Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 960: Trúng Độc

- Xích đại nhân, ngươi nói đều là chuyện sau này, ta cũng không muốn chờ.
Mạnh Dương từ tốn nói, chỉ cần lợi ích thiết thực.
Xích Ngộ cũng là người hiểu chuyện, cười nói:
- Điện Chủ muốn gì, bổn đại nhân cho ngươi.


- Ta muốn gì. . . vấn đề này cũng có chút làm khó ta, kỳ thật cũng không phải việc lớn, chỉ là. . .
Xích Ngộ mặt ngoài đang mỉm cười, trong lòng đã mắng mười tám đời tổ tông Mạnh Dương.
Song Song đứng ở phía sau cũng học được một chút kinh nghiệm.
- Điện Chủ mời nói.


Xích Ngộ chặt chẽ cười nói.
- Ta muốn. . .
Trong lúc Mạnh Dương muốn nói ra, đại môn Khánh Mãn Lâu bỗng nhiên bị người mở ra, khiến người bên trong sững sờ.
- Hai người các ngươi ăn cơm, thế mà không gọi ta, thật không nể mặt mà.


Chỉ thấy bên ngoài xuất hiện một người đàn ông trung niên, mặc hoa phục, trên ngón tay mang đầy các loại nhẫn bảo thạch, cho người ta một loại thương nhân nhà giàu mới nổi.
Mà y chính là một trong tam đại thế lực ở Võ Thành Bảo.
Tiền Trang!
Người này tên là Tả Thiên Chúng.


Ở trên Huyền Nguyệt đại lục, mọi người đều biết Tiền Trang, kim phiếu cũng là tiền tệ thông dụng, mà Tả Thiên Chúng chính là một trong những lão bản của Tiền Trang.
Đoán chừng tất cả mọi người không nghĩ tới, nhân vật có tiền như vậy, thế mà lại ở trong Võ Thành Bảo Côn Miểu.


Mạnh Dương cùng Xích Ngộ nhìn thấy Tả Thiên Chúng tới, ánh mắt cũng không có ngoài ý muốn, phảng phất biết tên này sẽ đến.


Ngoài cửa có người Thánh Điện cùng nha dịch canh giữ, nhưng cho dù như thế, Tả Thiên Chúng cũng có thể nghênh ngang đi tới, rõ ràng thế lực Tả Thiên Chúng cường đại đến mức nào.


Tiền Trang, đây chính là tồn tại đại biểu tiền tài ở trên Huyền Nguyệt đại lục, cho dù Kiếm Đế giống như Mê Đồ, cũng phải kiếm tiền.
- Hôm nay thật náo nhiệt, là ngươi mời sao?
Mạnh Dương hướng phía Xích Ngộ nhàn nhạt hỏi.
- Đây chính là ví dụ không mời mà tới điển hình.


Xích Ngộ cười khẽ một tiếng, mang theo một chút châm chọc.
Mà Xích Ngộ vừa mới nói xong, liền cảm giác trong cơ thể có chút khác thường, lông mày dần dần nhíu chặt.
Mạnh Dương phát hiện Xích Ngộ dị dạng, cũng nhíu mày lại, thầm nghĩ Xích Ngộ đang giở trò quỷ gì.


Xích Ngộ hít một hơi thật sâu, cưỡng ép đè dị dạng trong cơ thể xuống, mang theo nụ cười đứng dậy:
- Tả trang chủ quang lâm, thật là. . . phốc!
Lời còn chưa nói hết, Xích Ngộ đột nhiên phun máu tươi, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một bãi vật chất màu đen, sền sệt. . .


Tả Thiên Chúng vừa định nói, lại nhìn thấy Xích Ngộ thổ huyết, vẻ mặt lập tức thay đổi, mang theo nghi hoặc nhìn về phía Mạnh Dương.
Mà lúc này Mạnh Dương cũng một mặt mộng bức, Xích Ngộ nói thế nào thổ huyết liền thổ huyết.
- Ta vừa tới, không biết gì cả!


Tả Thiên Chúng lập tức kéo ra quan hệ, ai biết bọn họ vừa rồi đang làm gì, mình không thể nhảy xuống vũng nước đục này! Sớm biết cái tên này sẽ thổ huyết, liền không tới.
- Đại nhân!
Song Song kinh hô một tiếng, lập tức tới nâng lên.
Xích Ngộ ngụm lớn thở dốc, vẻ mặt phá lệ tái nhợt, suy yếu nói ra:


- Dìu ta ngồi xuống.
Song Song có chút loạn, nhưng vẫn nghe Xích Ngộ, dìu Xích Ngộ ngồi xuống.
Nhưng mà Xích Ngộ phảng phất già nua mấy chục tuổi, nguyên bản tóc đen vậy mà xuất hiện mấy sợi tơ trắng.
Xích Ngộ nhìn Mạnh Dương cùng Tả Thiên Chúng một chút, đột nhiên cười.
- Đại nhân!


Song Song thấp giọng hô.
Xích Ngộ nhìn về phía Song Song, duỗi tay nắm chặt tay Song Song, trầm giọng nói ra:
- Nha dịch sau này phải nhờ vào ngươi.
- Đại nhân, ngài đang nói gì. . .
Xích Ngộ nhìn về phía Mạnh Dương, tò mò hỏi:
- Ngươi hạ độc ta như thế nào?
Mạnh Dương sầm mặt lại, lạnh giọng nói ra:


- Xích Ngộ, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung được!
- Vừa rồi chỉ có chúng ta ngồi ở chỗ này, chẳng lẽ còn có người khác sao?


Xích Ngộ lạnh giọng nói ra, hô hấp đã rất khó khăn, biết đại nạn sắp đến, độc dược có thể giết chết mình, khẳng định không phải độc bình thường.
"Ầm!" Mạnh Dương hung hăng vỗ bàn một cái, trầm giọng khẽ kêu:


- Xích Ngộ, bữa cơm hôm nay là ngươi an bài, ta còn hoài nghi ngươi muốn hạ độc ta! Đáng tiếc ta không ăn, mà ngươi lại ăn!
Tả Thiên Chúng ở bên cạnh bổ sung một tiếng:
- Đây là chuyện giữa các ngươi, ta không có tham dự cái gì độc hay không độc.


Xích Ngộ không để ý đến Mạnh Dương, nhìn về phía Song Song bên cạnh:
- Làm việc!
- Phải! Song Song biết, sẽ vì đại nhân báo thù rửa hận! ! !
Song Song lộ ra ánh mắt kiên định, chuyện này khiến Xích Ngộ rất vui mừng.


Nhưng mà Xích Ngộ vừa mới vui mừng, bỗng nhiên toàn thân liền bắt đầu co quắp, cả người trở nên dữ tợn cùng vặn vẹo.


Trạng thái điên cuồng này kéo dài mấy hơi, rất nhanh liền an tĩnh lại, cả người trở lại như lúc đầu, tóc trắng cũng khôi phục thành màu đen nguyên bản, thoạt nhìn tựa như còn trẻ ra vài tuổi.
Thế nhưng mạng đã không còn!


Tình huống như vậy khiến Mạnh Dương cùng Tả Thiên Chúng rất kinh ngạc, lúc này lại đi xem vật chất màu đen Xích Ngộ phun ra, đã không có!
Đám sền sệt màu đen kia thế mà không thấy đâu nữa.


Song Song nhìn Xích Ngộ đã mất đi sinh mệnh, rấ là đau lòng, nam nhân này giống như phụ thân nuôi dưỡng mình. . . hiện tại đã không có.
Mạnh Dương cùng Tả Thiên Chúng liếc nhau một cái, phảng phất đạt thành một loại nhận thức chung.


- Là các ngươi giết Xích đại nhân! Toàn bộ nha dịch sẽ báo thù cho Xích đại nhân! ! !
Song Song nhìn hai người quát.
Tả Thiên Chúng chậm rãi đi tới, ngồi ở trên ghế, ánh mắt mang theo vẻ hiền lành nhìn về phía Song Song.
Mạnh Dương từ tốn nói:


- Song Song cô nương, Xích Ngộ chết chúng ta cũng rất đáng tiếc, thế nhưng nguyên nhân cái chết của y khẳng định không có liên hệ gì với chúng ta.
- Đúng vậy, Song Song cô nương, chúng ta có thể giúp ngươi vượt qua cửa ải khó.
Tả Thiên Chúng khẽ cười nói.


- Không, khẳng định là các ngươi, nha dịch sẽ lấy lại công đạo cho Xích Ngộ đại nhân! ! !
Mạnh Dương cười khẽ một tiếng:


- Song Song cô nương, ngươi cảm thấy những người ngoài cửa kia sẽ nghe ngươi sao? Xích Ngộ vừa chết. . . bọn chúng sẽ chỉ tranh đoạt vị trí, mà ngươi. . . mất đi Xích Ngộ bảo vệ, sẽ bị bọn chúng nhục nhã, đừng nói báo thù, mạng ngươi còn khó đảm bảo.


- Thế nhưng có hai người chúng ta trợ giúp Song Song cô nương, không chỉ có thể ngồi vững vàng vị trí lão đại này, còn có thể dung nhập vào vòng tròn của chúng ta, đây không phải càng tốt hơn sao?
Tả Thiên Chúng lần nữa bổ sung, giống như một quái thúc thúc vậy.


- Song Song cô nương, ngươi là người thông minh, việc hôm nay không có liên quan gì đến chúng ta, nhưng chúng ta vẫn lựa chọn trợ giúp ngươi, lựa chọn như thế nào. . . chính ngươi lựa chọn, đương nhiên. . . Thánh Điện ta còn không đến mức sợ nha dịch.
Mạnh Dương từ tốn nói.


Song Song hung hăng nhìn hai người trước mắt, ánh mắt kia hận không thể nuốt bọn họ, nhưng nàng không nói gì.
Mạnh Dương hướng phía Ngọc Long sau lưng nói ra:
- Xem thử mấy món này có độc hay không.
- Vâng, Điện Chủ!
Ngọc Long chắp tay tôn kính nói ra.


Ngọc Long thử tất cả các món ăn một lượt, kết quả khiến người ta kinh ngạc, không có một chút độc nào.
Thậm chí Ngọc Long lại xem xét thi thể Xích Ngộ, phát hiện. . .
Cái tên này căn bản không có trúng độc!