Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 935: Thành Chủ

Rất nhanh, tiểu nhị đưa một bình rượu băng đến, chiếc bình trong suốt đến mức có thể nhìn thấy rượu ở bên trong.
Mọi người cũng là lần đầu tiên được trải nghiệm, không biết uống vào sẽ như thế nào.
- Khách quan, muốn gọi món gì không?
- Mang tất cả món đặc sắc của quán lên.


Dạ Côn hào khí nói ra, ra ngoài không thể bạc đãi bản thân được.
- Có ngay khách quan, cứ uống từ từ, món ăn sẽ được đưa lên ngay.
- Đại ca, chúng ta uống vài chén thử một chút.


Dạ Tần không kịp chờ đợi muốn thử xem, thoạt nhìn cũng không có dị dạng, Dạ Côn vốn đang lo lắng cho đệ đệ, lần này đi gặp Ba Uyển Thanh, không biết có ảnh hưởng đến tâm tình hay không.


Dạ Côn quá coi thường đệ đệ của mình, Dạ Tần đã sớm quên sạch Ba Uyển Thanh, nếu không phải lần này nhấc lên, quả thật đều không nhớ tới.
Bày mấy ly rượu băng ra, Dạ Tần lần lượt rót rượu.


Có thể nhìn thấy rõ ràng, rượu chảy xuống đều toát ra sương mù màu trắng, đây không phải hơi nóng, mà là hơi lạnh.
- Ta không uống, các ngươi uống đi.
Uyển Nhiên nhẹ nói ra.
Cô nương không uống đá, hiểu.


Hơi hơi nhấp một miếng, trong nháy mắt cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, mặc dù vừa vào băng lãnh, thế nhưng chảy xuống lại giống như dòng nước ấm, đây quả thực là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
- Không tệ. . .
Đấu Phù Thế cảm thán một tiếng.
- Quả thật không tệ, có mùi vị.


Dạ Tần tán thưởng không thôi, sau này về nhà cũng có thể thử một chút.
Uống rượu ngon ướp lạnh, đều muốn quên cả chuyện chính.
Âm thanh xung quanh vẫn rất ồn ào huyên náo, dù sao cũng là tửu quán.
- Thê tử của thành chủ chết thật là đáng tiếc, dù sao cũng là mỹ nhân.


Đại hán ở bàn bên cạnh cảm thán liên tục.
- Đúng vậy, tuổi còn chưa tròn mười tám, đáng tiếc đáng tiếc. . .
- Cũng không biết là ai có thù oán với thành chủ, lại dùng phương thức giết thê tử y để báo thù.
- Xem ra là có thiên thù đại hận.


- Các ngươi có nghe nói cái chết của thành chủ phu nhân có vấn đề hay không?
Một tên nam nhân trong đó nhỏ giọng nói ra, sợ bị người ta nghe thấy.
Những người khác lắc đầu.
- Ta có một người huynh đệ làm việc tại nha dịch, đêm qua uống rượu vụng trộm nói cho ta biết.


- Mau nói mau nói, đừng thừa nước đục thả câu.
- Đừng nóng vội, trước để cho ta uống một ngụm đã.
Đám người Dạ Côn để chén rượu xuống, vểnh tai nghe.
- Nguyên nhân cái chết của thành chủ phu nhân. . . là bị cắn chết! ! ! Bị hút cạn máu!


Nam nhân vừa nói như thế, người một bàn đều lặng ngắt như tờ, bộ dạng vô cùng kinh ngạc.
Đám người Dạ Côn liếc nhau, hút máu người, không phải là Yêu Ma tác quái đấy chứ?
- Thật hay giả?


- Khẳng định là thật, y là huynh đệ sinh tử của ta, sao có thể gạt ta được, trên cổ vị thành chủ phu nhân kia rõ ràng có vết cắn.
Dạ Tần bỗng nhiên lo lắng nói ra:
- Đại ca, không phải là thi nhân tác quái đấy chứ?
- Hẳn không phải, nếu như là thi nhân, thê tử của thành chủ đã sớm thi biến.


Dạ Côn cũng từng gặp qua thi nhân, sau khi tử vong liền bật dậy, thế nhưng nghe bọn họ nói, thời gian tử vong đã qua mấy ngày.
Đấu Phù Thế nhẹ nói ra:
- Ta thấy hẳn là một loại yêu thú nào đó, rất bình thường.


- Bất kể như thế nào, chúng ta vẫn phải đi tìm vị thành chủ này, y hẳn biết vị trí cụ thể của Ba gia.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, nếu như Ngô Trì lão sư ở đây, y nhất định biết, chẳng qua không liên lạc được.


Thức ăn rất nhanh đã được bưng lên, thức ăn cũng không có đóng băng, mà là nóng hầm hập, chẳng qua là nằm ở trên bát băng mà thôi.
Xem ra ở trong Băng Thành, thức ăn đều là băng hỏa lưỡng trọng thiên, cảm giác ăn sẽ bị tiêu chảy.


Bốn người vừa mới ăn xong mỹ vị thịt Hổ Điêu, cũng không phải rất đói, nếm thử một chút liền tính tiền rời đi.


Để Dạ Côn không nghĩ tới chính là, một bàn thịt rượu, thế mà chỉ cần hai kim tệ, nếu đặt ở Thái Kinh, không có hơn chục kim tệ là không thể ra khỏi cửa, khó trách lúc trước thủ vệ thu một mai kim tệ, thái độ liền thay đổi.
Rời khỏi tửu quán, bốn người thưởng thức phòng ốc xung quanh, mở mang kiến thức.


- Đại ca, hẳn là nơi đó.
Dạ Tần chỉ đại trạch viện trước mặt, bảng hiệu đều là băng. . . khắc lấy hai chữ Tịch Gia.
Trên xà nhà treo đèn lồng trắng, xung quanh còn treo lấy bạch lăng.
- Đi thôi, vào xem.
Dạ Côn mang theo ba người bước tiến đến, không có gì bất ngờ xảy ra, lập tức liền bị ngăn đón.


- Dừng lại! Các ngươi là ai?
Hai tên thủ vệ dùng trường thương trong tay chặn lại, chất vấn.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Chúng ta tới tìm thành chủ các ngươi.
- Tìm thành chủ? Có công văn hay không?
- Công văn?


Dạ Côn không biết, người bình thường muốn tìm thành chủ, đều cần phải có thư giới thiệu.
- Không có công văn thì xin mời về đi!
Dạ Côn dừng một chút, nghiêm túc nói ra:
- Mặc dù ta không có công văn, thế nhưng ta có thể giúp thành chủ các ngươi tìm hung thủ.
- Tìm hung thủ?


Thủ vệ nhíu chặt lông mày, hỏi ngược lại.
- Đúng thế.
- Ngươi biết kết quả của việc nói dối không?
- Không dám nói dối.


Hai vị thủ vệ liếc nhau một cái, thành chủ sớm đã phóng ra tiếng gió muốn tìm hung thủ, hiện tại có người đăng môn, mặc kệ có phải thật hay không, vẫn phải đi thông báo một tiếng mới được.
- Chờ đấy.
Thủ vệ trầm giọng nói ra, đi vào phủ đệ.


Không bao lâu, thủ vệ liền ra tới, ánh mắt dường như phát sinh biến hóa, thái độ cũng giống như vậy.
- Các vị, mời vào, thành chủ cho mời.
- Làm phiền.
Dạ Côn vẫn vô cùng khách khí, khiến thủ vệ sinh lòng hảo cảm.


Đi vào phủ thành chủ, vốn cho rằng đều dùng khối băng làm chủ đạo, thế nhưng lại không nghĩ tới, trong phủ đệ cây xanh râm mát, không khác phủ đệ của mình là bao.
Loại đại thụ xanh tốt này, cũng chỉ có phủ thành chủ mới có, ở nơi này một cái cây cũng đã không rẻ, chớ nói chi là đại thụ.


Tại Côn Miểu, màu xanh phi thường hiếm thấy, cho nên người người đều hướng tới.
Vòng qua hòn non bộ, mọi người liền đến chính đường, ở trung ương đặt một cái băng quan, xung quanh có mấy người đang đứng.


Chẳng qua là biểu lộ của những người này có hơi lạnh nhạt, cũng không có đau lòng cho người chết.
Nhưng có một người đàn ông trung niên trong đó lộ ra bi thương, khi nhìn thấy đám người Dạ Côn đi tới, biểu lộ bi thương liền biến thành xúc động.


- Cao nhân. . . cao nhân, chờ các ngươi đến thật vất vả.
Thành chủ kích động đi lên phía trước, hai tay nắm tay ở Dạ Côn, dáng vẻ rất là xúc động.
Dạ Côn bị thành chủ làm mộng bức, thái độ này cũng quá khoa trương đi, một chút phong phạm thành chủ cũng không có.
- Thành chủ đại nhân.


Dạ Côn chắp tay hô.
- Không cần đa lễ, ta đã ra thông cáo ba ngày, không có ai đến đây. . . các ngươi là người đầu tiên, có phải có tin tức hung thủ hay không, ta lập tức phái người đi bắt!
Thấy thành chủ kích động như thế, xem ra thật tâm yêu thích vị thê tử trẻ tuổi mỹ mạo kia.


Mà phu nhân đứng ở xung quanh, rõ ràng đều chừng ba mươi, mặc dù phong vận vẫn như cũ, nhưng so với người trẻ tuổi, vẫn có khoảng cách.
- Thành chủ đừng vội, hiện tại chúng ta vẫn chưa biết chắc, còn kiểm tra mới được.


- Vậy tùy tiện kiểm tra. . . chỉ cần có thể tra được tin tức hung thủ, ta nhất định sẽ thưởng lớn.
Dạ Côn cười cười.
Đấu Phù Thế đứng ở phía sau thấp giọng nói ra:
- Dạ Côn, đây có phải là nội dung cốt truyện cung đấu hay không?