Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 916: Nữ Hoàng Đến

Chuyện chưa làm, thế nhưng thổi ngưu bức ra trước rồi nói, cũng rất phù hợp với tác phong của Diệp Hoa.
- Ngày mai cùng đi Thái Kinh đi.
Diệp Hoa từ tốn nói, lập tức quay người rời đi, một bộ tác phong lão đại.
Dạ Minh nhún vai nói ra:
- Thật coi mình là lão đại rồi.


- Y quả thật mạnh hơn ngươi, ngươi yếu nhất.
Thượng Hiên đả kích không chút lưu tình.
Tim đau quá, dù sao Minh ca cũng là nam nhân lĩnh ngộ tam đoạn, nhưng chỉ là vừa mới lĩnh ngộ tam đoạn, thực lực Minh ca so với hai vị thông gia này, đúng là chưa đủ. . .


Minh ca mới lớn bao nhiêu, cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi. . . nhìn Diệp Hoa cùng Thượng Hiên bao lớn, đều là năm chữ số cất bước, hơn nữa đều không phải là người.
Mọi người dần dần rời đi, Minh ca mặt ủ mày chau đứng sau lưng Đông Môn Mộng.
- Thế nào, bị đả kích?


Đông Môn Mộng trêu đùa một tiếng.
Dạ Minh không nói lời nào.
- Cho nên mới bảo ngươi nỗ lực tu luyện thật tốt, tam đoạn cũng không phải điểm cuối cùng. . . chẳng qua là một khởi đầu mới.


Đông Môn Mộng nghiêm túc nói, muốn siêu việt hai nhà thông gia, liền phải cố gắng gấp bội, chứ không phải nỗ lực ở trong hoa lâu.
Dạ Minh hơi hơi thở hắt ra:
- Mộng Mộng, ôm một cái ~
- Xéo đi.
Minh ca mặc kệ nhiều như vậy, trực tiếp ôm Đông Môn Mộng vào trong ngực, nhanh chân trở về phòng mình.


Minh ca ở trong hoa lâu phi thường chính quy, chẳng qua là tâm sự cùng cô nương, nói cho sướng miệng, thỉnh thoảng thỏa mãn lòng hư vinh mà thôi, Tam Hoa vẫn rất có điểm mấu chốt, hoa lâu cô nương nào có thơm bằng thê tử trong nhà, hoa dại có thơm, cũng không có ý vị bằng hoa nhà.


Lúc này Thái Kinh cũng là đêm khuya, Dạ Côn ngồi trong đình nghỉ mát uống rượu, nhìn trăng tròn trên đỉnh đầu, ngày mai phải lên đường đi bắt người. . . hy vọng lần này có thể tìm ra một chút manh mối.
- Đại ca, vẫn chưa nghỉ ngơi à?
Dạ Tần nhanh chân đi tới cười nói.
- Chưa, uống chút không?


- Không được, trên người sẽ nhiễm mùi rượu.
Dạ Tần khẽ cười nói.
- Tiểu tử ngươi, biết thương tiếc đệ muội.
Dạ Tần gãi gãi cái ót, động tác này khiến Dạ Côn nhớ tới đệ đệ khi còn bé, đệ đệ có chuyển biến như thế là chuyện tốt.


- Ngày mai ta sẽ đi theo nhị thúc đến An Khang châu bắt người.
- Là Bùi Thiên sao?
Dạ Tần tò mò hỏi.
- Đệ đệ ngươi biết?
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Ừm, ta cũng nghe gia gia bọn họ nói qua, Bùi Thiên quả thật đáng nghi.
- Bùi Thiên có không ít học sinh, đến lúc đó sẽ có sóng gió nổi lên.


Dạ Tần vỗ vỗ bả vai Dạ Côn:
- Đại ca, Thái Kinh hiện tại, Dạ gia chúng ta nói tính.
- Cũng đúng, hiện tại căn cơ Dạ gia rất ổn, thế lực khác căn bản không có cách vươn mình. . .
- Đại ca, nghỉ ngơi sớm một chút. . . ngày mai còn có chuyện phải làm.
- Ngươi đi ngủ trước đi, ta ngồi một chút.


Dạ Côn thì thào nói ra.
- Ừm.
Nhấp ít rượu, thưởng thức trăng tròn, rất là thoải mái.
Chỉ là một nhân ảnh bỗng nhiên che khuất trăng tròn, Dạ Côn dụi dụi con mắt, còn tưởng rằng mình uống nhiều quá nên hoa mắt.


Thế nhưng không phải hoa mắt, quả thật là một bóng người, chuẩn xác mà nói là bóng người xinh đẹp. . .
Bị bóng đen che khuất, Dạ Côn cũng không thấy rõ mặt, nhưng vô thức cảm thấy, không phải Gia Cát Thanh thì chính là Mộc Lưu.


Có lẽ là có chút men say, khóe miệng Côn ca thế mà cười tà, phảng phất muốn làm chuyện xấu.
Chỉ thấy bóng hình xinh đẹp rơi trên mặt đất, hướng phía Dạ Côn đi tới.


Nhìn dáng đi đi, Dạ Côn chếnh choáng tỉnh táo hơn không ít, bộ pháp của Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu không giống như thế, dáng đi này, mang theo khí tức sâm nghiêm, chí cao.
Theo bóng người đến gần, Dạ Côn kinh hô một tiếng:
- Hoa Sa La?!
Này không phải chính là người tình Chu Hoài Nhân bỏ rơi, Hoa Sa La sao?


Hôm nay Hoa Sa La không có mặc trường bào màu vàng kim, mà là quần áo màu trắng, bớt một tia uy nghiêm, nhiều một chút nhu hòa, thế nhưng khí thế vẫn rất mãnh liệt, mang theo một cỗ oán hận.
Yêu càng sâu, hận đến càng sâu a. . .


Nếu là Hoa Sa La lúc trước, Dạ Côn sẽ tùy tiện chào hỏi, thế nhưng Hoa Sa La sau khi thuế biến, giống như cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm, đều không có tiếng nói chung.
Bất quá Dạ Côn cũng phải thừa nhận, Hoa Sa La sau khi thuế biến quả thật xinh đẹp, nhất là hỏa diễm ấn ký trên mi tâm, vô cùng có mị lực.


Hoa Sa La không nói gì, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Dạ Côn, cầm bầu rượu lên trực tiếp uống một ngụm.
- Làm gì. . . nửa đêm chạy tới giành rượu với ta.
Dạ Côn đoạt lấy bình rượu, nữ nhân này thật không nói đạo lý, cũng may không có dùng ly rượu của mình, bằng không mình bị chiếm tiện nghi rồi.


Đừng tưởng rằng hiện tại ngươi xinh đẹp, liền có thể xâm chiếm Côn ca.
- Tâm tình không tốt.
Hoa Sa La từ tốn nói, trong ánh mắt mang theo oán hận cùng thống khổ.
Dạ Côn liếc mắt nhìn Hoa Sa La, buông ấm rượu xuống:
- Một tên nam nhân, không bỏ xuống được sao?
- Một đứa bé như ngươi sẽ không hiểu.


- Vậy ngươi đi, tìm ta tố khổ làm gì.
Hiện tại Côn ca là nam nhân, chỉ là không có tóc, những chỗ khác vẫn không thiếu thốn.
- Đàn ông các ngươi đều không có người nào tốt!


- Lời này của ngươi không đúng rồi, ngươi không thể bởi vì một tên Chu Hoài Nhân, mà đánh chết tất cả nam nhân được.
- Đừng nhắc đến tên súc sinh này!
- Ngươi không phải đến tìm ta thảo luận tên súc sinh nào sao. . .


Dạ Côn nhấp ít rượu nói ra, nữ nhân a, chính là khẩu thị tâm phi. . . ngoài miệng nói không nhớ, kỳ thật nhớ vô cùng.
Hoa Sa La cầm bầu rượu lên liền rót, Dạ Côn cũng không có ngăn cản, loại nữ nhân có thực lực này, trừ phi nàng nguyện ý say, bằng không mãi mãi sẽ không say.


Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Hiện tại nên gọi ngươi là Hoa Sa La, hay là?
- Gọi ta Hoa Sa La đi.
- Được rồi, ngươi từ đâu tới? Đã ngươi dùng thân phận nữ hoàng để độ kiếp, vậy thân phận trước đó là gì?


Dạ Côn tò mò hỏi, Hoa Sa La không phải tới từ Thiên Cung, chẳng lẽ là Thần tộc? Hoặc là Ma tộc?
Hoa Sa La nhẹ nói ra:
- Nói ngươi cũng sẽ không biết.
- Cũng bởi vì không biết cho nên mới hỏi, không nói, vậy chính là không thẳng thắn.
- Ngươi muốn biết như vậy?


- Đương nhiên, ngươi là Thần tộc hay là Ma tộc?
- Cả hai đều không phải.
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, ngoại trừ Thiên Cung, Thần tộc, Ma tộc, hiện tại thế mà còn có cỗ thế lực thứ tư, thật hay giả.
- Chẳng lẽ ngươi là. . . Long tộc?
Dạ Côn to gan suy đoán.
Hoa Sa La nhăn nhăn mày ngài:


- Ngươi cảm thấy ta giống một con rồng sao?
Dạ Côn quan sát Hoa Sa La một chút, no đủ, là cực phẩm sinh nhi tử.
- Vậy ngươi là ai?
- Ngươi giúp ta giết Chu Hoài Nhân, ta sẽ nói cho ngươi biết.
- Được rồi, ngươi đi đi.


Muốn gài lộ Côn ca, đó là chuyện không thể nào, cho tới bây giờ chỉ có Côn ca gài người khác.
Hoa Sa La nhìn Dạ Côn trầm giọng nói ra
- Ta cho ngươi biết. . . đối với ngươi cũng không có trợ giúp gì.
- Không sao, ta vẫn muốn biết.
- Vậy ngươi thề, không thể nói cho người khác biết.
- Được, ta thề.


- Dáng vẻ ngươi thề, cực kỳ giống Chu Hoài Nhân.
( ̄ - ̄)