Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 831: Tay Nhỏ Thật Mềm

Thấy tràng diện tựa hồ có hơi xấu hổ, Mộ Dung Khang nhếch miệng cười một tiếng:
- Chỉ đùa một chút mà thôi, nhìn vẻ mặt của các ngươi kia, ta sao có thể làm như vậy chứ, chúng ta đều là huynh đệ tỷ muội.


Gia Cát Thanh trừng mắt, mà Thượng Quan Tử Tài hừ lạnh một tiếng, cho dù ngươi có ý nghĩ như vậy, vậy cũng phải có thực lực tương xứng mới được.
Dạ Côn đè bả vai Mộ Dung Khang lại, không để gia hỏa này nói lung tung, nhìn bọn họ kìa, đều bị hù dọa.
- Đúng rồi, Chu Tuấn mấy ngày nay đang làm gì?


Dạ Côn tò mò hỏi.
Mộ Dung Khang cung kính nói ra:
- Côn ca, từ khi Mộ Dung Khang bị nàng từ hôn, vẫn không có ra khỏi cửa, cũng không biết y đang làm gì, đoán chừng bị đả kích rất lớn đi, tu vi không có, vị hôn thê còn từ hôn, nếu như đổi thành ta, đoán chừng sẽ muốn tự tử.


Đối với thảm trạng hiện tại của Chu Tuấn, Dạ Côn cũng không phát biểu ý kiến, có thể sống sót, đã là Côn ca hạ thủ lưu tình.
- Ngươi phế đi Chu Tuấn, liền không sợ chúng ta đi vạch trần ngươi sao?!


Gia Cát Thanh trầm giọng nói ra, cũng quá không để nhóm người mình ở trong mắt, nơi này chính là Thiên Cung, không phải Huyền Nguyệt đại lục.
Chỉ cần chúng ta động ngón tay, chỉ sợ ngươi sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.


Nhưng mà Côn ca rất muốn nói, chỉ cần ta động ngón tay, hiện tại các ngươi liền có nguy hiểm đến tính mạng.
Dạ Côn nhìn Gia Cát Thanh tò mò hỏi:
- Tại sao ngươi lại từ hôn? Chu Tuấn là nhi tử của gia chủ các ngươi, sau này rất có thể sẽ lên làm gia chủ.


- Gia Cát Thanh ta thích tự do, không muốn bị hôn nhân ước thúc.
Gia Cát Thanh lạnh giọng nói ra, dáng vẻ ngươi sẽ không hiểu.
- Vậy ngươi cùng ta đi?
Dạ Côn nhếch miệng lên một tia cười tà.


Thấy Côn ca trực tiếp như thế, người ở chỗ này đều choáng váng, đúng là ngay trước mặt ngươi đùa nghịch lưu manh, còn không cho phép ngươi phản kháng.
- Đăng đồ tử!
Gia Cát Thanh khẽ kêu một tiếng, trực tiếp đánh tới một quyền.


Mà Côn ca nhẹ nhàng liền cầm nắm tay nhỏ của Gia Cát Thanh, những người tuổi trẻ này mặc dù là công tử tiểu thư trong Thiên Cung, thế nhưng thực lực vẫn không đạt đến trình độ của Côn ca, cũng chỉ có cấp bậc như gia chủ mới có thể cùng Côn ca khoa tay một thoáng.
- Tay của cô nương vẫn còn rất non nớt.


Côn ca thay đổi bộ dáng nghiêm túc bình thường, thế mà công khai trêu đùa Gia Cát Thanh.
Mộ Dung Khang cùng Thượng Quan Tử Tài bên cạnh một mặt kinh ngạc, Gia Cát Thanh chính là tôn nữ của gia chủ đời trước, Gia Cát Nhất Cách cũng không phải nhân vật dễ trêu.


Vấn đề hôn sự lần này, nếu như không có Gia Cát Nhất Cách ủng hộ, khẳng định không thể từ hôn được.
- Ngươi! ! !
Lúc này Gia Cát Thanh cũng không biết nên nói cái gì, dù sao chuyện này chưa từng xảy ra, đầu óc một mảnh hồ đồ, vô phương suy tư.
Mộ Dung Khang chững chạc đàng hoàng nói ra:


- Vậy. . . chúng ta có cần tránh một chút hay không, đừng quấy rầy Côn ca làm chuyện ân ái?
Dạ Côn: ......
Nói giống như mình muốn là chuyện bá vương ngạnh thương cung vậy, chỉ là muốn mượn Gia Cát Thanh đả kích Chu Tuấn một thoáng mà thôi.


Mục đích lần này của Côn ca chính là muốn khiến Chu Tuấn không còn gì cả, không muốn mạng của ngươi, đó cũng là bởi vì còn sót lại liên hệ máu mủ.
- Càn rỡ!


Thượng Quan Tử Tài cũng là người trẻ tuổi, đầy bầu nhiệt huyết, thấy bằng hữu bị người ngoài khi dễ, liền trực tiếp rút kiếm ra.
Mà hai ngón tay Dạ Côn nhẹ nhàng kẹp lấy, lưỡi kiếm kia không nhúc nhích tí nào.
- Bây giờ ngồi ở chỗ này nói chuyện với các ngươi, đã là sự nhân từ lớn nhất.


Dạ Côn thấp giọng nói ra.
Mộ Dung Khang nhẹ nhàng thở ra, cũng may mình phản ứng nhanh, trừ phi cha tới. . . bằng không thì khẳng định sẽ đứng bên phía Côn ca.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì! ! !


Thượng Quan Tử Tài cũng không phải người ngu, tên Côn ca này lợi hại như thế, mình căn bản không phải đối thủ, về nhà nói với cha mới được.
Gia Cát Thanh càng muốn đẩy đầu trọc trước mắt ra, nàng lớn như vậy. . . còn chưa từng bị nam nhân nắm tay qua. . .


- Kỳ thật không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là cần sự phối hợp của các ngươi, đương nhiên. . . chỗ tốt khẳng định không thể thiếu, như thế nào?
- Đừng hòng lôi kéo ta! Thượng Quan Tử Tài ta cho dù chết, cũng sẽ không đáp ứng ngươi!
- Gia Cát Thanh ta cũng giống như vậy!


Dạ Côn nhìn vẻ mặt kiên định của hai người, quay đầu nhìn Mộ Dung Khang một chút, Khang ca liền tranh thủ biểu thị lòng trung thành của mình.
- Không cần gấp, trước nghe một chút rồi mới quyết định.
Đại khái thời gian uống cạn chung trà qua đi.


Lúc này trong nhã các rất là an tĩnh, Gia Cát Thanh cùng Thượng Quan Tử Tài tựa hồ còn chưa có hoàn hồn.
- Thanh nhi à, khi còn bé ta học qua xem tướng tay, ta thấy tướng tay ngươi rất tốt nha.


Dạ Côn vuốt vuốt đầu ngón tay Gia Cát Thanh, biểu tình kia cộng thêm động tác hèn mọn, quả thật chính là cặn bã nam điển hình.
Nhưng mà Gia Cát Thanh hiện tại không có phản ứng lớn như lúc trước.


- Hai vị, sau khi chuyện thành công, các ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt, vẫn là câu nói kia, đi theo ta lăn lộn, ăn ngon uống sướng. . . đương nhiên, hiện tại các ngươi cũng có thể trở về, nói cho cha các ngươi biết, nhưng ta muốn nói trước, lần này ta đến, liền sẽ không né tránh vấn đề này.


Thượng Quan Tử Tài hít một hơi thật sâu:
- Ta như thế nào mới có thể tin tưởng ngươi.
Mộ Dung Khang đầy vẻ khinh bỉ, vừa rồi không biết là ai nói, cho dù chết cũng sẽ không như thế nào.
Hiện tại vừa nghe thấy chỗ tốt, nháy mắt liền lật lọng, có lập trường một chút có được hay không.


- Ta lấy mạng Mộ Dung huynh ra thề, chắc chắn sẽ không lừa gạt các ngươi.
Khóe miệng Mộ Dung Khang giật một cái, lần đầu tiên thấy người dùng mạng người khác để thề, quá không biết xấu hổ! ! !
- Còn không buông tay!


Gia Cát Thanh tựa hồ mới phản ứng được, khuôn mặt nhỏ lại có điểm đỏ bừng, bị một nam nhân nắm tay, trong lòng tựa hồ có chút khác thường.
Dạ Côn cười buông lỏng tay Gia Cát Thanh ra:
- Như thế nào, phối hợp ta. . . ngươi sẽ có được chỗ tốt không ngờ tới.


Đối với Dạ Côn hứa hẹn, quả thật rất mê người, sợ rằng đều sẽ không cự tuyệt.
- Nếu như ta phối hợp với ngươi, chẳng phải sẽ bị người người chỉ trỏ!


Gia Cát Thanh lạnh giọng nói ra, giả vờ có quan hệ với ngươi, đến lúc đó truyền đi, khẳng định sẽ bị nói Gia Cát Thanh vì nam nhân khác, từ bỏ vị hôn phu.
- Một chút ủy khuất này so với đại sự, quả thật quá tầm thường, không phải sao?


Dạ Côn vỗ vỗ mu bàn tay Gia Cát Thanh, bộ dạng tức giận của cô nương này cũng thật thú vị.
Nguyên lai đùa giỡn cô nương có cảm giác như vậy, quả thật không tệ, khó trách những công tử ca kia lại thích đùa giỡn cô nương đàng hoàng, thật đủ biến thái.


Thượng Quan Tử Tài cùng Gia Cát Thanh liếc nhau một cái, thực lực tên đầu trọc trước mắt này quả thật rất mạnh, nhưng mà cùng Thiên Cung so ra, tựa hồ lại có hơi thấp.
Bất quá đáp ứng hắn, đối với gia tộc của mình mà nói, khẳng định là chuyện tốt, mình căn bản không có tổn thất cái gì.


Duy nhất tổn thất, đoán chừng cũng chỉ có danh tiếng của Gia Cát Thanh.
- Được.
Gia Cát Âm thanh u trả lời.


Dạ Côn lộ ra nụ cười hài lòng, người trẻ tuổi Thiên Cung đều là người thông minh, biết lựa chọn như thế nào. . . nếu như đổi thành thanh niên trẻ tuổi bình thường, khẳng định sẽ nghĩ rằng mình đang gạt người.