Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 915: Vẫn Làm Con Trai Của Ta Ngưu Bức

- Dạ Côn cũng từng đến hoa lâu chơi?
Diệp Hoa nhíu mày, con rể không đơn giản a. . . thế mà cũng thích đi hoa lâu.
Dạ Minh thầm nghĩ mình nói sai, sao có thể ở trước mặt thông gia nói những lời này, thật là không được, hố nhi tử một chầu.
- Cũng không phải, chẳng qua là vô tình.


Dạ Minh đến tẩy trắng cho nhi tử, mặc dù Côn ca quả thật không thường đi hoa lâu, thế nhưng ở bên ngoài, Côn ca cũng là hồng kỳ phiêu phiêu.
Diệp Hoa không có hỏi tới, chẳng qua là nhàn nhạt hỏi:
- Thê tử ngươi ở Thái Kinh, rất xa nơi này, sao có thể đột nhiên giết đến?


- Đúng vậy, ta cũng nghĩ không thông, sao lại đột nhiên đánh tới, chẳng lẽ là có người mách nước rồi?
Dạ Minh nghi ngờ, sờ lên cái cằm nhìn về phía Thượng Hiên.
Thượng Hiên bất đắc dĩ nói ra:


- Đây còn phải nói, ngươi lâu như vậy không quay về, thê tử ngươi không tới bắt ngươi mới là lạ.
- Trách ta rồi?
Dạ Minh nhẫn nhịn nghẹn miệng.
Diệp Hoa cùng Thượng Hiên nghiêm túc nhẹ gật đầu, không trách ngươi thì trách ai, về sau đi ra ngoài chơi nhất định không dẫn ngươi theo.


Dẫn Minh ca ngươi theo, khẳng định toàn quân bị diệt.
Ba người dần tan biến ở trên boong thuyền trên, sau khi ba người tan biến, tú bà lặng lẽ liếc một cái, nhẹ nhàng thở ra. . . ba tên sát tinh này rốt cục rời đi.
Không đúng!


Bọn họ còn chưa trả tiền. . . thế mà chơi chiêu bá vương, quá không biết xấu hổ, phải kéo sổ đen.
Tam Hoa nhanh chóng trở về Tố gia, biểu lộ khôi phục trạng thái nhìn đối phương không vừa mắt, biểu diễn không tệ.
Mà trong phòng, bốn cô gái ngồi nói chuyện phiếm, còn có thê tử Côn ca.
- Cha.
- Cha.


Theo Tam Hoa đi tới, nhóm thê tử Côn ca thành thành thật thật hô.
- Bọn họ là Tam Hoa đó.
Thanh Nhã âm dương quái khí nói ra.
Diệp Ly ba người cười cười, lúc này rời đi thì tốt hơn, mình ở chỗ này, Tam Hoa sẽ mất mặt.


Rất nhanh, trong đại sảnh cũng chỉ còn lại ba cặp vợ chồng, có chút ý tứ thẩm vấn, bầu không khí trầm trọng.
- Dạ Minh, còn không nhận sai với thê tử ngươi.
Thượng Hiên đột nhiên nói ra.
Dạ Minh thầm giật mình, đây không có trong kịch bản a.


- Mộng Mộng, nàng cũng biết ta, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng, nàng chính là chân ái của đời ta.
Dạ Minh thâm tình nói ra.
Nói thật, làm vợ chồng lâu như thế, lời nói này hết sức buồn nôn.


Đông Môn Mộng hung hăng trừng Dạ Minh, hiện tại nói ra lời như vậy, ngươi không biết xấu hổ, ta còn cần mặt mũi đây.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Đông Môn Mộng vẫn rất vui vẻ, miệng nam nhân, quỷ gạt người.
Thấy Minh ca dùng chiêu này có tác dụng, Hoa ca cùng Hiên ca dồn dập bắt chước theo.


Nhưng rõ ràng không có dùng tốt như Minh ca.
Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ thấy thái độ nhận lầm của Diệp Hoa không tệ, cũng không có ý định truy cứu, dù sao đổi lại trước kia, Diệp Hoa căn bản sẽ không nhận lầm.
- Được rồi, về sau ngươi đừng như vậy.
Thanh Nhã nhẹ nói ra, mang theo cảnh cáo.


Diệp Hoa nhẹ nhàng thở ra, xem như trốn qua một kiếp.
Theo Thanh Nhã bên này tha thứ, Đông Môn Mộng cùng Liên Hàn bên kia cũng không thể kiên trì, bằng không sẽ thể hiện mình không rộng lượng, cho nên dồn dập tha thứ.


Tam Hoa cũng bỏ xuống tảng đá trong lòng, nếu có lần sau, nhất định không thể gây án gần hiện trường, chạy xa một chút, cũng không tin một buổi tối các nàng có thể lục soát toàn bộ hoa lâu ở trên Huyền Nguyệt đại lục.


- Mộng Mộng, sao nàng đột nhiện đến đây? Có phải Thái Kinh bên kia đã xảy ra chuyện gì hay không?
Nói chuyện phiếm hoa lâu xong, Dạ Minh tò mò hỏi.
Đông Môn Mộng từ tốn nói:
- Thái Kinh không có chuyện gì, ta liền không thể tới? Quấy rầy chuyện tốt của ngươi?


- Không không không, ta không phải có ý này, ta chỉ là rất nhớ nàng.
Hoa ca cùng Hiên ca nghe Dạ Minh nói, kém chút phun toàn bộ cơm tối ra, nói láo không chớp mắt.
Đông Môn Mộng hừ lạnh một tiếng:
- Côn Côn từ Thiên Cung trở về.
Diệp Hoa hơi bất ngờ:
- Nhanh như vậy?


Từ lúc Dạ Côn rời đi đến bây giờ, còn chưa đến nửa tháng, thế mà đã trở về, xem ra là không tìm được đầu mối gì.
- Quả thật có hơi nhanh.
Thượng Hiên nhẹ gật đầu.
Đông Môn Mộng nghi hoặc nhìn ba người:
- Là các ngươi bảo Côn Côn đi Thiên Cung?


- Mộng Mộng, Côn Côn có việc cần phải xử lý ở Thiên Cung, vừa vặn thông gia cũng có chuyện, cho nên bảo Côn Côn đi xử lý.
Dạ Minh nói rõ ra, tính cách bao che cho con của Mộng Mộng lại tới.


Đông Môn Mộng liếc mắt trừng Dạ Minh, Thiên Cung nguy hiểm như vậy, thế mà để một đứa bé đi, cũng may không có xảy ra chuyện gì.
- Dạ Côn có nói gì hay không?
Diệp Hoa nhẹ giọng hỏi.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra:
- Côn Côn không nói gì, chẳng qua là lền làm thần sứ kiêm gia chủ tạm thời ở Thiên Cung.


Mọi người: ? ? ? ? ? ?
- Ý chính là, hiện tại Côn Côn là lão đại Thiên Cung, hiểu rồi chứ?
Đông Môn Mộng bổ sung một câu.
Lúc này Diệp Hoa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mới bao lâu, thế mà đã khống chế toàn bộ Thiên Cung, con rể này của bản tôn, có phải mạnh đến quá mức rồi hay không?


Lúc này Thượng Hiên cũng nghĩ như vậy, đối với Thiên Cung, Thượng Hiên hiểu khá nhiều, có thể trong khoảng thời gian ngắn như thế lên làm gia chủ cùng thần sứ, chuyện này căn bản là không có khả năng, thế nhưng lại phát sinh ở trên người con rể, quá thần kỳ. . .
Con rể quá ưu tú.
- Đậu xanh, trâu bò a.


Dạ Minh trong nháy mắt tăng thể diện, cái cằm đều nâng cao mấy phần, ở trước mặt thông gia khoe khoang, nữ nhi các ngươi gả cho nhi tử ta, đó là một loại may mắn, làm giống như các ngươi bị thua thiệt vậy, nhìn hiện tại một chút. . . còn có gì để nói.


Nếu như hiện tại Đông Môn Mộng cũng nói chuyện Dạ Côn mang theo hai đứa con dâu dự bị về, có lẽ Minh ca sẽ lập tức cúi đầu.
Làm mẫu thân, Đông Môn Mộng dĩ nhiên sẽ không nói, thương lượng tốt với Liên Hàn, chuyện của người trẻ tuổi, để bọn nó giải quyết vậy.


Mà Liên Hàn có một cái yêu cầu, chính là để Dạ Côn thành thật bàn giao hết thảy, Đông Môn Mộng đương nhiên đáp ứng.
- Dạ Côn khống chế toàn bộ Thiên Cung, chuyện tốt.
Diệp Hoa khẽ cười nói, tựa hồ chuẩn bị xếp vào trong Thiên Cung người của mình.
Nhưng mà Đông Môn Mộng trầm giọng nói ra:


- Mặc dù Côn Côn chưởng quản Thiên Cung, thế nhưng có người âm thầm gia hại, trong Thiên Cung cũng có người liên thủ với Ma tộc, trước đó Thánh Thiên U Tuyền tại Thái Kinh triệu hoán Ma tộc, lúc Côn Côn chạy tới, Thánh Thiên gia đã bị diệt tộc, rõ ràng Thần tộc bên này quả quyết đến cỡ nào.


- Thánh Thiên gia bị diệt tộc? Thật hay giả.
Thượng Hiên kinh hô một tiếng, vào niên đại của y, Thánh Thiên gia xem như tồn tại mạnh nhất, hiện tại thế mà bị diệt tộc, khiến người ta khó có thể tin.
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Côn Côn sẽ không nói dối.
Diệp Hoa lạnh nhạt nói ra:


- Thiên Cung cũng tốt, Thần tộc cũng được, ở trước mặt bản tôn đều không đủ gây sợ.
Diệp Hoa lo lắng nhất chính là thầy tướng số, thầy tướng số phảng phất trở thành khúc mắc lớn nhất của Diệp Hoa, nếu như không giải quyết, đi ngủ đều sẽ không an ổn.


Không biết vì sao, Dạ Minh cùng Thượng Hiên rất thích nghe Diệp Hoa khoác lác, thậm chí cảm giác mình vô địch, có thể vọt thẳng đến Thần Vực đại khai sát giới.
Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ lại trợn trắng mắt. . .