Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 927: Gặp Lại Uyển Nhiên

Diệp Ly than nhẹ một tiếng, nghĩ thầm phu quân không thích hợp tu luyện giống người bình thường, ra ngoài dạo một chút có lẽ sẽ có điểm đột phá, nói ra:
- Cũng đúng mấy ngày nay cảm xúc của phu quân không tốt, nên ra ngoài đi dạo.
Dạ Tần nhẹ gật đầu.


Mà lúc này Dạ Côn ngồi thảm bay trực tiếp đến Phù Dung trấn, đây là một cái trấn nhỏ cách nơi ở Uyển Nhiên gần nhất.
Về phần tại sao lại đến tiểu trấn trước, đó là bởi vì con đường được đánh dấu bắt đầu từ tiểu trấn.


Tốc độ thảm bay cực nhanh, chỉ cần không phải đường dài, bay xung quanh Thái Kinh vẫn rất nhanh.
Đến Phù Dung trấn cũng chỉ cần một canh giờ.
Dạ Côn cũng không có tiến vào Phù Dung trấn, mà là đứng ở cửa thành nhìn vị trí một chút, trực tiếp chạy tới chỗ ở của Uyển Nhiên.


Tiểu cô nương này thân nhân liên tiếp chết đi, thật là khổ.
Hơn nữa tuyệt đối không nghĩ tới, Uyển Nhiên lại là biểu muội.
Không phải. . . có vẻ như Uyển Nhiên còn lớn hơn mình, hẳn là biểu tỷ.
Như thế tính toán ra, Hồn Thí Thiên còn là biểu tỷ phu. . . mình đánh chết biểu tỷ phu.


Vừa nghĩ tới Hồn Thí Thiên chết, trong lòng Dạ Côn liền có chút khó chịu, mặc dù biết là Chu Tuấn làm, nhưng là ai khống chế Chu Tuấn, Chu Tuấn một chút cũng không nói ra, nếu như nói y không biết, Dạ Côn không tin.
Chu Tuấn cũng không phải đồ đần, nói ra sợ liên lụy đến phụ mẫu.


Vừa đi, Dạ Côn vừa nghĩ vấn đề trong đó, xem có thể tìm ra chi tiết đột phá hay không.
Dần dần, Dạ Côn đi vào đường nhỏ trong rừng núi, lúc này là giữa trưa, ánh nắng cũng không phải quá gay gắt, xuyên thấu qua lá cây chiếu xạ xuống, bên tai vang lên tiếng trùng chim khẽ kêu, có điểm thoải mái.


Dạ Côn cảm thấy nơi ở của Uyển Nhiên cách tiểu trấn quá xa, nếu Uyển Nhiên tự mình đi bộ, khẳng định phải mất đến nửa ngày.
Cô nương này thật lợi hại.
Nhưng vào lúc này, một bóng người từ trên ngọn cây nhảy xuống, nửa quỳ hô:
- Tham kiến Tiểu Vương Gia.


Côn ca từ đầu đến cuối không có nhậm chức ở trong triều, trên cơ bản đều xưng hô như thế.
- Người ở bên trong à?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
- Vâng, bên trong còn có một vị đại nhân Thiên La Viện, thực lực rất mạnh. . . mấy lần thuộc hạ tiến đến đều bị y đuổi đi.


Nam tử lộ ra rất ủy khuất, vấn đề này không có làm tốt, khẳng định sẽ bị phạt.
Dạ Côn nhẹ gật đầu nói ra:
- Được rồi, chuyện kế tiếp giao cho ta.
- Tiểu Vương Gia cẩn thận.


Lúc này Dạ Côn loáng thoáng có thể trông thấy một đoàn khói mù chầm chậm bay lên, xem ra là đang nấu cơm, đến thật đúng lúc.
Thời gian uống cạn chung trà, Dạ Côn đã nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ trong rừng, mặc dù không phải rất lớn hay xa hoa, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác ấm áp.


Bên ngoài phòng nhỏ dựng một vòng hàng rào, xung quanh trồng rất nhiều lương thực, còn chăn nuôi gà, trên giá gỗ treo quần áo nữ tử, nhưng không nhìn thấy quần áo nam.


Chuyện này khiến Dạ Côn có chút kinh ngạc, Mục Thiên trông coi Uyển Nhiên cũng đã một năm đi, Mục Thiên như vậy, khẳng định tình căn thâm chủng, cũng có thể cho Uyển Nhiên một cái bả vai.
Nhưng mà trên giá gỗ cũng không có quần áo nam nhân, đã nói lên. . . Mục Thiên người này cũng không thành công.


- Tiểu Vương Gia.
Trong lúc Dạ Côn đang suy nghĩ, bên cạnh vang lên một âm thanh.
Dạ Côn quay đầu nhìn lại, đây không phải Mục Thiên sao?


Chẳng qua Mục Thiên hiện tại thay đổi đến mức không nhận ra, giữ lại một chùm râu ria, nguyên bản Mục Thiên là người trẻ tuổi mi thanh mục tú, nhìn hiện tại một chút, giống như trung niên đại thúc vậy.
Không cố gắng tu bổ mình, sao có thể khiến nữ hài tử cảm mến được.
- Ngươi ở chỗ nào?


Dạ Côn tò mò hỏi.
- Tiểu Vương Gia, phía sau nhà còn có một gian phòng nhỏ.
Dạ Côn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên phía sau còn có một gian phòng, chẳng qua là căn này phòng cũng không có ở bên trong hàng rào, tựa như hàng xóm.
- Sao lại không ở cùng Uyển Nhiên?
Dạ Côn hỏi lần nữa.


Mục Thiên nghe xong không nói, tựa hồ không muốn trả lời vấn đề này.
Dạ Côn cũng không có hỏi tới, xem ra Uyển Nhiên vẫn chưa có bước ra.
- Tiểu Vương Gia, lần này tới là mang Uyển Nhiên trở về?
Mục Thiên đột nhiên hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:


- Ừm, thật ra Uyển Nhiên là bàng chi của Dạ gia, ta biết tình huống của Uyển Nhiên, cho nên tới hỏi Uyển Nhiên một chút.
- Uyển Nhiên sẽ không trở về.
Mục Thiên từ tốn nói, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh.


Nguyên bản Dạ Côn còn không có chú ý, hiện tại xem xét, sát bên ngoài phòng có một cái đống đất, phía trên nở đầy hoa, đủ loại màu sắc.
- Chẳng lẽ là?
Dạ Côn âm u nói ra.
Mục Thiên nhẹ gật đầu:
- Ừm.


Uyển Nhiên chôn Hồn Thí Thiên ở ngoài phòng, rõ ràng là muốn ở cùng Hồn Thí Thiên cả một đời.
Khó trách Mục Thiên sẽ như thế, thực sự quá khó khăn.
Đồng thời Dạ Côn cũng biết một chuyện, lần này tới khuyên Uyển Nhiên, tỷ lệ thất bại rất lớn.


Nhưng Côn ca là ai, khẳng định sẽ có biện pháp.
Thở dài một hơi, Dạ Côn đi tới cổng, gõ cửa một cái.
Phanh phanh phanh.
Giữa ban ngày cũng đóng cửa, Uyển Nhiên đang làm gì?
Chỉ nghe trong phòng vang lên từng chút một động tĩnh, cửa gỗ đóng chặt từ từ mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt.


Thời điểm Dạ Côn nhìn thấy Uyển Nhiên, cả người đều choáng váng.
Đây là cô nương sáng sủa kia sao?
Hoàn toàn đã biến thành một người khác.
Nguyên bản Uyển Nhiên có một mái tóc đen nhánh, mà bây giờ. . . thế mà cũng giống như mình, cạo đi!


Quần áo trên người rất giản dị, nhất là tay phải còn lần lấy một chuỗi phật châu, không biết còn tưởng rằng là ni cô ở trong đạo quan.
Mà trong phòng có mùi đàn hương rất nặng, ở trung ương trưng bày linh vị của Hồn Thí Thiên, xem ra. . . vừa rồi Uyển Nhiên là đang tụng kinh cho Hồn Thí Thiên.


Cô nương si tình như thế, Dạ Côn chưa từng thấy qua. . .
Lấy trạng thái hiện tại của Uyển Nhiên, đời này Mục Thiên đều không có cơ hội.
- Dạ Côn.


Thấy Dạ Côn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, nguyên bản gương mặt Uyển Nhiên bình tĩnh, cuối cùng có chút gợn sóng, mang theo một điểm vui vẻ, còn có một chút cô đơn, có thể là thấy Dạ Côn, liền nhớ lại Hồn Thí Thiên đi.
- Uyển Nhiên, đã lâu không gặp, có khỏe không?


Dạ Côn khẽ cười nói.
Uyển Nhiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này vẫn trong veo như thế:
- Vẫn tốt. . . còn phải cảm ơn Mục Thiên đã chiếu cố.
Nói xong Uyển Nhiên nhìn về phía Mục Thiên cách đó không xa.


Mục Thiên nghĩ như thế nào, trong lòng Uyển Nhiên cũng biết, thế nhưng đời này nàng đã không thể chứa thêm người nào khác, cho nên chỉ có thể nói xin lỗi.
Chẳng qua là Mục Thiên vẫn kiên trì thủ hộ mình, vô luận Uyển Nhiên kích thích như thế nào.


- Kỳ thật ta ở đây rất an toàn, Dạ Côn, ngươi có thể giúp ta khuyên nhủ Mục Thiên không?
Dạ Côn trong lòng thở dài:
- Ta sẽ đi khuyên nhủ, thế nhưng có thể thành công hay không, ta cũng không chắc.
- Không sao, Mục Thiên hẳn sẽ nghe ngươi.


Nghe Uyển Nhiên nói thế, là muốn mình ra lệnh Mục Thiên trở về, mà bản thân nàng cũng không tính trở lại.
Dạ Côn bắt đầu nói sang chuyện khác:
- Đang nấu gì thế, thơm quá.
Uyển Nhiên kinh hô một tiếng, lập tức chạy ra, ngồi ở bên cạnh bếp lò.
Dáng vẻ như thế, quả thật rất giống như trước kia.