Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 971: Nhanh Như Vậy Đã Tra Đến

Dạ Côn kể lại chuyện vừa mới phát sinh một lần, mọi người nghe xong đều rất kinh ngạc, tưởng rằng không chê vào đâu được, kỳ thật đều nằm trong kế hoạch của người khác.


Về phần bọn họ là ai, sao lại có năng lực lớn như vậy, ngay cả Đấu Phù Thế cũng bắt đầu nghiêm túc, dù sao mật thám của bọn họ đã cắm tới trước mặt lão tôn thượng.
- Đại ca, xem ra lần hành động này là muốn nhằm vào ngươi.


Trong lòng Dạ Tần rất không tốt, biết thực lực đại ca như thế, còn dám gài bẫy, chứng minh đối phương cũng có át chủ bài.
Lúc này Dạ Côn bình tĩnh lại cũng bắt đầu suy nghĩ:


- Đúng vậy, lần này đối phương có chuẩn bị trước, nhốt chúng ta ở trong Võ Thành Bảo, tên Ngọc Long kia còn là phó điện chủ của Thánh Điện, xung quanh có người của bọn họ nhìn thấy, rất khó rửa sạch.
Ánh mắt Thực Cốt ngưng trọng, dựa vào cột nhà bên cạnh nói ra:


- Hiện tại đâu chỉ đắc tội Thánh Điện, đừng quên còn có một cái Tiền Trang, Tả Thiên Chúng cũng không phải dễ trêu, nếu như là cao thủ bình thường thì không sao, thế nhưng y lại là một trong những lão bản của Tiền Trang.


Đối với Thực Cốt nhắc nhở, Dạ Côn tựa hồ cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.


Nếu như Tả Thiên Chúng lợi dụng Tiền Trang tiến hành chèn ép Thái Kinh, như vậy Thái Kinh sẽ lập tức rơi xuống vực sâu, mọi người sẽ không thể rút kim tệ từ trong tiền trang, hoặc là không thể hối đoái kim phiếu, đến lúc đó Thái Kinh sẽ rất thảm.


Khi đó kim phiếu chỉ là một tờ giấy lộn, Thái Kinh đứng trước bờ vực sụp đổ.
Dạ Côn nhớ tới đây gọi là gì, chính là trừng phạt kinh tế.
Cho dù mang tiếng, cũng phải cạo chết ngươi.
Nhưng hiện tại vẫn chưa náo nên mức này.
- Đại ca, quan hệ với Tiền Trang, đừng làm căng quá.


Hiện tại Dạ Tần cũng nghĩ đến vấn đề này, nhắc nhở Dạ Côn một thoáng, ép bọn họ quá mức, bọn họ rất có thể sẽ làm ra loại chuyện này.
Mà hiện tại chuyện đáng mừng chính là, Mê Đồ đắc tội Tả Thiên Chúng, không phải Dạ Côn ...


Nhưng hiện tại Dạ Côn vẫn không biết Ngọc Long có nói chuyện mình là Mê Đồ cho Mạnh Dương nghe chưa...
- Chúng ta có cần chuyển sang nơi khác hay không?
Uyển Nhiên ở một bên nhẹ nói ra.
Mọi người vừa mới thảo luận chỉ là tương lai, dường như không chú ý đến hiện tại.


Dạ Côn nhìn mọi người, Võ Thành Bảo nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu Thánh Điện kia muốn truy, khó tránh.
- Hiện tại mỗi một quyết định của chúng ta đều phải cân nhắc thật kỹ, rất có thể sẽ bị đối phương tính kế.


Dạ Côn không thể không cẩn thận, Thánh Điện bên kia đến lúc đó nói rõ lí do, Tiền Trang quả thật không tiện đắc tội.
Từ trước đến nay, chỉ sợ đây là thế lực duy nhất Côn ca không thể đắc tội.


Dù sao Thái Kinh còn có rất nhiều người phải ăn cơm, nhưng nếu có biện pháp đối ứng tốt, đắc tội một chút cũng không sao, đáng tiếc không nghĩ ra được.
Đấu Phù Thế thấp giọng nói ra:
- Những người kia có rất nhiều tai mắt, nơi này của chúng ta không phải cũng có đấy chứ?


Đấu Phù Thế nói rất rõ, mọi người lập tức nghĩ đến.
- Tiểu Ngân đâu?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, vào nhà đều không nhìn thấy y.
Uyển Nhiên nhẹ nói ra:
- Hôm nay Tiểu Ngân ở trong phòng, đều không ra ngoài, hình như rất sợ hãi.
Là không có ra, hay là đã chạy đi ra ...


Dạ Côn lập tức đi đến gian phòng của Tiểu Ngân, nhìn xem tiểu mập mạp có phải mật thám hay không, phải biết. . . tại Song Song bên kia, Tiểu Ngân phi thường linh hoạt khiến cho mình đắc tội Tả Thiên Chúng, tiểu mập mạp có tình nghi rất lớn.
Đông đông đông.
Đứng tại cửa phòng, Dạ Côn gõ cửa một cái hô:


- Tiểu Ngân, có ở trong không?
Trong phòng không có âm thanh đáp lại, Dạ Côn nghĩ thầm. . . thật chẳng lẽ là Tiểu Ngân?
Trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong phòng thu dọn rất chỉnh tề, tiểu mập mạp rất gọn gàng.
Bất quá Dạ Côn phát hiện, rèm trên giường buông xuống, mang theo nghi hoặc đến gần, xốc rèm lên ...


Chỉ thấy có một người đang trùm chặt chăn, đây không phải tiểu mập mạp sao...
Chẳng qua là chăn đệm kia. . . đang run rẩy.
- Ngã bệnh?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, hôm qua tiểu mập mạp còn rất tốt, sao hôm nay lại có bộ dạng này.
Tiểu Ngân chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dạ Côn, run rẩy nói ra:


- Lão gia. . . chúng ta chết chắc. . .
Dạ Côn: ......
Nguyên lai là bị bị hù toàn thân run rẩy, còn tưởng rằng đã ngã bệnh.
Dạ Côn thở phào một cái, ngồi ở trên giường hỏi:
- Vì sao lại có suy nghĩ như vậy? Nhận thua dễ dàng như thế sao?
- Lão gia. . . thật sẽ chết. . . không lừa ngươi.


Tiểu Ngân nghiêm túc nói.
- Vì sao lại khẳng định như vậy, dù sao cũng phải để lão gia chết được rõ ràng chứ.


- Lão gia. . . đắc tội Thánh Điện chúng ta chết, đắc tội Tiền Trang, chúng ta càng chết, duy nhất có thể không đắc tội nha dịch, cũng đã đắc tội, chúng ta nhất thời đắc tội ba cái thế lực lớn, sao có thể không chết...
Nói xong Tiểu Ngân lại chui vào trong chăn, mém chút bị dọa tè ra quần.


Dạ Côn nhíu mày, sau lưng Thánh Điện có Điện Hoàng, rất là khổng lồ. . . Tiền Trang chưởng khống tiền tài ở trên Huyền Nguyệt đại lục, nội tình có thể nghĩ, cùng so sánh. . . nha dịch quả thật yếu hơn rất nhiều.
Từ góc độ Tiểu Ngân đến xem, quả thật không đắc tội nổi.


Còn may mình cùng Hoa Sa La có giao tình, nhưng Tiền Trang. . .
- Lão gia!
Vào lúc này Dạ Tần bỗng nhiên đi đến, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Dạ Côn quay đầu lại hỏi:
- Làm sao vậy?
- Người Thánh Điện tới tra xét.
Dạ Côn cảm thấy nặng nề, nhanh như vậy đã đến rồi. Chẳng lẽ Ngọc Long kia đã nói gì?


Tiểu Ngân trên giường nghe thấy người Thánh Điện đến, liền quấn mình thành bánh chưng, run lẩy bẩy.
Dạ Côn đi nhanh chóng bước ra ngoài, thấp giọng hỏi:
- Uyển Nhiên?
- Đã tránh đi, đại ca yên tâm, Phù Thế thúc nói hãy mau đuổi bọn họ đi. . .
- Được.


Dạ Côn nhẹ nói ra, xem ra tình huống vẫn còn tốt, người Thánh Điện không phải đánh tới, mà là đến điều tra, chứng minh thân phận của bọn họ vẫn chưa bị bại lộ.
- Chờ một chút.
- Làm sao vậy?
Dạ Tần nghi hoặc hỏi.
- Mạnh Dương từng gặp qua ngươi.
Dạ Côn kém chút quên mất.


Dạ Tần giật mình, kém chút quên mất, cũng may đại ca nhắc nhở.
Thế nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp, chạy nơi nào, người Thánh Điện đã tra tới cửa.
Lúc này Đấu Phù Thế bỗng nhiên xuất hiện, hướng phía Dạ Tần nói ra:
- Ngươi cũng đi vào tránh trước.
Dạ Tần nhẹ nhàng thở ra.


Chỉ thấy chiếc nhẫn trong tay Đấu Phù Thế trực tiếp thu lấy Dạ Tần, Dạ Côn cũng nhẫn trữ vật, thế nhưng không thu được người sống.
Đấu Phù Thế căn dặn nói ra:
- Không thể kéo quá lâu, bằng không Dạ Tần cùng Uyển Nhiên sẽ gặp nguy hiểm.
- Được.


Dạ Côn nhẹ gật đầu, tranh thủ thời gian đi đến đại sảnh.
Khi nhìn thấy người của Thánh Điện, Dạ Côn trầm giọng hỏi:
- Các ngươi làm gì vậy?!
Một tên đầu lĩnh lạnh giọng nói ra:
- Điện Chủ có lệnh, tra người! Xin hãy phối hợp, bằng không Thánh Điện sẽ truy cứu!