Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 959: Một Bửa Tiệc

Dạ Côn trực tiếp không để ý đến Tiểu Ngân, ngẩng đầu nhìn về phía vùng trời, Côn Miểu Điện Chủ xuất hành một chuyến, thanh thế thật phô trương.
Thế mà còn dùng Giao Long kéo xe, người ngồi ở trong đó hẳn là Côn Miểu Điện Chủ Mạnh Dương đi.


Cũng không biết chuyện lần trước cuối cùng xử lý như thế nào.
Hết thảy năm tên Điện Chủ, liền đi hai người, hiện tại cũng chỉ còn lại ba tên Điện Chủ, đoán chừng Điện Chủ sợ có người tập kích nên mới an bài như vậy.
- Lão gia, lúc nào chúng ta mới có thể ôm cái đùi lớn như thế.


Tiểu Ngân uống trà, hâm mộ nói ra.
Dạ Côn vô lực nhìn về phía Tiểu Ngân, tiểu mập mạp này sao lại cực phẩm như thế.
Nhìn đội ngũ Thánh Điện đi xa, Dạ Côn rất tò mò Mạnh Dương muốn đi nơi nào.


Lúc này đại đa số người ở Võ Thành Bảo đều nhìn thấy đội ngũ của Thánh Điện, trong lòng đều có nghi vấn giống như Dạ Côn, Điện Chủ muốn đi đâu?
Ở một bên khác, Xích Ngộ đã xuất hiện ở trước cửa tửu lâu lớn nhất Võ Thành Bảo, chuẩn bị nghênh đón Điện Chủ đến.


Mặc dù cùng ở trong một cái thành, thế nhưng số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhiều nhất chỉ là ở trên tình báo biết được hành động của đối phương.
Khánh Mãn Lâu, đây là tửu quán tốt nhất Võ Thành Bảo, không có cái thứ hai.


Tửu quán tọa lạc ở trung tâm khu chợ náo nhiệt nhất, có ba tầng lầu. . . mặc dù không phải rất cao, nhưng mái hiên cùng xà nhà đều được chế tạo bằng vàng ròng, tiền tài trực tiếp bày ở trước mắt thế nhân, chỉ cần phá một chút liền sẽ có tiền.


Nhưng người ở trong Võ Thành Bảo, không ai dám đi phá, chuyện này không khác gì đi tìm chết, người chán sống mới đám đến thử, trải nghiệm tự sát cũng không tồi.


Lúc này ở bên ngoài Khánh Mãn Lâu đã được người của nha dịch dọn dẹp sạch sẽ, hai bên đường đều có người nha dịch canh chừng, mọi người chỉ có thể đứng ở một bên quan sát.


Rất nhanh, mọi người đã nhìn thấy Thánh Điện từ đằng xa bay tới, cuối cùng cũng biết đây là muốn mở tiệc chiêu đãi ai.
Cảm giác hôm nay Võ Thành Bảo sẽ phát sinh một ít biến hóa, một người là lão đại nha dịch, một người lão đại Thánh Điện, bàn chuyện khẳng định là đại sự.


Theo Giao Long phát ra một hồi gào thét, đoàn người Thánh Điện vững vàng hạ xuống.


Xích Ngộ đứng ở trước cửa Khánh Mãn Lâu, đứng phía sau là Song Song, lúc này Song Song đã đổi quần áo. . . không còn cảm giác kinh diễm mãnh liệt như vậy, nếu như Côn ca nhìn thấy, khẳng định phải sẽ thất vọng, trước đó mặc đẹp biết bao. . .
Lúc này Ngọc Long từ phía trước đi tới, cung kính nói ra:


- Điện Chủ, đến.
Mạnh Dương mở màn cửa màu vàng kim ra, xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Có lẽ rất nhiều người đều lần đầu tiên trông thấy bộ dáng của Điện Chủ, lộ ra vẻ kinh ngạc, nguyên lai Điện Chủ của Thánh Điện lại là một đứa bé? ? ?


Mạnh Dương chậm rãi bay xuống, Xích Ngộ mang theo nụ cười đi đến đây, chắp tay cười nói:
- Gặp qua Điện Chủ.
- Xích đại nhân khách khí, có chuyện gì đi vào lại nói.
Mạnh Dương từ tốn nói, không đợi Xích Ngộ nói cái gì, liền từ bên cạnh đi vào.


Loại phương thức này thật có chút không nể mặt mũi, đây cũng là Mạnh Dương đang nói cho mọi người, nha dịch cường đại tới đâu, cũng không sánh bằng Thánh Điện.
Xích Ngộ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm cũng có điểm gợn sóng, biết ý của vị Điện Chủ này.


Song Song ở phía sau không nói, lúc này nói chuyện sẽ khiến Xích Ngộ khó chịu.
Xích Ngộ không nói gì, cũng hướng đi vào bên trong, Song Song đuổi theo sau lưng.


Hôm nay Khánh Mãn Lâu không có có khách, bị Xích Ngộ bao hết, hai người ăn cơm ở trong đại sảnh, ở bên cạnh còn có một cái sân khấu màu đỏ, xem ra Xích Ngộ chuẩn bị một hồi ca múa.
- Điện Chủ, mời ngồi.
Xích Ngộ mỉm cười nói.
- Xích đại nhân, ngươi cũng ngồi đi.


Sau khi đi vào, Mạnh Dương cũng cho mấy phần chút tình mọn, khiến Xích Ngộ nguyên bản khó chịu, lại khá hơn một chút, thế nhưng bên cạnh lại không có ai trông thấy Điện Chủ nể mặt.
Có chỉ có Ngọc Long cùng Song Song.


Hai người ngồi ở bàn vàng bên cạnh, phía sau là thân tín của mình, tràng diện quạnh quẽ mang theo một tia trầm trọng.
Xích Ngộ vỗ tay, lúc này thị nữ mỹ lệ đi tới, trong tay bưng thức ăn nóng hầm hập, còn có một số nữ tử áo xanh chậm rãi đi lên sân khấu, chuẩn bị hiến múa.


- Cho vũ cơ lui xuống đi, ta không thích.
Mạnh Dương từ tốn nói.
Xích Ngộ sững sờ, cười nói:
- Là lão phu sơ sót.
Song Song ho nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua vũ cơ dẩn đầu, có thể lăn lộn đến loại hoàn cảnh này, đều là người biết nhìn sắc mặt.


Vũ cơ lập tức dẫn theo các cô nương phía sau rời đi, mặc dù thất lạc, nhưng mạng quan trọng hơn.
Ba món ăn một món canh, không phải quá phong phú, tương đối bình thường.
- Điện Chủ, nếm thử thức ăn này, rất không tệ.
Lúc này Ngọc Long từ phía sau đi tới, từ trong ngực xuất ra một đôi đũa bạc.


Chuyện này khiến Xích Ngộ nhíu chặt lông mày.
Trực tiếp giơ đũa trong tay lên, mỗi một món đều thử một chút, Xích Ngộ rất muốn nói với Mạnh Dương, lão tử còn không đến mức hạ độc ngươi.
- Lui ra!


Mạnh Dương khẽ quát một tiếng, giống như là đang răn dạy Ngọc Long, đồng thời cũng là đang tạo cho mình một bậc thang.
- Xích đại nhân, hiện tại nơi này cũng không có ai khác, có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng đi.


Mạnh Dương không muốn lãng phí thời gian vào mấy lời dối trá, cũng không có hứng thú với món ăn.
Xích Ngộ dừng một chút, lập tức để đũa xuống, cười nói:
- Điện Chủ, chắc hẳn gần đây ngươi biết ta đang làm gì.


- Lời này của Xích đại nhân có chút kỳ quái, sao ta biết ngươi đang làm già?
Mạnh Dương từ tốn nói, là danh nhân đều phải nói tiếng lóng.
Xích Ngộ cười khẽ một tiếng, lần nữa cầm lấy đũa gắp thức ăn, mà Mạnh Dương ngồi yên lặng, cũng không có dự định ăn.


- Gần đây ta đang tìm một vật, hy vọng Điện Chủ đừng nhúng tay vào.
Xích Ngộ ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Dương, mặt mũi vừa rồi đã cho, hiện tại không cần phải cho nữa.
Mạnh Dương nghe xong cười khẽ một tiếng, Xích Ngộ nhìn ở trong mắt, lão yêu bà này thật biết giả vờ.


- Ngươi muốn ta không nhúng tay vào, vậy cũng nên nói cho ta biết ngươi muốn tìm thứ gì đi.
Mạnh Dương nhàn nhạt hỏi.
Xích Ngộ buông đôi đũa trong tay xuống, không nhanh không chậm uống một hớp nước nói ra:
- Ta đang tìm một thanh Thần Kiếm.


- Ồ? Một thanh Thần Kiếm liền khiến Xích đại nhân hưng sư động chúng như thế, sợ là một thanh Thần Kiếm không đơn giản.
- Đó là đương nhiên, cho nên vì để tránh cho xung đột không cần thiết, nói cho Điện Chủ biết trước.


Xích Ngộ nói rất rõ ràng, Thần Kiếm ta nhất định phải có được, nếu các ngươi muốn đoạt, vậy chúng ta chỉ có thể chiến.
Mạnh Dương cũng hiểu rõ, đối với Thần Kiếm, Mạnh Dương quả thật không có ý tưởng gì, thế nhưng cũng muốn từ chuyện này kiếm lấy một chút lợi ích.


Cho nên Mạnh Dương từ tốn nói:
- Xích đại nhân, vậy ta sẽ được lợi gì?
Mạnh Dương Điện Chủ cũng rất trực tiếp, ngược lại khiến Xích Ngộ không ngờ tới, thầm mắng một tiếng lão yêu bà, quá trực tiếp.
- Điện Chủ, ngươi đương nhiên có thể thu được toàn bộ Võ Thành Bảo.


Chờ Xích Ngộ tập hợp đủ Thần Kiếm, vậy liền đi Thần Vực, đến lúc đó Võ Thành Bảo liền thuộc về một mình Mạnh Dương.
Đương nhiên, ngoại trừ Mạnh Dương ra, Võ Thành Bảo còn có một thế lực, cho nên Mạnh Dương cũng không để ý chuyện này.
Cho nên, Mạnh Dương cũng không có hứng thú.