vẫn còn áy náy.
Ba anh em Long Giang Tam Khôi vốn họ Khang.
Anh cả là Khang Tín, người thứ hai là Khang lễ, người thứ ba là Khang Trí.
Vì anh em chúng ở Long Giang làm giặc lại sử dụng Liên Hoàn thần đao nên được gọi là Khang thị tam đao.
Mười năm trước thủ hạ của chúng bắt Phụng Bưu phải nộp tiền mãi lộ trong lúc đi buôn ngựa ở Long Giang.
Ngô trường chủ không nộp nên hai bên mới thành thù oán đánh nhau.
Khang Lễ bị Phụng Bưu đánh cho một quải gẫy xương hông nên bọn chúng vẫn còn hậm hực mãi, chỉ muốn báo được mối thù đó.
Bây giờ chúng lại nghe Phụng Bưu nói mỉa mai vậy, lại nghĩ tới đêm hôm nọ không cẩn thận nên bị kiếm của Chu Nguyệt Nga chém đứt một mảnh áo, chúng càng tức giận, liếc nhìn Nguyệt Nga.
Khang Lễ cười nhạt:
- Phụng Bưu đừng múa mép nữa.
Khang mỗ tìm ngươi lâu rồi, hôm nay chúng ta một mất một còn hà tất phải nói nhiều nữa.
Phụng Bưu mỉm cười:
- Không dám! Không dám! Lão trường chủ vừa nói dứt đã thấy loé một ánh sáng xanh, tiếp theo là hai tiếng rú rất thảm thiết.
Trong bốn anh em Miêu Cương Tứ Yêu đã có hai tên bị mất đầu, máu tưới bắn tung toé khắp đại sảnh.
Long Giang Tam Khôi đứng gần đó bị máu hai tên bắn ướt hết người.
Còn hai tên kia đã lẻn vào góc tường vừa sợ hãi vừa tức giận.
Thì ra trong lúc Long Giang Tam Khôi nói chuyện với Phụng Bưu.
Miêu Cương tứ yêu cứ trố mắt ra nhìn hai cô nương, thỉnh thoảng lại lộ nét cười dâm đãng.
Triệu Liên Châu sa sầm mặt, ra hiệu cho Nguyệt Nga rồi cả hai múa kiếm xông tới tấn công tức thì.
Cửu Cung Chính Phản Âm Dương Bộ của hai cô kì ảo vô cùng, dù võ công của tứ yêu tinh thâm đến đâu cũng không thể né tránh được thế kiếm của hai nàng nhanh như chớp nhoáng.
Tứ yêu đột nhiên thấy hào quang của song kiếm lấn át tới, hơi lạnh buốt xương.
Lúc này chúng mới hay hai thanh kiếm của hai nàng là hai thanh bảo kiếm.
Chúng cũng biết xác thịt con người không sao chống đỡ nổi nên sợ mất hồn mất vía, vội lùi ra sau nhưng không kịp.
Hai tên bị kiếm chém trúng, chỉ rú lên được một tiếng đầu đã bay ra khỏi cổ lăn lông lốc trên tuyết.
Hai cô nương vẫn múa kiếm xông vào tấn công hai tên còn lại.
Chúng thò tay vào túi, bốn mắt long lanh, cười nhạt nói;
- Nếu hai người còn tiến thêm bước nữa thì Vô Ảnh Tán Hoa trâm của ta không để cho hai ngươi sống đâu.
Hai cô nương liền dừng lại.
Lôi Tiếu Thiên thấy vậy la lên;
- Thím ba! Chớ có để trúng kế hoãn binh của hai tên yêu tặc đó.
Hai nàng tỉnh ngộ, bèn múa kiếm xông vào tấn công hai tên tới tấp.
Miêu Cương song yêu đã bốc được một nắm Vô Ảnh Tán Hoa Trâm rồi, giơ tay định ném.
Nhưng chúng đã chậm trong đường tơ kẽ tóc.
Hai nắm ám khí độc đã bị chém nát.
Hai cô nương còn thuận tay chém xuống một nhát, thân hình chúng bị chém thành hai đoạn, máu chảy ra như suối.
Hai cô nương hành động nhanh chóng vô cùng.
Chỉ trong thoáng chốc Miêu Cương tứ yêu nổi tiếng dâm ác đã bị tiêu diệt.
Tề Hồng trông thấy vật kinh hãi và nghĩ thầm:
- Không ngờ hai cô nương này học được thủ đoạn tàn nhẫn của Vân Nhạc nhanh đến thế, mà võ công của hai nàng cũng siêu tuyệt thật.
Lúc ấy Long Giang Tam khôi đứng đờ ra như gỗ, mặt biến sắc.
Chúng tới đây là ỷ có Vô Ảnh Tán Hoa Trâm của Miêu Cương tứ yêu, ngờ đâu bốn tên dâm tặc lại bị thanh toán nhanh chóng đến thế.
Giây lat sau Khang Tín chấp tay chào vừa cười vừa nói:
- Chúng tôi song quyền sao địch lại tứ thủ, tự biết không thắng nổi xin cáo biệt các vị.
Quả đất tròn chúng ta sẽ có ngày tái kiến.
Đoạn nhanh như gió chúng quay mình định chạy.
Kim Ngô hét lớn một tiếng như sét đánh bên tai:
- Mục trường Sát Bắc không để cho các ngươi tới lui dễ dàng như vậy.
Liền đó phó trường chủ nhảy tới ngăn cản.
Long Giang Tam Khôi biết không thể an toàn mà thoát đi được, lòng ân hận vô cùng.
Chúng cười thê thảm, nhắm mắt vào thúc thủ, chỉ còn chờ bị trói.
Kim Ngô cười nhạt nói:
- Các ngươi cũng biết điều đấy, ta quyết không lăng nhục các người đâu.
Nhưng cảm phiền ba vị ở lại đây vài hôm.
Phó trường chủ liền điểm huyệt Tam Khôi rồi sai người nhà đưa chúng xuống hầm giam giữ.
Trời đã sáng, gió tuyết thổi manh, mưa vẫn rơi liên tiếp.
Mọi người liền lấy rượu ra uống cho đỡ rét.
Tề Hồng cạn chén rồi nói:
- Gió mây không ngớt, đại nạn vẫn tới liên tiếp.
Tứ yêu bị nhị vị cô nương tiêu diệt một cách chớp nhoáng chúng ta có thể ăn mừng được rồi.
Nếu chúng kịp ném ra Vô Ảnh Tán Hoa Trâm ra thì những người đứng trong vòng mười trượng không thể thoát chết được.
Nhưng tai hoạ chưa hết đâu vì sau lưng tứ yêu có một lão ma.
Vả lại Bốc Gia Bảo đã triệu tập được vô số ma đầu mà trong chúng ta đây không ai đủ sức đối phó.
Phụng Bưu lo âu nói:
- Ngô mỗ coi cái chết không ra gì chỉ lo ngại cho hàng nghìn già, trẻ, lớn, bé trong mục trường bị liên luỵ thôi.
Lôi Tiếu Thiên cũng buồn bã noi:
- Ngô huynh cũng hà tất lo âu như vậy? Trên thế gian không có việc gì là không thể giải quyết nổi.
Bây giờ tuy nhân số của chúng ta ít và lép vế thật.
Nhưng hai cô nương được Tạ lão tam truyền thụ thần kỹ tuyệt kỹ cao thâm khôn lường, lại có hai thanh bảo kiếm Cự Khuyết và Thanh Hồng chúng ta khỏi phải lo âu làm gì.
Huống hồ nếu trưa nay lão tam không tới thì tối cũng tới.
Hai cô nương nghe Lôi Tiếu Thiên khen mình thì đưa mắt nhìn nhau.
Kế đó hai nàng nghe nói tối hôm nay thế nào Vân Nhạc cũng tới, gương mặt hớn hở tươi cười quay sang hỏi Tiếu Thiên có thật không? Tiếu Thiên làm bộ không trả lời hai nàng mà quay sang Tề Hồng hỏi tiếp:
- Lúc náy Tề huyng nói đằng sau tứ yêu còn có một ma đầu cái thế nữa, là ai mà huynh lo ngại vậy?Chẳng lẽ Tạ lão tam địch không lại hắn sao? Tề Hồng mỉm cười đáp:
- Tề mỗ có thể tạm nói mười năm trước đây đã đi khắp thiên hạ và gặp bao nhiêu ma đầu cao nhân dị sĩ.
Tên ma đầu cái thế mà đệ nói đến là là giang hồ sát tinh năm xưa Bắc Thiên Sơn Vộ Lượng Thượng Nhận đó.
Tiếu Thiên nghe nói đã phát lạnh cả người sợ hãi nói:
- Nếu Vô Lượng Thượng Nhân tới đây thì chúng ta như những tội phạm chờ chết.
Thần sắc Tiếu Thiên lo âu vô cùng.
Lúc nãy chính chàng khuyên Phụng Bưu chớ nên lo âu bây giờ chính chàng lại lo âu hơn ai hết.
Chỉ có Chu, Triệu nhị vị cô nương là không biết Vô Lượng thượng Nhân.
Phụng Bưu và Kim Ngô tuy cũng nghe tiếng nhưng không biết rõ lắm.
Kỳ dư ai cũng biết Vô Lượng thượng nhân ngoài võ học thần kỳ vô cùng, quỷ kế đa mưu, lại vô cùng độc ác.
Ma đầu đó không ra tay thì thôi, đã ra tay thì không ai có thể toàn thân rút lui được.
Tề Hồng thấy mọi người có vẻ không yên thì lên tiếng tiếp:
- Tề mỗ tới đây cũng vì Vô Lượng thượng nhân thôi, mong mọi người biết để đề phòng.Sở dĩ ngày mười hai Tề mỗ nấp sau đống tuyết không gặp Ngô, Trịnh nhị huynh là vì muốn ở lại thêm Bốc Gia Bảo vài ngày để biết thực lực của đối phương.
Ra sao.
Phụng Bưu giật mình:
- Thế hôm đó chính là Tề huynh hay sao? Tề Hồng gật đầu nói:
- Mong quí vị đừng vì lời nói của ta mà lo lắng.
Tề mỗ chắc Tạ thiếu hiệp tới đây sẽ giải quyết được… Mọi người nghe nói tới Vân Nhạc đều phấn chấn vô cùng.
Tề Hồng mỉm cười nói tiếp:
- Sở dĩ Tề mỗ được người ta ban tặng danh hiệu Xảo Thủ Càn Khôn là do mỗ khéo bắt chước thủ pháp của người khác, bất kì võ học của môn phái nào thần kì đến đâu mỗ chỉ xem một lần cũng bắt chứơc được tám chín.
Ai đánh ra thủ pháp gì cũng có thể đoán ra được lai lịch xuất xứ.
Vô Lượng thượng nhân là cao thủ Bắc Thiên Sơn võ công y biệt lập.
Nhưng khi ở Tấn Từ Tề mỗ thấy những thế võ của Tạ Thiếu Hiệp có liên quan đến phái Bắc Thiên Sơn.
Duy có môn tuyệt kĩ của Tạ thiếu hiệp là mỗ không sao bắt chước được và khôngt hể biết được lai lịch.
Võ công của thiếu hiệp có thể nói là có một không hai, không ai tưởng tượng nổi.
Chưa biết chừng Tạ thiếu hiếp có xuất xứ từ Bắc Thiên Sơn, Vô Lượng thượng nhân là tôn trưởng trong sư môn, gặp thiếu hiệp ra tay cũng không tiện.
Liễu Tiếu Thiên nghe nói lại phấn khởi như trước, ha hả cười và nói:
- Đôi mắt Tề huynh sắc bén thật đấy, thấy một lần đã biết ngay lai lịch và xuất thân của Tạ lão tam rồi.
Ngay như Lôi lão nhị đây là anh em kết nghĩa với y, đến nay vẫn không biết gì.
Nói xong chàng cười một hồi rồi hỏi: Có lẽ hai cô nương đây là vợ thân yêu của lão tam cũng không biết gì nốt, quí vị thấy lão tam có tệ không? Chu, Triệu cô nương biết là chàng nói bông, mặt đỏ bừng lên hậm hực lườm một cái.
Trịnh, Ngô, Tề thấy vậy không nhịn được cười ầm lên.
Đêm nay tuyết xuống nhiều hơn đêm trước.
Chỉ trong chốc lát mấy nấm đất chôn tứ yêu đã bị tuyết phủ dầy.
Cảnh vật thật ảm đạm.
Đột nhiên có một tiếng rú thật dài, tiếng rú đó phải là của một người có võ công tuyệt thừa mới vọng đi xa như vậy.
Mọi người đều im hơi lặng tiếng lắng nghe.
Phụng Bưu kinh hãi rùng mình nghĩ thầm;
- Người này chắc là Vô Lượng thượng nhân, chúng ta mà chống lại y không khác gì lấy trứng chọi đá.
Trong lúc nguy nan ai cũng có ảo tưởng, nên lúc này mọi người đều mong Vân Nhạc đến kịp.
Chỉ một người là Tề Hồng bình tĩnh hơn cả vội nói với hai cô nương:
- Này nhị vị cô nương, lúc Vô lượng thượng nhân tới mà chúng ta không dùng lời nói dàn xếp được thì hai cô nương phải thừa cơ tấn công ngay.
Song kiếm Hợp Bích oai lực lớn lắm, hai cô nương phải đem những môn võ mà Vân Nhạc dạy ra sử dụng thì sẽ không việc gì đâu.
Hai nàng gật đầu, cầm kiếm ở tay.
Chỉ thoáng cái tiếng rú đã lại gần, ai nghe qua đều thấy tai đau nhức.
Rồi đột nhiên thấy một thân hình xuyên qua mưa tuyết theo gió lướt tới đến trước cách cánh cửa chừng năm thước thì dừng lại.
Người đó mặc áo nhà sư rất rộng, màu xám trắng, đầu sói, râu tóc đều trắng, gương mặt gầy gò có nhiều nếp nhăn, hai mắt tuy nhỏ nhưng trông rất có thần.
Không phải nói thí ai cũng biết đó là Vô Lượng thượng nhân.
Thấy Liên Châu và Nguyệt Nga tay cầm Cự Khuyết và Thanh Hồng mặt Vô Lượng thượng nhân có vẻ mừng.
Tiếu Thiến tiến lên một bước cung kính chào:
- Xin hỏi Vô Lượng tiền bối trong lúc mưa tuyết lớn như thế này mà đến mục trường không biết có việc gì không vậy.
Vô Lượng thượng nhân ngẩn người, nhìn vào mắt Tiếu Thiên:
- Sao người này lại biết danh hiệu của bần tăng.
Bần tăng định làm rạng rỡ lại tên tuổi Bắc Thiên Sơn, không muốn chôn vùi tài nghệ của mình trong đống đất nên kiếm bốn anh em họ Khang ở Miêu Cương làm đồ đệ, nhưng ta cũng chưa cho chúng cũng như Bốc Anh biết tên ta mà.
Lão tăng thức mắc vô cùng nhưng mồm vẫn trả lời:
- Vị thí chủ này hai mắt sắc bén lắm, vừa thấy mặt là biết bần tăng là ai.
Bần tăng ẩn dật đã lâu rồi không hiểu sao thí chủ vẫn nhận ra bần tăng? Lôi Tiếu Thiên thật thà nói:
- Vãn bối là Lôi Tiếu Thiên, gia sư là Tần Lãnh Dật Tú.
Lúc vãn bối còn học võ vẫn nghe gia sư khen tiền bối luôn nên vãn bối ngưỡng mộ từ hồi còn nhỏ.
Hiềm một nỗi không có cơ duyên để được bái yết tiền bối.
Cũng may lão tiền bỗi tuổi cao mà dung nhan không thay đổi chút nào như lời gia sư thuật lúc còn nhỏ.
Nên vừa gặp là vãn bối nhận ra ngay.
Chàng định tâm nịnh Vô Lượng thượng nhân để lão không hạ độc thủ ngay, dù sao cũng có thể chì hoãn thêm một giờ nửa khắc đợi Vân Nhạc về.
Vô lượng thượng nhân đáp:
- Thế ra thí chủ là môn hạ của Cố hiền Điệt đó ư? Nói xong lão xoay người một vòng trầm giọng nói:
- Bần tăng tới đây chẳng phải có việc gì hết chỉ hỏi thí chủ chẳng hay Miêu Cương Tứ Yêu có đến đây không? Lôi Tiếu Thiên giả bộ ngạc nhiên nói;
- Thưa lão tiền bối từ sáng đến giờ không có ai đến đây cả.
Tiết trời xấu thế nầy còn ai muốn đến đây nữa, thưa chẳng hay có phải tứ yêu xúc phạm đến tiền bối nên tiền bối mới phải đuổi đến tận đây không? Vô Lượng thượng nhân bán tín bán nghi liền đưa mắt nhìn mọi người thấy ai nấy đều trấn tĩnh lạ thường.
Lão cũng không tiện hỏi Long Giang Tam Khôi có đến đây không, ngấm nghĩ một lát trầm giọng nói:
- Bần tăng là người tu hành không bao giờ dối ai cả.
Anh em họ Khang đã cải tà qui chính xin làm môn hạ bần tăng.
Việc của các ngươi bần tăng tuy cũng có nghe, nhưng bần tăng tuổi đã hơn trăm khi nào lại nhúng tay vào những việc đó.
Miêu Cương tứ yêu bị Long Giang Tam Khôi xúi dục lên mục trường nên bần tăng phải theo dõi chúng đến đây để đưa chúng về Bắc Thiên Sơn.
Nói tới đây Vô Lượng quắc mắt hỏi:
- Quả thật anh em chúng không tới đây phải không? Lôi Tiếu Thiên vẫn thành khẩn nói:
- Quả thật dù vãn bối to gan đến đâu cũng không dám nói dối tiền bối.
Thái độ của chàng quá thành thực, Vô Lượng không thể nghi ngờ.
Lão tăng liền nghĩ chẳng nhẽ anh em chúng đi lạc đường.
Vô Lượng lại đưa mắt nhìn bảo kiếm của Liên Châu và Nguyệt Nga vẻ thèm muốn.
Tề Hồng thấy vậy thì kinh hãi vì biết Vô Lượng Thượng nhân chỉ khẽ ra tay là cướp được hai thanh kiếm đó ngay.
Đột nhiên y nghĩ ra một kế liền vừa cười vừa nói:
- Vô Lượng tiền bối đứng nói chuyện ngoài này lâu như vậy thật anh em vãn bối vô lễ quá.
Chi bằng mời tiền bối vào trong nhà để vãn bối hầu chung trà chén rượu, chẳng hay có được không..