Sương mai không nhuốm hồng như cách gã miêu tả tối qua. Mình thật đầy chất thơ, Christian đã nghĩ vậy, nhưng trong thực tế, mọi thứ chỉ là một màu xám trắng, cỏ ẩm ướt và tối sẫm, tiếng người nói trở nên kỳ dị và sắc lạnh trong bầu tĩnh lặng của buổi sớm. Gã có thể nghe thấy nhịp thở đều đặn của mình lúc nắm lấy khẩu súng trên chiếc khay Durham chìa ra và ngắm vào cái thùng thon mảnh.
Gã không nghĩ sáng nay mình sẽ chết. Gã cũng không định giết ai, điều đó là chắc chắn. Vốn là kẻ có lỗi trong vụ này, phương án danh dự duy nhất của gã là nhường đối phương bắn trước rồi chấm dứt cuộc đấu không đổ máu. Gã sẽ bắn lên trời, ừm, Sutherland có thể bắn trúng gã. Có thể lắm. Nhưng Christian không nghĩ là mình sẽ chết.
Gã thấy hơi buồn cười vì bản thân cầm chắc như vậy. Gã đã đủ trưởng thành để hiểu sự đời hơn. Mười lăm năm trước, lần đầu tiên gã đứng giương súng ở tuổi mười bảy đầy nông nổi, còn có thể bỏ quá cho gã khi tin mình bất khả chiến bại. Nhưng giờ đây... gã thong thả ngắm bầu trời đang dần ửng sáng cùng đám lá non, và trái tim gã vẫn mách bảo rằng đây không thể là giây phút cuối cùng.
Việc bị thương thì chẳng có gì đáng trông mong. Gã chọn cách không nghĩ trước đến chuyện đó. Gã có thể thấy nhịp tim mình mạnh lên khi bước ra bãi đất mà không nhìn vào Sutherland bên cạnh gã.
Họ đứng dậy bước ngược chiều nhau. Christian cầm súng bằng tay phải vì không cần phải nhắm trúng. Để vậy hay hơn, những ai hiểu gã sẽ nhận ra rằng ngay từ đầu gã đã không hề có ý định bắn Sutherland.
Giọng biếng nhác của Durham vang lên, ra hiệu lệnh ngừng và quay người.
Christian quay lại.
Sutherland đã giương súng. Christian nhận ra sát khí trên gương mặt đối thủ. Y quyết sống mái và có đủ kỹ năng để làm việc đó. Mạch của Christian đột ngột đập nhanh, một tiếng phựt dữ dội lộng khắp hai tai gã.
“Nào quý ông,” Durham nói và giơ khăn tay lên.
Cơn đau xuyên thấu óc Christian, thống khổ và dị thường. Gã nhìn Sutherland chằm chằm, chớp mắt hai lần, tự hỏi vì sao gã không nghe thấy tiếng súng vừa nhắm vào mình.
Durham lại nói. Christian không hiểu một từ nào. Gương mặt Sutherland nhăn nhúm, y đang hét lên gì đó với Christian nhưng gã cũng không hiểu nốt, có điều súng của Sutherland đã ở vị trí sẵn sàng.
Christian cố nâng tay phải lên. Gã nheo mắt nhìn Sutherland, cố gắng nhìn bằng cặp mắt vừa nhòa mờ lại vừa sáng rõ, quay mặt sang bên để tìm đối thủ. Durham nói một từ. Chiếc khăn nhạt màu trên tay anh ta rơi xuống.
Christian nghe thấy tiếng súng nổ và đạn rít, thấy khói trắng bốc ra từ nòng súng của Sutherland và biết y đã bắn trượt, nhưng Christian lại đổ xuống trong khi gã vẫn đứng đó. Súng của gã rớt khỏi tay. Nó đập xuống đất đánh cạch.
Christian đứng lảo đảo, mắt dán xuống đất, cố nhìn cho rõ.
Gã đã trúng đạn. Liệu gã có trúng đạn không?
Durham và Fane sải bước về phía gã. Gã cảm thấy mình đang ngã xuống, hết lần này đến lần khác, nhưng gã không bao giờ chạm đất. Tiếng họ líu ríu quanh gã, hoàn toàn vô nghĩa. Gã cố đưa tay phải ra nắm lấy vai Fane nhưng không nhấc tay nổi. Khi gã nhìn xuống, thậm chí cánh tay còn trông như không phải của gã. Mắt gã hầu như nhòa hẳn. Gã cố tìm vết máu nhưng không thấy và ngây dại hoang mang giương mắt nhìn hai người bạn.
“Chuyện gì vậy?” gã nói.
Lời gã vang lên, không.
Không, không, không, không.
Fane lắc đầu và ngoác miệng cười, đấm vào lưng Christian với vẻ hân hoan chiến thắng. Durham đang mỉm cười.
Christian dùng tay trái chộp lấy cánh tay viên đại tá. “Fane,” gã hỏi. “Có chuyện gì?”
Không, không, không, không, không.
Gã nghe thấy chính mình. Gã khép chặt miệng trong kinh hoàng, cố gắng phát âm cho đúng, thở hổn hển qua kẽ răng.
“Fane!” gã gào lên.
Và cả hai người trân trối nhìn gã, bởi vì gã vẫn không nói đúng. Gã siết chặt cánh tay Fane. Nửa mặt của anh bạn dường như mơ hồ trước mắt Christian, nhòa vào màn sương xám. Tim gã như trống cái nện dồn vào tai. Gã muốn buông Fane ra, ấn tay lên mắt, nhưng gã không điều khiển nổi hành động. Gã hoàn toàn không thể nói gì. Gã chỉ có thể kéo lê người đến đủ gần để đổ toàn bộ khối cơ thể nặng nề lên vai bạn, trong lúc thế giới nghiêng ngả và trượt khỏi gã, bóng tối từ rìa mắt dâng lên ngập tràn tâm trí gã, quét đi tất cả, quét đi mọi thứ...
Không khí buổi sáng trong lành chỉ làm tăng thêm niềm thích thú trong lòng Maddy. Nàng lanh lẹ dạo bước dọc con đường Nhà Vua và qua công trình mới được bắt tay xây dựng ở quảng trường Eaton, thậm chí còn thầm cảm phục kiến trúc sư đã sáng tạo nên những tòa nhà đang thi công, thiết kế chúng theo phong cách dinh thự của Công tước ở quảng trường Belgrave.
Suốt bữa sáng hôm nay, cha và nàng không nói gì khác ngoài chuyện vị trí giảng dạy ở trường đại học tổng hợp sắp ra đời. Jervaulx nói năm sau nó sẽ mở cửa và lấy cái tên đáng kính là Đại học Tổng hợp London nhưng công tác trù bị và tìm giảng viên thì phải bắt đầu sớm hơn, khoảng tháng Chín. Một tòa nhà đã được dựng lên ở phố Gower và Maddy nghĩ rằng sau khi ghé thăm Belgrave, nàng sẽ đến khu Bloomsbury, ngắm nghía bất cứ ngôi nhà nào có ở đó.
Lần ghé thăm này, nàng không mang theo tài liệu nào, chỉ có một lá thư mà nàng và cha cùng viết để cảm ơn Jervaulx về bữa tối và sự săn sóc ân cần của gã, đồng thời thể hiện sự tán dương bài thuyết trình ở Hiệp hội tối qua. Sau một vài tranh luận, họ cuối cùng cũng thống nhất được về mức độ thể hiện sự biết ơn và nhiệt tình đúng mực với vị trí giảng dạy toán học - Maddy nghiêng về phương án ít bộc lộ xúc cảm hơn nhưng cũng hiểu rõ, sẽ là sai lầm nếu không bày tỏ chút hứng thú nào.
Nàng rẽ ở góc phố dẫn vào quảng trường thì dừng lại. Thường thì vẫn có vài người rách rưới lảng vảng quanh những dinh thự sang trọng hy vọng tìm được vài xu lẻ, nhưng lúc này đây, cả một đám đông đủ kiểu đi đi lại lại quanh chiếc xe song mã màu lục đỗ trước cửa dinh Công tước.
Maddy mím môi. Rơm vương vãi trên phố và chiếc xe song mã với đôi ngựa xám chỉn chu nom rất giống phong cách của một thầy thuốc. Khi nàng còn đứng ngập ngừng ở góc phố thì một cỗ xe lớn do một bầy ngựa đen kéo, phù hiệu đắp nổi trưng ra đầy đủ gia huy và tiêu ngữ của gia tộc, lao tới từ góc xa của quảng trường. Đám đông tản ra, cậu nhóc giữ chiếc xe song mã vội thúc ngựa nhường chỗ khi cỗ xe vĩ đại kia rầm rầm dừng lại trước cổng dinh thự.
Thậm chí trước khi gã hầu nhảy xuống để kê bậc đặt chân, cửa xe đã bị đẩy tung từ bên trong. Một quý bà có tuổi mò mẫm tìm tay của gã hầu và vội vã bước xuống, nâng cái váy đen lùng nhùng lên và giáng cây gậy chống với vẻ đầy kích động. Maddy thấy Calvin lao xuống cầu thang, vội vã tới bên bà, anh ta nâng tay đưa vị phu nhân già cả lên bậc cấp, rồi đến lượt một vị phu nhân trẻ hơn xuống xe. Gã hầu đỡ bà lên đầu cầu thang, đến đó thì cơ hồ bà mất hết sức lực: bà chao đảo, chực đổ vào gã. Gã vòng tay quanh bà, đỡ bà vào trong nhà. Cửa đóng sập lại sau lưng họ.
Đám đông đứng vây quanh, xì xầm. Maddy không biết phải làm sao. Chân nàng tự động tiến chầm chậm về phía trước, từng bước một, như thể bộ não chẳng còn liên quan tới quyết định của cơ thể.
Ở rìa đám đông, dựa vào hàng rào bằng sắt vây bọc hông nhà, cậu nhóc chuyên quét dọn ở góc phố ngước nhìn Maddy và gật đầu tỏ ý nhận ra nàng. Nàng đứng đó ngần ngừ, một khắc sau, cậu bé tiến tới chỗ nàng.
“Chào tiểu thư. Chị nghe chuyện gì chưa?”
Nàng ngước lên. Tất cả cửa sổ đều được kéo kín rèm một cách quái gở. Và rơm được rải trên phố để giảm bớt tiếng bánh xe cọ xuống đường, như thể trong nhà có ai đó đang ốm rất nặng...
“Chưa.”
“Là Đức ông, thưa tiểu thư. Bị bắn.”
“Bị bắn ư?” Maddy thì thầm.
Cậu bé hất đầu về phía xe ngựa. “Gia đình ngài đã được gọi đến,” cậu bé kể ngắn gọn. “Nhưng Tom bảo là quá muộn rồi. Tom làm ở chuồng ngựa, thấy họ đi từ tinh mơ, thấy Đức ông được khiêng về trên cáng. Đấu súng đấy, thưa tiểu thư. Tự đâm đầu vào chỗ chết, Tom bảo thế. Lúc họ đưa vào nhà thì ngài đã ngỏm rồi.” Cậu nhún vai. “Có điều thầy thuốc vẫn nán lại. Em đoán là chờ thân nhân.”
Maddy trân trối ngước nhìn tòa dinh thự, không nói nổi lời nào. Tiếng bàn tán đột ngột lắng xuống. Tất cả đứng lặng đi nghe thứ đã dập tắt những lời rì rầm kia: tiếng thét của một phụ nữ vừa vọng ra - một tiếng rú chói tai, đẫm lệ - rền rĩ rít gào phủ nhận thực tại, rồi khàn đặc trong nỗi thống khổ khôn cùng, cổ họng Maddy khô khốc và thít lại. Tiếng gào thét đột ngột dừng như có ai vừa chẹn nó lại, và những người bên ngoài nhìn nhau vẻ thấu hiểu.
Nàng đan chặt hai bàn tay. Không thể nghĩ ngợi được gì. Nàng không tin nổi. Tối qua, mới tối qua thôi, nàng còn chưa từng thấy ai đầy sức sống đến thế, tràn trề đến thế cả về tinh thần và thể xác.
Một cuộc đấu súng. Một cuộc trao đổi những phát bắn điên rồ, vô nghĩa. Một khoảnh khắc, và sinh mệnh kia hoàn toàn chấm dứt.
Làm sao có thể như thế? Trí óc nàng không chịu công nhận. Nàng đã từng biết đến gã như vầy: một kẻ trác táng, một tên vô lại - chỉ cần trước ngày hôm qua thôi, hẳn nàng đã nói, phải, tôi tin chứ, Công tước Jervaulx bị bắn và đã ngỏm trong một trận đấu súng sáng nay. Nhưng giờ đây thì nàng bị sốc đến ngưng trệ cả đầu óc, vậy nên khi quay người đi, nàng không biết mình đi đâu hay làm gì.
Nàng cứ đi, hai tay đan chặt vào nhau.
Đêm qua gã đã biết việc này, tất nhiên. Gã ngồi đó mỉm cười với họ, nói về hình học, miêu tả nàng cho cha nàng nghe. Suốt lúc đó, gã vốn biết rằng gã sẽ phải đi mà đối diện với chuyện này trong vài giờ tới.
Điều đó nằm ngoài khả năng nắm bắt của tâm trí nàng. Nàng đã mất mẹ và một số bạn bè, tất cả đều vì bệnh tật, tất cả đều già hơn rất nhiều - không phải sự thay đổi đột ngột đến chóng mặt thế này.
Và mẹ gã - lạy Chúa, bà sẽ cảm thấy thế nào đây! Bà là người thứ hai trong hai phu nhân kia, Maddy chắc chắn trong tim mình như vậy, nhớ đến cái dáng loạng choạng đổ gục ở thềm cửa. Ôi, bà đã linh cảm, nhận thức được trước khi người ta nói với bà, và cất lên tiếng thét khủng khiếp đó khi biết chắc ấy là sự thật. Vị phu nhân kia - người bận đồ đen, người già hơn đi vào nhà như bước vào một trận chiến - có thể bà sẽ không bộc lộ điều gì, đứng thẳng đờ và kiêu hãnh, lặng lẽ đau buồn.
Không hiểu sao Maddy cảm thấy nàng cũng nên có mặt ở đó, gắng giúp họ những gì có thể. Nhưng thay vào đó nàng thấy mình đang đứng bên trong cửa phòng khách tại nhà, ngôi nhà nhỏ của chính nàng. Cha nàng ngẩng đầu mỉm cười.
“Con đã về rồi à, bé Maddy?”
“Ôi cha ơi!” nàng cất tiếng.
Nụ cười của cha nàng biến mất.
Ông thẳng người. “Chuyện gì vậy con?”
“Con không biết... con không...” Nàng khẽ rên lên khô khốc, vẫn nắm tay đấm cửa. “Anh ta chết rồi, cha ơi! Anh ta bị giết trong một cuộc đấu súng sáng nay!”
Cha nàng ngồi lặng, tay ông lơ lửng trên những khối gỗ. Rất lâu sau, ông mới lẩm bam, “Chết rồi.”
Hai từ đó vang lên hun hút. Maddy quỳ sụp xuống bên cha, tựa đầu vào gối ông. “Thật... quá sốc.”
Ông đặt tay lên tóc nàng. Hôm nay nàng không đội mũ, nàng vấn tóc như tối qua. ông khẽ vuốt ve gáy nàng. Ông chạm vào má nàng và quờ phải một giọt nước mắt rớt ra từ hốc mắt nàng.
Maddy ngẩng đầu lên. “Con không biết vì sao con... vì sao con lại khóc lóc thế này! Thậm chí con còn không ưa anh ta cơ mà!”
“Con không ưa sao, bé Maddy?” cha nàng nhẹ nhàng nói. “Ta thì có đấy.”
Rồi ông lại vuốt tóc nàng. Nàng áp má lên chân ông, thẫn thờ nhìn về góc phòng.
“Con không tin nổi,” nàng thầm thì. “Chỉ là con không thể tin nổi.”