Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 984: Ta Quen Với Điện Hoàng

Người thông minh tuyệt đối sẽ không mua thứ này, Mạnh Dương cùng Song Song đều không có động tĩnh, Thánh Điện không có tiền sao? Năm ngàn vạn kim tệ mua nữ Tinh Linh, tồn tại xa hoa như thế sao lại không có tiền, còn có nha dịch. . . mấy ức kim tệ đều không thành vấn đề.


Rất nhanh, giá cả đã tăng đến ức, bất quá tốc độ hô giá cũng hơi chậm lại, đoán chừng đều là thần hào Võ Thành Bảo đang đấu giá.
Dạ Côn chống cằm nhàm chán nhìn, đều muốn ngủ thϊế͙p͙ đi.
- Hai ức, còn có ai ra giá cao hơn không? Hai ức mua thân kiếm Thần Kiếm, không lỗ.


Nguyên bản Dạ Côn đã sắp ngủ thϊế͙p͙ đi, thế nhưng nghe thấy Hạng Thiên Lăng nói, tinh thần lập tức tỉnh táo, còn không lỗ, thế mà dám nói ra khỏi miệng được.
Hạng Thiên Lăng thấy không ai tiếp tục kêu giá, mang theo nụ cười chúc mừng nói:


- Chúc mừng vị tiên sinh này đã đấu giá thành công thân kiếm, tương lai nhất định làm rạng rỡ tổ tông.
Người đấu giá một mặt xúc động, đỏ lên, mặt hướng phía xung quanh chắp tay ra hiệu.
- Hôm nay đấu giá kết thúc, tạ ơn các vị đã tham dự.


Hạng Thiên Lăng không nói nhảm, trực tiếp tuyên bố, sau đó rời khỏi lôi đài.
Mà lúc này một người Tiền Trang tới bên cạnh Dạ Côn.
Dạ Côn sảng khoái lấy ra một tờ kim phiếu hai mươi vạn:
- Đưa đến phủ đệ của ta lên.
- Được rồi, tiên sinh.


- Tả trang chủ, ta đi trước, trở về xem dị tộc một chút.
Dạ Côn cười cười, hôm nay xem như kiếm lợi lớn.
Tả Thiên Chúng bất đắc dĩ cười nói:
- Được, không tiễn.
Sau khi rời đi, Dạ Côn hướng phía đệ đệ cùng Đấu Phù Thế nói ra:


- Các ngươi về trước đi, ta đến Thánh Điện một chuyến.
- Đại ca, cẩn thận một chút.
- Yên tâm, chẳng qua là đi nói chuyện.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ, quay người rời đi.
Đấu Phù Thế sờ lên cằm nói ra:
- Ta cảm thấy, đại ca ngươi có thể mang nữ tử Tinh Linh kia về.


- Ách. . . hẳn là như thế.
Dạ Tần nói nhỏ một tiếng, cảm giác có hơi khó, thật không biết đại ca muốn làm gì.
Dạ Côn không nhanh không chậm đi đến Thánh Điện, không phải rất gấp.
Khi đi tới trước cửa Thánh Điện, đã là một canh giờ sau.
- Trọng địa Thánh Điện, mời rời đi!


Còn chưa đi tới cửa, chỉ thấy một tên nhân viên Thánh Điện lên tiếng quát.
Dạ Côn cười nói:
- Hãy báo Mê Đồ đến đây bái phỏng.
- Chẳng cần biết ngươi là ai, mời ngươi rời đi, bằng không thì đừng trách ta không khách khí!


Dạ Côn rốt cuộc minh bạch cái gì gọi là tiểu quỷ khó dây dưa.
Chẳng qua là lúc này, một tên nam tử bước nhanh tới, cười nói:
- Mê Đồ tiên sinh, Điện Chủ cho mời.
Nhân viên Thánh Điện sững sờ, lập tức hướng phía Dạ Côn cúi đầu chắp tay nói xin lỗi.


Dạ Côn cũng không nói gì, theo nam tử đi vào Thánh Điện, đây là lần đầu tiên Dạ Côn đi vào trong Thánh Điện, cũng có chút tò mò.
Đi vào trong, bên trong trang trí tương đối kỳ quái, có chút tối tăm.


Dọc theo cầu thang hình tròn đi đến, Dạ Côn đi tới trước một cánh cửa, nam tử đứng ở bên cạnh cung kính nói ra:
- Điện Chủ ở trong phòng.
- Tạ ơn.
Dạ Côn nói nhỏ một tiếng, liền trực tiếp đẩy cửa ra.


Dạ Côn vốn cho rằng đây là thư phòng của Mạnh Dương, ngàn vạn lần không ngờ, giời ạ, là khuê phòng, đập vào mắt là một chiếc giường màu phấn hồng, khiến Dạ Côn gọi thẳng, Mạnh Dương lão thái bà thật đúng là có trái tim thiếu nữ.


Bất quá rất nhanh, Côn ca liền ngây ngẩn cả người, tựa hồ nhìn thấy thứ không nên thấy, chỉ thấy Mạnh Dương đứng ở trước gương nhìn bản thân. . .
Đồng thời cũng nhìn về phía Dạ Côn mới đến.
Mạnh Dương tiện tay vung lên, quần áo bên cạnh trực tiếp phủ lên vai, nhàn nhạt hỏi:


- Đi vào không gõ cửa?
Dạ Côn lập tức đóng cửa lại, nhìn nam tử bên cạnh.
Nam tử hơi cúi đầu, mau chóng chuồn đi.
Dạ Côn rất bất đắc dĩ, bất quá lần nữa gõ cửa một cái.
- Vào!
Trong phòng truyền đến âm thanh băng lãnh của Mạnh Dương, rõ ràng là đang tức giận.


Dạ Côn cảm giác sự tình còn chưa bắt đầu, liền đã kết thúc.
Dạ Côn đẩy cửa vào, mang theo khẽ cười, thế nhưng rơi vào trong mắt Mạnh Dương, nụ cười này rất là đắc ý.
- Điện Chủ, tới quấy rầy ngươi.


Dạ Côn cười nói, trong mắt xuất hiện hình ảnh một cái bát đặt ở trên bàn, còn mang theo vết máu, Điện Chủ vừa về đã không kịp chờ đợi uống máu.


Mà Dạ Côn phát hiện Mạnh Dương lớn lên, nếu như trước kia là hài tử bảy tám tuổi, như vậy hiện tại chính là một cô nương duyên dáng yêu kiều.
Chẳng qua là. . .
Độ cao cũng không có phát sinh biến hóa, xem ra Điện Chủ vẫn luôn cao như vậy.
- Dạ công tử cần đề cao lễ nghi.


Mạnh Dương lạnh giọng nói ra.
- Điện Chủ nói rất đúng, quả thật còn cần đề cao, mong Điện Chủ chớ trách.
Dạ Côn biểu thị áy náy, dù sao vừa rồi quả thật có hơi vội.
Mạnh Dương hừ lạnh một tiếng, đứng tại bệ cửa sổ, nhìn cũng không nhìn Côn ca, hỏi:
- Tới làm gì?


- Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ muốn một người mà thôi.
- Muốn Tinh Linh?
- Hắc hắc hắc, Điện Chủ thật thông minh, liếc mắt liền biết.
Dạ Côn cười tủm tỉm nói ra.
- Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Hiện tại quan hệ của chúng ta cũng không có tốt như vậy!


Mạnh Dương âm u nói ra, tên Dạ Côn này thật là to gan.
Dạ Côn mím môi cười nói:
- Điện Chủ, vị nữ Tinh Linh này đối với ta mà nói rất trọng yếu, nếu như Điện Chủ có thể bỏ thứ yêu thích, ta đây chắc chắn sẽ cảm tạ Điện Chủ.


- Có phải Dạ công tử đã quen người khác thuận theo? Muốn cái gì liền có cái đó?
Mạnh Dương quay đầu lạnh nhạt nhìn về phía Dạ Côn hỏi.
- Làm sao lại thế, ta cũng không phải người như vậy.
- Ta cảm thấy ngươi chính là ngươi như vậy.
Dạ Côn bất đắc dĩ thở dài:


- Xem ra. . . Điện Chủ không bỏ được thứ yêu thích rồi?
- Không sai.
- Cho chút thể diện đi, đừng nhỏ mọn như vậy.
Nghe Côn ca nói thế, Mạnh Dương liền tức giận, tìm mình muốn người, không cho liền nói là hẹp hòi, nào có loại người này chứ.
- Dạ công tử, mời về!


Mạnh Dương lạnh giọng nói ra, nếu như không phải người Dạ gia, chỉ sợ hôm nay sẽ không dễ dàng buôn tha như thế, người đâu mà ngang ngược.
- Ta cùng quen với Điện Hoàng.
Côn ca nói một câu, Mạnh Dương liền ngây ngẩn cả người.


Thấy biểu lộ của Mạnh Dương, Dạ Côn cảm thấy có tác dụng, cái danh Điện Hoàng này dùng thật tốt.
- Dạ công tử, nói chuyện phải chịu trách nhiệm.
Mạnh Dương lạnh lùng nói ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Côn.


- Ta đương nhiên sẽ phụ trách, Điện Hoàng các ngươi còn muốn kéo ta nhập bọn đây.
Ánh mắt Mạnh Dương co rút lại, câu nói này của Dạ Côn để lộ ra rất nhiều tin tức.


Người người đều biết, Điện Hoàng là một người, không phải một đám người, mà Côn ca nói thế. . . đã biểu lộ, ta biết chuyện Điện Hoàng của các ngươi.
Đối với loại chuyện này, cũng chỉ có hai Điện Chủ biết tình huống, những Điện Chủ khác không biết.


Hai Điện Chủ này, Mạnh Dương là một, người còn lại là Điện Chủ Thiên Trạch, Tử Thanh.
Mạnh Dương hít một hơi thật sâu, từ tốn nói:
- Ngươi về trước, chờ tin tức.
Dạ Côn cười chắp tay nói ra:
- Vậy thì tốt, đa tạ Điện Chủ.


Nhưng mà Dạ Côn vừa mới đi đến cửa, Mạnh Dương đã lên tiếng hỏi:
- Ngươi đã gia nhập hay chưa?
- Ách. . . còn đang suy nghĩ, nếu như Điện Chủ có thể bỏ thứ yêu thích.
Dạ Côn cười tủm tỉm quay đầu nói ra.