Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 936: Bị Phát Hiện

Nhìn những nữ nhân khác của thành chủ, mặc dù biểu lộ lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn cất giấu mấy phần ghen ghét, cho dù người đã chết đi cũng giống như vậy.
Dạ Côn cảm thấy khả năng này rất lớn, chắp tay hỏi:
- Thành chủ, phu nhân tử vong lúc nào? Ở đâu?


Thành chủ nhíu chặt lông mày, dường như có nan ngôn chi ẩn.
Dạ Côn cũng không vội vã.
- Các ngươi từ đâu tới?
Thành chủ bỗng nhiên nói sang chuyện khác, khiến cho người ta không nghĩ tới.
Dạ Côn cười cười:
- Chúng ta từ Đông U xa xôi tới.
- Người Đông U?
- Đúng vậy.


- Nơi đó hẳn rất đẹp đi.
Thành chủ khẽ thở dài một tiếng, tựa hồ rất chán ghét mảnh tuyết trắng này.
- Cũng không tồi.
- Ta gọi Tịch Nguyên Khải, vị công tử này xưng hô như thế nào?


- Ta gọi Đại Côn, đây là đệ đệ của ta, Tiểu Tần, đây là muội muội Nhiên Nhiên, đây là biểu ca Đấu Phù Thế.
- Ồ, dám hỏi các ngươi tới Côn Miểu làm gì?
Tịch Nguyên Khải nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn cũng không rẽ ngoặt:


- Chúng ta đến Côn Miểu tìm cổ tộc Ba gia, bằng hữu của chúng ta ở đó, chẳng qua là không biết vị trí cụ thể.
- Ba gia?
Dạ Côn cảm thấy tên Tịch Nguyên Khải này nhất định biết, bộ dáng của y rất kinh ngạc khi nghe thấy hai chữ "Ba gia" này.
- Đúng vậy, bằng hữu của chúng ta chính là tộc nhân Ba gia.


- Mời vào bên trong, đừng đứng ở bên ngoài. . . trong phòng ấm áp.
Thái độ Tịch Nguyên Khải có chuyển biến vi diệu, Ba gia tại Côn Miểu phi thường thần bí, có lẽ hỏi người khác sẽ không biết, thế nhưng hỏi các đại thành chủ, liền sẽ biết.
Vừa mới đi vào trong nhà, một phu nhân trong đó từ tốn nói:


- Lão gia, những người này không rõ lai lịch, phải cần thận một chút.
Khá lắm, nữ nhân này rất cẩn thận.
Tịch Nguyên Khải liếc mắt trừng phu nhân, phu nhân hơi hơi cúi đầu biểu thị áy náy.
- Tịch thành chủ, vấn đề vừa rồi ngươi vẫn chưa nói.


- Ài, không sợ các ngươi chê cười, ái thê chết ở bên cạnh ta.
Dạ Côn hơi giật mình, mặc dù tu vi Tịch Nguyên Khải không cao, thế nhưng muốn giết người ở bên cạnh y, cho dù ngủ say, hẳn cũng sẽ có phản ứng, trừ phi bị hạ dược.


Hung thủ kia đúng là biến thái, thích gây án ở bên cạnh, thỏa mãn tâm lý vặn vẹo kia sao?
Thật làm người giận sôi.
- Tịch thành chủ, không có phát hiện sao?
- Không có, tu vi người này rất cao.


Dạ Côn cảm thấy, không phải tu vi của người này cao, mà là ngươi bị hạ dược, chẳng qua là không chịu thừa nhận mà thôi.
- Tịch thành chủ, có thể mở quan tài nhìn vết thương một chút hay không?


Dạ Côn nhẹ nói ra, mặc dù yêu cầu có hơi quá, nhưng vì giúp người làm niềm vui, giúp y một chuyện, có lẽ y cũng sẽ giúp mình nói vị trí Ba gia ở nơi nào.
- Càn rỡ, người đã chết, còn mở quan tài, đây là bất kính đối với thành chủ!
Một phu nhân trong đó khẽ kêu.


Đấu Phù Thế trầm giọng nói ra:
- Vị phu nhân này, ngươi kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi có bí mật không thể nói cho ai biết sao?
Sắc mặt phu nhân hơi đổi, biểu tình này Tịch Nguyên Khải vừa vặn nhìn thấy, có thể đã làm qua chuyện chột dạ, cho nên mặt mũi trắng bệch.


Mà Tịch Nguyên Khải càng kiên định muốn tìm ra hung thủ:
- Được, các ngươi xem đi. . . thế nhưng ta hy vọng các ngươi đừng gạt ta! Bằng không thì. . .
Dạ Côn nhẹ gật đầu, đi tới bên cạnh băng quan. . . nắp quan tài chầm chậm bay lên, khiến người xung quanh kinh thán không thôi.


Có đôi khi phải biểu lộ thực lực của mình một chút, mới có lực chấn nhϊế͙p͙.
Chỉ thấy trong quan tài nằm một nữ tử trẻ tuổi, mặc dù đã chết mấy ngày, nhưng có lẽ đặt ở trong quan tài băng, cũng không có hư thối, chỉ là sắc mặt tái nhợt.


Trên cái cổ trắng nõn kia, có hai cái lỗ máu rất rõ ràng.
Đấu Phù Thế đi tới nhìn một chút, nhíu chặt lông mày:
- Chẳng lẽ là cương thi?
- Vampire cũng không chừng.
Dạ Côn nói thầm một tiếng.
Từ vết thương đến xem, vị trí của lỗ máu, hẳn là người. . . cũng không phải Hung thú.


- Nguyên nhân cái chết là mất máu quá nhiều.
Dạ Tần thấp giọng nói ra.
Uyển Nhiên cũng không có tiến lên xem, lẳng lặng đứng ở bên cạnh.
Ba người cũng không tiện kiểm tra kỹ, Tịch Nguyên Khải nhẹ nói ra:
- Ái thê cũng chỉ có một cái vết thương này, không có gì khác.


Dạ Côn nhẹ gật đầu, còn trẻ như vậy, chết quả thật có chút đáng tiếc, khó trách thành chủ muốn tìm ra hung thủ như thế.
Khép nắp quan tài lại, Dạ Côn cũng có phán đoán sơ bộ:


- Tịch thành chủ, hẳn là người làm, từ vết thương có thể khẳng định là miệng người, thực lực ước chừng Kiếm Đế.
- Kiếm Đế? ? ? !
Thành chủ nghe thấy hung thủ có thể là Kiếm Đế, vẻ mặt tựa hồ có hơi cứng đờ, bởi vì cho dù là thành chủ, cũng không đắc tội nổi Kiếm Đế.


Ngay cả thê thϊế͙p͙ bên cạnh đều lộ ra vẻ e ngại, đắc tội Kiếm Đế, vậy chỉ có một con đường chết.
Dạ Côn chững chạc đàng hoàng nói ra:


- Đúng vậy, có thể lặng yên không tiếng động làm ra chuyện như vậy, thực lực tối thiểu cũng phải là Kiếm Đế, không biết Tịch thành chủ có đắc tội qua Kiếm Đế hay không?
- Ta không có quen với Kiếm Đế, càng đừng nói đến chuyện đắc tội, có phải có nhầm lẫn gì hay không.


- Không có nhầm lẫn gì cả, tên Kiếm Đế này chỉ sợ là Yêu thú hóa hình hiếm thấy, rất lợi hại. . .
Dạ Tần có chút tò mò, sao đại ca nhìn ra được.
Côn ca đang chém thôi, loại tình huống này nào biết được hung thủ là ai, một chút manh mối cũng không có.


Một tên Kiếm Đế muốn ẩn giấu đi, rất khó tìm.
- Tiểu huynh đệ, có phải các ngươi có biện pháp gì hay không?
Tịch Nguyên Khải lập tức nắm lấy cổ tay Dạ Côn xúc động hỏi.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:


- Có lẽ người bạn kia của ta có biện pháp, chẳng qua là hiện tại chúng ta cũng không biết đi nơi nào tìm.
Theo Dạ Côn nói như thế, Dạ Tần rốt cuộc biết. . . nguyên lai đại ca đang chém gió, thành chủ bị ngươi hù quýnh cả lên.
- Không sao, ta biết Ba gia ở nơi nào. . .


Nghe thấy thế, Dạ Côn liền nhẹ nhàng thở ra, may mà y biết.
- Vậy thì quá tốt rồi, người bạn kia của ta khẳng định biết, làm phiền thành chủ giúp chúng ta.
- Không phiền, nên làm. . .
Tịch Nguyên Khải âm u nói ra, nhưng rất nhanh, vẻ mặt liền đột biến:
- Người đâu!


Chỉ thấy xung quanh lập tức xuất hiện rất nhiều thủ vệ, ngay cả bầu trời cũng đứng đầy người.
Họa phong biến đổi quá nhanh, Côn ca đều không kịp phản ứng, liền bị bao vây.
- Tịch thành chủ, thế này là sao?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, mặc dù mình vô ích, nhưng chiến trận này cũng quá khoa trương đi.


- Nói! Các ngươi đến cùng là người phương nào!
Tịch Nguyên Khải tức giận chất vấn, mặc dù rất muốn biết hung thủ giết ái thê, nhưng dù gì cũng là thành chủ, đám người Dạ Côn muốn biết Ba gia ở nơi nào như vậy, khẳng định có dụng ý.
Dạ Côn lên tiếng cười nói:


- Tịch thành chủ, có phải chúng ta có hiểu lầm gì đó không?
- Đừng giả vờ! Bổn thành chủ đã nhìn thấu dụng ý của các ngươi!
Dạ Côn bỗng nhiên cười ha ha:
- Không ngờ. . . Tịch thành chủ tuệ nhãn, thế mà bị phát hiện.


Dạ Tần, Đấu Phù Thế, Uyển Nhiên sững sờ, không biết Dạ Côn đang làm gì.
- Muốn thoát khỏi pháp nhãn của lão phu, đám nhãi ranh các ngươi còn non lắm!
- Nếu đã bị phát hiện, ta liền nói thẳng. . . chúng ta là người của Thánh Thiên gia!
Dạ Côn vung tay áo lên, hào khí quát.
Dạ Tần: ......


Đấu Phù Thế: ......