Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 967: Người Đến

- Chuyện này còn cần ngươi nói sao?
Tả Thiên Chúng lạnh giọng nói ra.
Dạ Côn hướng phía Ngọc Long giơ tay lên một cái, biểu thị có thể khép nắp quan tài lại.
Nhưng mà Ngọc Long đúng là thành thật khép nắp quan tài lại, sau khi làm xong liền cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao phải nghe hắn?


- Loại độc này vô sắc vô vị, người trúng độc sau khi chết sẽ không có bất kỳ triệu chứng gì, cho nên có tác dụng lừa dối rất tốt.
Dạ Côn liếc nhìn mọi người từ tốn nói.
Nhưng mà Mạnh Dương bỗng nhiên tò mò hỏi:
- Làm sao ngươi biết?
- Trước kia ngẫu nhiên gặp một lần, cho nên mới biết.


- Thì tính sao? Hung thủ là ai? Đây mới là chuyện ngươi cần làm.
Tả Thiên Chúng không buông tha, cơn giận hôm nay không xuất một chút, mặt mũi Tiền Trang liền sẽ mất hết.
Dạ Côn nhíu mày nói ra:
- Tả trang chủ, ngươi là cảm thấy hung thủ rất dễ bắt sao? Có phải muốn ta tùy tiện chọn một người ra không?


- Nói tới nói lui, nguyên lai ngươi cũng không biết hung thủ là ai, còn ở nơi này trắng trợn mở miệng, xem ra là muốn lợi dụng chúng ta cọ nhiệt độ di.
Cọ nhiệt độ?
Côn ca nghe xong từ này, đều có chút mộng, không ngờ ở trong Võ Thành Bảo có thể nghe thấy từ như thế.


Cũng không sai, có một ít Kiếm Đế muốn nổi danh, đều sẽ nghĩ biện pháp làm cọ nhiệt độ, mục đích hấp dẫn tam đại thế lực.
Ở bên trong Võ Thành Bảo cũng không phải chuyện hiếm hoi gì.


Trước đó Nhục Xà khiêu chiến, cũng là muốn được tỏa sáng một chút, bằng không mọi người chẳng mấy chốc sẽ quên vị Nhục Xà này.


- Tả trang chủ, hung thủ có thể hạ độc ngay dưới mắt các ngươi, các ngươi còn không bắt được, huống chi hiện tại chỉ có một mình ta, dù sao cũng phải cho chút thời gian.
Dạ Côn từ tốn nói, còn châm chọc một thoáng.


Tả Thiên Chúng hít một hơi thật sâu, phảng phất đang ngăn cơn giận trọng lòng mình, tên Mê Đồ này, nếu như không giết, sẽ thẹn với liệt tổ liệt tông.
- Được! Cho ngươi thời gian ba ngày, nếu không tìm thấy hung thủ, liền để tên tiểu mập mạp này bưng lấy đầu ngươi tới phủ của ta, miễn làm bẩn tay ta!


Tả Thiên Chúng hừ lạnh một tiếng, nói xong liền rời đi.
Mạnh Dương liếc mắt nhìn chằm chằm Dạ Côn, không nói gì, mang theo Ngọc Long rời đi. . .
Theo hai vị đại lão rời đi, tràng diện rất nhanh liền an tĩnh lại.
- Lão gia, chúng ta. . . chạy trốn đi.


Tiểu Ngân giật giật tay áo Dạ Côn nhẹ nói ra, lần này thật bị lão gia hố chết.
Lúc này Dạ Côn nhìn về phía Song Song, ánh mắt Song Song cũng nhìn thẳng tới, mà Dạ Côn cảm giác. . . thân phận của mình giống như bị Song Song khám phá vậy, trong lòng thầm nghĩ không ổn.


Có đôi khi khuôn mặt có thể biến, thế nhưng ánh mắt lại không cách nào cải biến.
- Đại nhân cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo.
Nói xong Dạ Côn liền chắp tay, mang theo Tiểu Ngân quay người rời đi.


Sau khi đi ra phủ đệ, Dạ Côn thở phào một hơi, nói thật, vừa rồi vọng động, hiện tại suy nghĩ lại có chút hối hận.
- Lão gia, chúng ta chết chắc rồi.
Tiểu Ngân một mặt tro tàn, cảm giác ba ngày sau sẽ phải ôm lấy đầu của lão gia tới cửa.


Nếu như hung thủ dễ dàng tìm như vậy, năm đó đã sớm bắt được hung thủ hạ độc.
Nhưng mà đến bây giờ, vẫn không có chứng cứ chứng minh là ai làm.
Hoài nghi tới Ba Đài, nhưng Ba Đài là người Thánh Điện nằm vùng.


Sau đó chính là đám thuộc hạ của thân đệ đệ, nhưng tên thân đệ đệ kia rõ ràng là bị lợi dụng, cho nên hẳn có người khác, đây là một vấn đề vô cùng tốn tế bào não, Võ Thành Bảo lớn như vậy, hung thủ. . . quá khó tìm.


Thực sự không được, hy vọng ba ngày này đối phương có thể tới tìm Uyển Nhiên, giải quyết sự tình, sau đó lặng lẽ rời đi.
Thế nhưng người kia đến bây giờ còn không có xuất hiện, không phải là phát hiện được gì rồi đấy chứ.
- Yên tâm đi, lão gia sẽ không dễ dàng chết như vậy.


Dạ Côn từ tốn nói, vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân nhìn lão gia bên cạnh, thật sâu nói ra:
- Lão gia, ngươi thay đổi... càng giống nam nhân...
Dạ Côn: ......
- Thế nhưng hôm nay, ta tình nguyện lão gia ngươi giống như lúc trước, sợ một chút.


Tiểu Ngân nhẫn nhịn nghẹn miệng, lão gia nhất định đã bị choáng đầu.
Dạ Côn nghĩ đến Mê Đồ, tên kia thoạt nhìn cũng không phải kẻ hèn nhát, lúc xông tới mình rất uy phong.
- Đi thôi, trở về.
Dạ Côn từ tốn nói.
- Lão gia, hiện tại trở về sao? Ngươi không phải nói muốn tra hung thủ sao?


Tiểu Ngân đuổi kịp Dạ Côn hỏi.
- Lão gia ta tự có biện pháp.
Dạ Côn khẽ cười một tiếng, vô cùng tự tin, ngay cả Tiểu Ngân cũng có chút cảm nhiễm... không còn hoảng như lúc trước.
Nhưng mà Côn ca một điểm đầu mối cũng không có, đối tượng hoài nghi duy nhất, chính là Song Song.


Trở lại phủ đệ, Dạ Côn cùng đệ đệ cũng hàn huyên chuyện này.
Mọi người nhất trí cho rằng, Song Song có khả năng nhất, bởi vì nàng là người được lợi nhất, thậm chí hoài nghi đây là Thánh Điện cùng Tiền Trang thông đồng làm.


- Đại ca, chuyện Võ Thành Bảo không nhúng tay thì tốt hơn, nên xử lý chuyện của Uyển Nhiên trước.
Dạ Tần nghiêm túc nói, Võ Thành Bảo nước sâu, không hiểu, sẽ rất thua thiệt.
Dạ Côn cũng muốn giải quyết chuyện của Uyển Nhiên, nhưng đối phương một mực không đến, làm sao giao dịch?
- Lão gia. . . lão gia. . .


Dạ Côn bỗng nhiên nghe thấy âm thanh Tiểu Ngân hô to, Dạ Tần tranh thủ thời gian giả bộ như đang quét rác.
- Làm sao vậy?
Dạ Côn nhìn về phía Tiểu Ngân đang chạy tới.
Mà Tiểu Ngân vũ động phong thư trong tay, hưng phấn nói ra:


- Lão gia, vừa rồi Tiểu Ngân muốn đi ra ngoài đi tản bộ, phát hiện cửa chính có một phong thư, cho nên tranh thủ thời gian lấy ra đọc.
Dạ Côn: ......
- Là ai gửi tới?
Dạ Côn hỏi.
- Lão gia xem đi.
Tiểu Ngân hai tay trình lên.


Dạ Côn quét qua, nguyên bản tâm tình vui sướng dần dần tan biến, thay vào đó là nghiêm túc.
- Lão gia. . . lão thiên đều chúc cho chúng ta a , chờ chúng ta nhận lấy số dư, liền có thể trực tiếp chạy trốn, đời này ăn uống đều không cần phải phát sầu.
Tiểu Ngân vui vẻ nói ra, hoạt bát chạy ra.


Dạ Tần một bên quét rác thấy Tiểu Ngân rời đi, chậm rãi đi tới hỏi:
- Đại ca, làm sao vậy?
- Đối phương muốn Uyển Nhiên.
- Đây là chuyện tốt. . . ít nhất đối phương hồi phục.
- Thế nhưng bọn chúng muốn Uyển Nhiên tự mình đi.


Dạ Côn rất là lo lắng, để Uyển Nhiên đi một mình. . . sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Cái gì?!
Dạ Tần hơi hơi kinh hô một tiếng.
Trong đầu Dạ Côn trong nháy mắt xuất hiện đủ loại phương án, dù gì cũng không thể để Uyển Nhiên đi mạo hiểm như vậy.
- Đại ca, chúng ta có thể âm thầm che chở Uyển Nhiên.


Dạ Tần đề nghị.
Dạ Côn than nhẹ một tiếng, trong lòng tuôn ra một cỗ cảm giác bất lực:
- Ta cũng nghĩ qua, thế nhưng nếu như bị bọn hắọ phát hiện, vậy liền công dã tràng.
- Vậy còn có thể làm sao?
Nhìn đại ca, Dạ Tần cũng rất muốn trợ giúp.
Dạ Côn cau mày hỏi Dạ Tần:


- Ngươi nhìn ta cùng Uyển Nhiên có mấy phần giống?
- Vậy đại ca phải biến về như lúc trước mới được.
Dạ Tần nghiêm túc nói.
- Lúc này phải cẩn thận mới được, ngươi cũng nhìn đại ca nhiều năm như vậy, tưởng tượng một chút, não bổ đi.