Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 966: Đỗi Phú Hào

Nguyên bản Dạ Côn không muốn gây chuyện, thế nhưng đối mặt phú hào đùa cợt, Côn ca cũng có tức giận.
- Tả trang chủ cảm thấy ta không thể tra ra hung thủ sao?
Dạ Côn hướng phía Tả Thiên Chúng hỏi, nguyên bản khí thế tương đối hèn yếu trong nháy mắt tăng lên dữ dội, vô cùng cường thế.


Đối mặt với Mê Đồ đột nhiên cường thế, Tả Thiên Chúng bỗng nhiên sửng sốt một chút, phảng phất cảm thấy rất thú vị, một tên Kiếm Đế nho nhỏ cũng dám vô lễ đối với mình như thế, đúng là không muốn sống nữa rồi.


Mạnh Dương đứng ở bên cạnh không khỏi nhìn Dạ Côn thêm vài lần, cảm thấy có vấn đề, dù sao Kiếm Đế ở Võ Thành Bảo đều là người thông minh, tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc ba cỗ thế lực, chớ nói chi là Mê Đồ không có chỗ dựa.


Mạnh Dương không cảm thấy đây là Mê Đồ choáng váng xúc động, có thể đột phá đến Kiếm Đế, đều sẽ biết ẩn nhẫn
Bầu không khí toàn trường theo Dạ Côn hỏi như vậy, trở nên khẩn trương.
Tả Thiên Chúng bỗng nhiên cười một tiếng:


- Qua nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên dám nói với ta như thế.
- Phải thích ứng.
Dạ Côn từ tốn nói, điệu bộ này rõ ràng là muốn cùng Huyền Nguyệt đại lục phú hào đỗi lên.
- Tốt, ta rất tán thưởng người như ngươi, có hứng thú tới làm thủ hạ của ta hay không?


Tả Thiên Chúng bỗng nhiên phát mời, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Này ba cỗ thế lực, bình thường đều là người khác đến bái phỏng, hy vọng được thưởng thức, bám vào một cái thế lực.


Nhưng mở lời mời như thế, Tả Thiên Chúng chỉ từng mời hai vị Kiếm Tôn, người khác đều tự mình đăng môn bái phỏng.
Rất nhiều người ở đây đều hết sức hâm mộ Mê Đồ, nói ra lời như vậy, thế mà đạt được Tả Thiên Chúng thưởng thức, còn đích thân mời. . .
Vinh quang a.


Thế nhưng Côn ca sẽ cho mặt mũi sao?
Không tồn tại.
- Giống như ta vừa mới nói, phải thích ứng bị cự tuyệt.
Dạ Côn lạnh nhạt nói ra, mảy may không nể mặt mũi.
Tiểu Ngân đứng ở bên cạnh nguyên bản rất cao hứng, cuối cùng có thể bám vào Tiền Trang, thế nhưng nghe lão gia trả lời, kém chút ngất đi.


Có phải lão gia bị choáng đầu hay không, cơ hội như vậy lại không cần.
Nụ cười trên mặt Tả Thiên Chúng dần dần ngưng đọng, nếu như nguyên bản còn tán thưởng, như vậy hiện tại chính là tức giận.
- Cự tuyệt ta, không phải hành động sáng suốt.
Tả Thiên Chúng lạnh giọng nói ra.


Tất cả mọi người cảm thấy Mê Đồ sắp xong, đắc tội Tả Thiên Chúng, khẳng định không thể tiếp tục ở trong Võ Thành Bảo nữa.
Lúc này Song Song nhìn Mê Đồ thật sâu, sâu trong mắt mang theo nghi hoặc.


Trước đó Xích Ngộ phỏng đoán qua thân phận của Mê Đồ, cho nên Song Song liền đi góp nhặt một chút tình báo.


Trên tình báo biểu hiện, mặc dù Mê Đồ là một vị Kiếm Đế, thế nhưng ở bên trong Võ Thành Bảo rất điệu thấp, thậm chí cho người ta một loại thái độ hèn yếu, đối mặt Nhục Xà khiêu chiến, căn bản không dám ứng chiến.
Một người như vậy, sao hôm nay đột nhiên vùng dậy rồi?


Mà Song Song cảm thấy, cỗ khí thế này, rất giống một tên đầu trọc khác. . . chính là vị đại ca kia.
- Tả trang chủ, tinh thần lão gia nhà ta có hơi không tỉnh táo.
Tiểu Ngân tranh thủ thời gian giải thích, đắc tội Tiền Trang liền xong đời.
Thế nhưng Dạ Côn từ tốn nói:
-Hiện tại ta rất tỉnh táo.


Tiểu Ngân hết sức tuyệt vọng.
Cuối cùng Côn ca cũng hố được Tiểu Ngân một chầu, trong lòng biểu thị hết sức thoải mái.
Nhưng mà chủ bộc đấu võ mồm, đặt ở trong mắt Tả Thiên Chúng, đó chính là một loại khiêu khích thật sâu.


Chuyện này khiến Tả Thiên Chúng lên cơn giận dữ, có lẽ rất lâu rồi không có ai đối xử với y như vậy, tình huống này khiến Tả Thiên Chúng rất không thích ứng.
Trong lúc Tả Thiên Chúng muốn nổi giận, Mạnh Dương bỗng nhiên nói ra:


- Ngươi nói ngươi có thể tra ra hung thủ, nếu như ngươi không tra được thì sao?"
- Vậy nếu như ta tra được thì như thế nào?
Dạ Côn hỏi lại Mạnh Dương.
Nếu như vừa rồi Tiểu Ngân còn rất tuyệt vọng, như vậy hiện tại cảm thấy, vẫn là thống khoái chết đi.


Lão gia đây là muốn đắc tội hết tất cả mọi người, Võ Thành Bảo này còn có nơi nào có thể sống yên ổn sao. . . mình n quá thảm rồi.
- Điện Chủ, ta thấy không cần phải nói nhiều nữa.
Mặt mũi Tả Thiên Chúng bị thụ thương nghiêm trọng, đã toát ra sát tâm.


Nhưng mà Mạnh Dương từ tốn nói:
- Mê Đồ, điều tra ra, như vậy ngươi không có việc gì, không có tra ra, như vậy ngươi sẽ biết phát sinh chuyện gì, lời nói ra, liền phải chịu trách nhiệm.
- Vậy xem ra chỉ có tra ra hung thủ, mới có thể sống sót.
Tả Thiên Chúng lạnh giọng nói ra:


- Hiện tại ngươi nhận lỗi vẫn chưa muộn.
- Đã như vậy, vì tra án, ta cần mở quan tài.
Dạ Côn từ tốn nói.
Côn ca yêu cầu mở quan tài, hiện trường lập tức náo động một mảnh.
- Muốn tra án, mà cái này không được, cái kia không xong sao?
Dạ Côn từ tốn nói.


Thu Dương đứng ra lạnh giọng nói ra:
- To gan, ngươi đây là muốn quấy rầy Xích đại nhân yên giấc.
- Không, ta tin tưởng Xích đại nhân cũng rất hy vọng ta bắt được hung thủ, sẽ không ngại.
Dạ Côn lạnh nhạt nói ra.
Song Song một mực không có lên tiếng tiếng bỗng nhiên nói ra:
- Mở quan tài đi.


Lời này của Song Song khiến Mạnh Dương cùng Tả Thiên Chúng rất nghi hoặc, theo đạo lý tới nói, Song Song hẳn sẽ cực lực ngăn cản, không ngờ nàng lại phối hợp như thế.
Chẳng lẽ Song Song không phải hung thủ?


Lão đại nha dịch đã nói mở quan tài, những người khác cũng giận mà không dám nói gì, gia thuộc Xích Ngộ không hiểu ra sao.
Dựa vào cái gì để một người không liên quan như ngươi tới quyết định.
- Mở quan tài.
Mạnh Dương hướng phía Ngọc Long từ tốn nói.


Nhưng mà Điện Chủ nói như thế xem như chặn miệng của tất cả mọi người lại, không ai dám phản đối.
Không thể không nói, Điện Chủ vẫn hết sức thông minh.


Ngọc Long cung kính lĩnh mệnh, một tay giơ nắp quan tài nặng nề lên, chỉ thấy một cỗ hơi lạnh từ bên trong quan tài tràn ra, loại sương mù lạnh này cũng xem như đặc sản Côn Miểu, có thể khiến thi thể không thay đổi, dù cho trăm năm sau vẫn chỉ giống như mới vừa chết.


Dạ Côn không nhanh không chậm đi đến bên cạnh quan sát, ngoài miệng nhàn nhạt hỏi:
- Nguyên nhân cái chết của Xích đại nhân là gì?
Mạnh Dương từ tốn nói:
- Trúng độc.
Dạ Côn kiểm tra Xích Ngộ một chút, phát hiện cũng không có dấu hiệu trúng độc.
- Ngươi chắc chắn là trúng độc sao?


Dạ Côn hỏi lần nữa, đây không phải vô ích sao.
- Là trúng độc, tại thời điểm trúng độc còn phun máu đen, nhưng sau đó lại không tra được bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào.
Lúc này Dạ Côn lập tức nhớ lại một chuỗi sự kiện trúng độc.


Từ An Khang châu. . . lại đến Thái Kinh, lại đến Thiên Cung, hiện tại lại là nơi này. . . loại trúng độc không hiểu thấu kia. . .
Thế nhưng hôm nay đạt được một tin tức trọng yếu.
Người trúng độc thế mà lại ói máu đen.


Hiện tại Dạ Côn rất hoài nghi, vì sao một mực không có tra ra trúng độc, bởi vì đều đã phun ra, làm sao có thể tra ra, độc tố lưu lại thể nội chỉ có Diệp Ly mới có thể tra ra.
- Máu đen kia đâu?
Dạ Côn nghiêm túc hỏi.
- Hừ, đã biến mất.


Tả Thiên Chúng lạnh giọng nói ra, nếu ngươi tra không ra, ta lập tức xử lý ngươi.
Biến mất. . . Dạ Côn rốt cuộc minh bạch vì sao thần bí như vậy, nguyên lai chứng cứ biến mất.
Trong lòng Dạ Côn bỗng nhiên rất hy vọng bắt được hung thủ, dù sao hung thủ rất có thể liên quan đến những vụ án trước.


Dạ Côn hướng phía mọi người nói:
- Xích đại nhân đúng là bị trúng độc.