Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 972: Hữu Kinh Vô Hiểm

Dạ Côn không nói gì. . . vừa rồi cũng chỉ giả vờ giả vịt hỏi một chút.
Thành viên Thánh Điện bình thường tới tra, ngược lại khá tốt, nếu như Điện Chủ tới. . . vậy thì khá là phiền toái.
Có đôi khi, sợ chuyện gì liền sẽ gặp chuyện đó.


Dạ Côn vừa mới nghĩ xong, đã nhìn thấy trước cổng xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ, đây không phải mạnh Dương Điện Chủ thì là ai?
- Gặp qua Điện Chủ.
Dù sao Dạ Côn vẫn đang dùng thân phận của Mê Đồ, trông thấy Mạnh Dương đến phải hành lễ.


Đấu Phù Thế cùng Thực Cốt ở sau lưng cũng giống như vậy.
Mạnh Dương chậm rãi đi tới chỗ Dạ Côn, mang theo cảm giác áp bách hết sức mãnh liệt, Dạ Côn cũng có chút khẩn trương, Ngọc Long đến cùng nói hay không nói?


Nhưng mà Mạnh Dương chẳng qua là đi qua bên cạnh Dạ Côn, vào trong đại sảnh ngồi xuống, chờ kết quả.
Rất nhanh, một người trong đó liền đến hồi báo:
- Điện Chủ, trong phòng không có người hiềm nghi.
- Đi thôi.
Mạnh Dương phất phất tay.
- Vâng!


Thành viên Thánh Điện cung kính lĩnh mệnh, cuối người rồi lui ra, tiếp tục điều tra.
Dạ Côn vốn cho rằng Mạnh Dương sẽ rời đi, thế nhưng Mạnh Dương lại không có ý định rời đi.
Dạ Côn đứng ở bên cạnh hỏi:
- Điện Chủ còn có chuyện gì sao?
Chỉ thấy Mạnh Dương lấy ra một bức họa, mở ra hỏi:


- Không biết Mê Đồ Kiếm Đế có nhận ra người này hay không?
Dạ Côn xem xét, đây không phải chân dung của Uyển Nhiên sao?
Chẳng lẽ Ngọc Long cũng không có lộ ra thân phận của mình? Mình cùng Uyển Nhiên bị vẽ ra tới.


- Dĩ nhiên đã gặp qua, người ủy thác lần này muốn ta mang vị nữ tử này đến, đêm hôm qua muốn người. . . sáng hôm nay ta đã tiễn nữ tử này đi, hoàn thành lần ủy thác này.


Côn ca biểu hiện không chê vào đâu được, không có bất kỳ biểu lộ không ổn nào, khiến Mạnh Dương vô phương nhìn ra manh mối gì.
Mạnh Dương chậm rãi di chuyển ngón trỏ ở trên lan can, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, bỗng nhiên lại lấy ra một tờ chân dung:
- Vậy ngươi có từng gặp qua người này không?


Nhìn chân dung của mình, Dạ Côn sao lại không biết.
- Chưa từng thấy qua.
Dạ Côn nhẹ nói ra, ánh mắt mang theo vẻ chân thành.
Mạnh Dương thu hồi chân dung, nhìn ba người một chút, tò mò hỏi:
- Tên tiểu mập mạp kia đang ở đâu?
Dạ Côn sững sờ, nhẹ nói ra:
- Tiểu Ngân hôm qua bị kinh hãi, đang nghỉ ngơi.


- Gọi ra.
Dạ Côn thầm nghĩ không ổn, tiểu mập mạp không phải người của mình, nếu nói nhầm. . . liền khó làm.
Rất nhanh, Thực Cốt đã gọi Tiểu Ngân qua, thấy Mạnh Dương, Tiểu Ngân rất sợ hãi, tránh sau lưng Dạ Côn.
Mạnh Dương chăm chú nhìn Tiểu Ngân, xuất ra chân dung của Uyển Nhiên hỏi:


- Có từng gặp qua nàng không?
Dạ Côn đang muốn nói gì, Mạnh Dương trực tiếp nhìn sang, mang theo cảnh cáo.
Tiểu Ngân nhìn chân dung, đây không phải Uyển Nhiên sao?
- Dĩ nhiên gặp qua, là người lão gia mang về.
Tiểu Ngân nói thật.
- Vậy hôm nay có gặp qua hay không?
Tiểu Ngân nơm nớp lo sợ nói ra:


- Lão gia nói, hôm nay phải đưa tiễn Uyển Nhiên, ta còn rất không nỡ bỏ, dù sao làm con tin, nàng làm cơn ngon hơn lão gia nhiều.
Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, thời điểm then chốt, Tiểu Ngân không có như xe bị tuột xích.
Mạnh Dương nhẹ gật đầu, hỏi lần nữa:
- Tất cả các ngươi đều ở nơi này?


Dạ Côn vừa muốn nói chuyện, Mạnh Dương liền từ tốn nói:
- Ta hỏi y.
Tiểu Ngân nuốt một ngụm nước bọt, hôm nay làm sao vậy, chuyện gì Điện Chủ cũng muốn hỏi mình.
Tiểu Ngân nhìn xung quanh một chút, thì thào nói ra:
- Hình như thiếu mất một người.
- Thiếu người nào?


Ánh mắt Mạnh Dương hơi hơi ngưng tụ.
- Người làm vườn lão gia mới thuê, đoán chừng quá lười, đã bị lão gia đuổi đi.
Tiểu Ngân giang tay ra, cũng không có khẩn trương như vậy.
- Ta cảm thấy hai người bọn họ cũng rất lười, lão gia cũng nên đuổi bọn họ đi đi.
Tiểu Ngân đưa ra kiến nghị.


Mạnh Dương nhìn Dạ Côn thật sâu, phảng phất muốn từ trong ánh mắt Dạ Côn nhìn ra một ít gì, mà Dạ Côn không loạn chút nào, ổn định tiếng lòng.
- Thời gian cho ngươi tra hung thủ đã không còn nhiều.
Sau khi nói xong, Mạnh Dương liền trực tiếp rời đi.
Mọi người nhất thời nhẹ nhàng thở ra.


Đấu Phù Thế nhìn Tiểu Ngân một chút, Dạ Côn liền hiểu:
- Tiểu Ngân, có sợ không.
- Sợ. . . hù chết bảo bảo.
- Mau chui vào chăn ổn định tâm thần đi.
- A. . . được sao?
- Ta cảm thấy rất tốt."
Dạ Côn cười cười.
- Vậy được rồi, ta lại đi ngủ một chút.


Tiểu Ngân ngáp một cái, quay người rời đi.
Xác định Mạnh Dương cùng Tiểu Ngân rời đi, Đấu Phù Thế nhanh chóng phóng xuất hai người ra.
Chỉ thấy sắc mặt Dạ Tần cùng Uyển Nhiên trắng bệch, lúc thả ra ngụm lớn thở dốc, phảng phất ở bên trong hít thở không thông.
- Đệ đệ, Uyển Nhiên, không sao chứ.


Dạ Côn ngồi xổm người xuống lo lắng hỏi.
Hai người lắc đầu, biểu thị không có việc gì.
Dạ Côn an tâm hơn rất nhiều:
- Xem ra người Thánh Điện cũng không biết thân phận của ta.
- Đây mới là chỗ kỳ quái nhất, dựa theo đạo lý tới nói, Ngọc Long không thể không nói...


Thực Cốt không nghĩ ra, Ngọc Long kia đến cùng có ý đồ gì.
Dạ Côn cũng cảm thấy kỳ quái, chuyện này không thể nào nói nổi.
- Ngọc Long không có bại lộ thân phận của ta, khẳng định là có dự tính khác, không thể lơ là.
Đấu Phù Thế nghiêm túc nói ra:


- Hiện tại chuyện quan trọng là phải tìm ra hung thủ, Tiền Trang bên kia sẽ không thành vấn đề, nếu không tìm ra được, đắc tội Tiền Trang chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nói thật, tên hung thủ này quá khó tìm.
Nhưng nếu như tìm một người cõng nồi thây, vẫn khá dễ dàng.
Nói ví dụ như tên Ngọc Long kia.


Có suy nghĩ như thế, khóe miệng Dạ Côn bắt đầu câu lên nụ cười.
Nhưng tiến hành như thế nào, liền phải suy nghĩ kỹ, không thể tự mình nói ra. . . mà phải để người khác nói ra chuyện này.
- Lão gia. . . lão gia ...
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hô của Tiểu Ngân.


Lúc này Dạ Tần cùng Uyển Nhiên đều không rời đi, trực tiếp bị Tiểu Ngân nhìn thấy.
Tràng diện có hơi xấu hổ, thậm chí có chút. . . muốn giết người diệt khẩu.
- Uyển Nhiên ngươi đã trở về, quá tốt rồi. . . không. . . ta chỉ đơn thuần muốn ăn cơm ngươi làm mà thôi.


Tiểu Ngân nguyên bản một mặt mừng rỡ, thế nhưng vừa nghĩ tới người ta là con tin, mình phải cao cao tại thượng, lập tức liền lạnh mặt, biểu lộ chuyển biến vô cùng khôi hài.
Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Chủ thuê không cần Uyển Nhiên nữa, chúng ta không có tiền.
Tiểu Ngân a một tiếng, vỗ vỗ bả vai lão gia:


- Lão gia, đừng nản chí, đây cũng không phải lần đầu tiên ngươi không hoàn thành nhiệm vụ.
Dạ Côn: ......
Xem ra Mê Đồ thường xuyên không hoàn thành nhiệm vụ.
- Sao y lại trở về rồi?
Tiểu Ngân nhìn Dạ Tần nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn giải thích nói:


- Lão gia nghĩ oan cho y, cho nên lần nữa mời y về làm việc.
- Lão gia, lòng dạ ngươi mềm yếu giống như cô nương vậy.
Dạ Côn: ......
Dạ Côn lập tức chuyển chủ đề, tò mò hỏi:
- Vừa rồi tìm ta làm gì.


- Lão gia, ngươi đã quên rồi sao? Hôm nay là ngày ngươi luận võ với Nhục Xà. . . chúng ta không có tiền, nhưng ít ra còn có một lần cơ hội phát tài.
Tiểu Ngân mang theo hy vọng cuối cùng nhìn Dạ Côn.