Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 830: Ta Lăn Lộn Với Côn Ca

Dạ Côn ngồi ở bên cạnh xem như nghe thấy toàn bộ, cũng không phải Côn ca cố ý nghe lén, mà là nơi này cách âm rất kém, chỉ cách một cái cánh cửa, tốt xấu gì các ngươi cũng là cao thủ, không biết thả một cái kết giới cách âm à.


Bất quá cũng nghe được rất nhiều tình báo, ngàn vạn không nghĩ tới, Chu Tuấn vừa về đến liền bị từ hôn.
Thật quá thảm, tu vi mất hết, còn bị vị hôn thê nhục nhã, bình thường đây chính là phân cảnh mở đầu của nhân vật chính.


Cô nương này cũng có mấy phần quật cường, nói lui liền lui, không tệ.
- Các ngươi còn muốn nghe ta nói hay không. . . chuyện này ta kể mấy ngày mấy đêm cũng chưa chắc kể xong được.
Mộ Dung Khang nghiêm túc nói, khó khăn lắm mới ra ngoài được, vả lại là các ngươi muốn nghe, hiện tại lại thảo luận chuyện khác.


Thượng Quan Tử Tài cùng Gia Cát Thanh liếc nhau, Mộ Dung Khang nói chuyện tựa hồ hơi cường điệu quá, cũng không biết là thật hay giả.
Vì sao Chu Tuấn bị đánh thành cái bộ dáng kia, mà Mộ Dung Khang lại không có việc gì, thậm chí một chút thương cũng không có.
Chẳng lẽ thật giống như y nói.


- Khang thiếu, không bằng ta giúp ngươi nói đi.
Bỗng nhiên một âm thanh từ nơi cửa vang lên, khiến vài người trong phòng sững sờ.
Mộ Dung Khang biến sắc, nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, lạnh giọng nói ra:
- Là ai ở đây hô to gọi nhỏ, không biết ta là ai sao?!


Nhưng mà câu nói này vừa mới nói xong, Mộ Dung Khang liền cảm thấy có điểm không đúng.
Âm thanh này. . . sao quen lại thuộc như vậy. . . phảng phất. . .
Chỉ thấy sắc mặt Mộ Dung Khang dần dần trở nên cứng ngắc, thậm chí động tác quay đầu kia, tựa hồ cũng có hơi ngập ngừng.


Khi nhìn thấy người đứng trước cổng, cái đầu trọc mang tính tiêu chí kia.
Thế nào lại là hắn! ! !
Sao hắn lại lên đây! ! !
Gia Cát Thanh cùng Thượng Quan Tử Tài tựa hồ có chút nghi hoặc, Mộ Dung Khang nói nhiều như vậy, nhưng trọng điểm đầu trọc lại không có nhắc đến.
- Mộ Dung Khang, bằng hữu của ngươi?


Thượng Quan Tử Tài rất ngạc nhiên hỏi, người này chưa từng thấy qua. . . cũng không nghe nói Mộ Dung Khang có bằng hữu trọc đầu.
Dạ Côn trực tiếp ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Khang, vịn bả vai Mộ Dung Khang cười nói:
- Chúng ta là sinh tử chi giao, đúng không, Mộ Dung Khang.


Mộ Dung Khang choáng váng, Côn ca a. . . làm sao ngươi lại giống như oan hồn bất tán thế, ta đã về nhà, ngươi lại chạy tới. . .
Vừa đến đã mang theo uy hϊế͙p͙, dùng sinh tử tới uy hϊế͙p͙.
Mộ Dung Khang cũng không dám làm loạn, tên đầu trọc này dám phế đi Chu Tuấn, nếu như tâm huyết dâng trào, phế mình đi.


Vậy thì thật xong con bê.
- Đúng thế, giới thiệu với các ngươi một chút, đây là Côn ca.
Mộ Dung Khang tranh thủ thời gian nhếch miệng cười nói, chẳng qua là nụ cười này, thật sự rất gượng ép a.
Thậm chí ở trong mắt Gia Cát Thanh cùng Thượng Quan Tử Tài, giống như là bị bắt cóc vậy.


Mộ Dung huynh, không cần phải sợ, nếu như ngươi thật bị uy hϊế͙p͙, liền chớp mắt một cái.
Côn ca xưng hô này, hai người chưa từng nghe nói qua, Thiên Cung phàm là người trẻ tuổi có chút thực lực, hầu như đều nghe tiếng. . .


Côn ca này thoạt nhìn quá trẻ tuổi, lại chưa nghe nói qua có người như vậy, hơn nữa cảm giác Mộ Dung Khang tựa hồ rất e ngại tên Côn ca này.
Không phải chứ.
- Mộ Dung lão đệ, vừa rồi nghe thấy ngươi nói cái gì mà đại chiến mấy trăm hiệp, tình huống như thế nào?


Dạ Côn trêu chọc cười nói, Mộ Dung Khang rất bành trướng , thế mà lại dám nói đại chiến với mình mấy trăm hiệp.
Mộ Dung Khang trong nháy mắt im lặng, vừa rồi mình chỉ là thổi da trâu mà thôi, làm sao lại bị Dạ Côn nghe được.


Thiên hạ này lớn như vậy, tỷ lệ như thế, quả thật còn thấp hơn khả năng mình làm gia chủ, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại phát sinh.
- Ha ha ha, Côn ca muốn nghe, đợi chút nữa đơn độc nói cho Côn ca nghe.


Dạ Côn cũng không có truy vấn, cái tên này vẫn còn thông minh, không có để lộ ra thân phận của mình.
Mộ Dung Khang nào dám nói, sợ Côn ca nghĩ không thông suốt, trực tiếp giết người diệt khẩu. . .
Ở trong lòng Mộ Dung Khang, Côn ca chuyện gì cũng dám làm.


- Các ngươi còn ngồi ở chỗ này làm gì, còn không đi ra?
Mộ Dung Khang hướng phía hai cô nương bên cạnh hô, thật không hiểu chuyện.
Hai cô nương bồi rượu lập tức khom người rời đi, chuyện như vậy ít tham gia thì tốt hơn.
Theo hai cô nương rời đi, Thượng Quan Tử Tài hướng phía Dạ Côn hỏi:


- Ngươi đến cùng là ai?
Gia Cát Thanh mắt lộ cảnh giác, cảm thấy tên đầu trọc này không phải người lương thiện, đầu trọc liền không có một tên nào là tốt.
Dạ Côn buông lỏng bả vai Mộ Dung Khang ra, từ tốn nói:
- Ta chính là đối thủ đại chiến mấy trăm hiệp trong miệng y.


Nghe thấy Dạ Côn nói thế, Mộ Dung Khang có chút kinh ngạc, Côn ca ngươi điên rồi sao? Thế mà lại thừa nhận.
Chẳng lẽ ngươi không phải bí mật tới Thiên Cung sao?
Thượng Quan Tử Tài cùng Gia Cát Thanh nhất thời không có kịp phản ứng, sau mấy mấy hơi, Gia Cát Thanh lạnh giọng chất vấn:


- Ngươi chính là người phế đi tu vi của Chu Tuấn?
- Đúng vậy, ta chính là người phế đi tu vi của Chu Tuấn.
Dạ Côn trực tiếp thừa nhận, khiến cho tất cả mọi người đều không ngờ đến.
Côn ca chính là ngưu bức như vậy, không chút che giấu hành động của mình.


Cho nên Côn ca làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, không phải đang trang bức, thì chính là đang đi trên con đường trang bức.
Gia Cát Thanh cùng Thượng Quan Tử Tài nhất thời không biết nên làm sao, tên đầu trọc trước mặt không theo sáo lộ ra bài.


- Các ngươi không cần khẩn trương, lần này ta tới, là được Chu Hoài Nhân mời, tới xử lý chuyện này.
Dạ Côn từ tốn nói, càng nhấn mạnh chữ mời kia, sợ bọn họ không có nghe rõ.
Mộ Dung Khang xem như biết, nguyên lai là Chu Hoài Nhân dẫn hắn tới, vậy liền nói thông được.


Thượng Quan Tử Tài cười lạnh một tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi không biết, phế đi người của Chu gia sẽ có tội danh gì sao? Thế mà còn có gan tới Thiên Cung.
Dạ Côn thở dài một cái:
- Ta phế đi một người muốn giết ta, chuyện này có gì không đúng sao? Ta không giết chết y đã rất nhân từ.


- Ngươi quá phách lối! Là khinh Thiên Cung ta không người sao!
Gia Cát Thanh khẽ kêu một tiếng, phảng phất muốn ra tay đánh nhau.
Mà Dạ Côn mười phần bình tĩnh, từ tốn nói:
- Mộ Dung Khang đã đi theo ta lăn lộn, các ngươi có muốn cùng ta trộn lẫn hay không?


Mộ Dung Khang nghe xong một mặt mộng bức, ta lúc nào đáp ứng cùng ngươi lăn lộn? Ngươi không được nói lung tung a! ! !
Ngươi chính là một tên phản tặc. . .
- Mộ Dung Khang, ngươi đi theo một ngoại nhân lăn lộn?
Gia Cát Thanh chất vấn.
Mộ Dung Khang trong nháy mắt mộng bức, nếu hiện tại phủ nhận, vậy liền lành lạnh...


Vẫn là bảo mệnh quan trọng hơn.
- Không sai, đi theo Côn ca lăn lộn, tiền đồ xán lạn, hai người các ngươi cũng sớm giác ngộ một chút đi.
Mộ Dung Khang vỗ vỗ bộ ngực, phảng phất muốn thay Dạ Côn xông pha khói lửa.
Dạ Côn cảm thấy, tên Mộ Dung Khang này có mấy phần giống như Nguyên Chẩn và Phong Điền.


- Mộ Dung Khang, ta thấy ngươi bị điên rồi, thế mà cùng hắn!
Thượng Quan Tử Tài trầm giọng quát, tựa hồ Mộ Dung Khang làm như vậy sẽ mất đi mặt mũi Thiên Cung.
- Côn ca, hiện tại chúng ta đã bị bại lộ, có cần diệt khẩu hay không.
Mộ Dung Khang lau cổ, bộ dáng giống như muốn xử lý hai người bọn họ.


Chuyện này khiến Dạ Côn trợn mắt hốc mồm, lá gan ngươi lớn như vậy sao? Còn muốn giết người diệt khẩu?!