Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 347: Chiến Đấu Đặc Biệt

Còn có hai người đang nằm, nhìn bộ dạng hẳn là say ngã... không bằng giết hai tên này, xem như cảnh cáo...
Thế nhưng nhiệm vụ là giết tên quét rác, nhìn cách ăn mặc của bọn họ cũng không giống kẻ quét rác.
Nếu giết nhầm người, làm hư chuyện sẽ không tốt.


Nhìn bầu rượu trên bàn một chút, người áo đen nuốt một ngụm nước bọt, chứng nghiện rượu có chút ngo ngoe.
Cầm lấy bầu rượu trên bàn lung lay, đã trống không...
Đột nhiên... người áo đen phát hiện có một bình còn chưa uống hết, mở nắp bình rượu ra ngửi ngửi... rượu ngon nha...


Thuần hương không thôi.
Không hề nghĩ ngợi, trước nhấp một ngụm.
A ~
Thoải mái!
Dễ chịu!
Lại đến một ngụm!
Tê... gần đây cũng quá nghèo điểm, ngay cả rượu đều không có uống, hôm nay tới làm nhiệm vụ, thế mà còn được uống rượu ngon như thế, đúng là ngoài ý muốn liên tục.


Người áo đen liên tục nốc mấy ngụm, toàn bộ uống xong, không thể không bội phục dũng khí của y, cực kỳ giống Liệt Cốt vừa rồi uống rượu.
Xác định đã uống sạch rượu, người áo đen vô cùng thỏa mãn, còn ợ ra một hơi.


Chỉ là vừa nâng chân dự định bước đi, trong bụng liền truyền đến một cỗ sống to gió lớn.
Phảng phất giống như có thứ gì đó muốn xông ra.
Người áo đen lập tức biến sắc, tại sao lại như vậy?
Bụng đau quá!
Đáng chết! Chẳng lẽ trong rượu có độc?!
Hai người kia bị độc chết?


Thế nhưng mình chính là Kiếm Đế! Thế mà đều bị lừa rồi!
Hiện tại chỉ cần động đậy một chút, liền cảm giác sẽ xảy ra đại sự...
Nhà xí ở nơi nào... có ai biết nhà xí ở chỗ nào không!
Khẳng định là ở phía sau, phòng ốc ở Thái Kinh đều được thiết kế như thế.


Mang theo bước chân nặng nề, người áo đen đi thẳng đến phía sau đại sảnh, đi một bước, vẻ mặt liền vặn vẹo một thoáng.
Chưa đi được mấy bước, đã ngửi thấy một cỗ mùi vị gay mũi...


Đây chính là mùi nhà xí, cũng là mùi cứu người, từ trước đến giờ vẫn không cảm nhận được cái mùi này còn có thể mang đến hạnh phúc.
Ngửi thấy mùi vị hạnh phúc, người áo đen nín thở, một đường thẳng tiến...
Nhà xí...


Người áo đen phảng phất thấy được Thần Kiến, đôi mắt hiện ra kim quang.
Mặc dù cửa ba cái nhà xí bị đóng chặt, nhưng cũng không ngăn được ánh mắt nóng bỏng của người áo đen, y trực tiếp mở một cái ra, tuột quần xuống...


Lúc này Tuyệt Thiên một mặt mộng bức, đột nhiên xuất hiện một tên hắc y nhân, cởi quần đưa tới trước mặt mình.
Trực tiếp oanh một quyền!
Ầm!
Người áo đen lập tức bay ra ngoài, mà dưới một quyền này, người áo đen đã không thể chịu đựng được, triệt để buông thả bản thân...


Một loạt hình ảnh "tuyệt mỹ" hiện ra trên không trung, người áo đen vừa quay cuồng, vừa bắn ra vật thể bất minh màu vàng kim, điên cuồng xoay tròn.
Lúc này mặt người áo đen rất vui vẻ, mặc dù vật thể bất minh dính ở trên người, thế nhưng khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên, sảng khoái...


Ba người rốt cục kéo xong một hơi, dễ chịu một chút, đi ra nhà xí, cảm giác cả người đều có mùi.
- Người kia là ai?
Phi Tuyết tò mò hỏi.
Ở trên mặt đất cách đó không xa có một người đang nằm sấp, khẩu vị có chút nặng, không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.


- Hẳn cũng đã uống rượu.
Tuyệt Thiên yếu ớt nói ra, đã kéo đến suy yếu.
Liệt Cốt cũng giống như vậy:
- Người này còn mặc dạ phục, không phải là thích khách đấy chứ?
- Xem ra y rất không may, không có việc gì thế mà uống trộm rượu...


Phi Tuyết khó có thể tin nói ra, đầu năm nay thích khách đều thèm khát như thế sao...
Người áo đen chậm rãi đứng dậy, dọa đến ba người lập tức nhảy ra.
Ngươi còn đang phun đấy, đừng đứng lên!


Từ trước đến giờ người áo đen chưa từng được thoải mái như vậy, cảm thấy thế giới trước mắt rõ ràng hơn rất nhiều, độc tố nhiều năm tích lũy trong thân thể toàn bộ phun ra ngoài.
Thậm chí thực lực đều mạnh lên!
- Ngươi là ai?!
Tuyệt Thiên lạnh giọng hỏi.


- Ta là một sát thủ! Một sát thủ không có có cảm tình!
Ba người:......
Ngươi nói ngươi không có tình cảm, thế nhưng biểu lộ phong phú trên mặt đã bán rẻ ngươi, ngươi này còn nói mình không có tình cảm, chỉ sợ ngươi còn có tình cảm hơn bất kỳ ai đi.
- Ngươi đến đây giết ai?


Liệt Cốt hơi hơi ngồi xuống, cảm giác lại tới!
- Ta là tới giết... một tên quét rác!
Tuyệt Thiên cùng Liệt Cốt lập tức nhìn về phía Phi Tuyết, sau đó chỉ Phi Tuyết nói ra:
- Y chính là tên quét rác.
- Hắc hắc... nguyên lai ngươi chính là tên quét rác!


Nhìn người áo đen đi tới, Phi Tuyết đều bị dọa:
- Ngươi có thể kéo xong lại giết ta không?
- Không thể, loại cảm giác này quá mỹ diệu.
Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên lập tức cảm thấy không ổn, vọt thẳng vào trong nhà xí, đóng cửa lại, miễn cho bắn tung tóe đến mình.


Xảy ra chuyện như vậy, Đông Tứ và Đát Từ nhất định bị đánh thức, thế nhưng nhìn thấy cảnh này liền do dự...
- Ta cảm thấy, loại tràng diện chiến đấu này, chúng ta đừng tham gia.
Đát Từ che mũi nói ra.
Đông Tứ cũng giống như vậy:


- Loại phương thức chiến đấu này ta chưa bao giờ thấy qua, quá hung tàn, ai gặp cũng phải sợ.
- Đúng vậy, cũng không biết tên Phi Tuyết này đắc tội với ai, đối phương thế mà phái ra sát thủ hung tàn như vậy tới, quá thảm rồi.
Đát Từ đã không nhịn được, nhìn thêm một chút nữa liền sẽ phun.


Đông Tứ che mũi, cũng nhìn không được, đi trước... tràng diện này, chỉ sợ...
Lúc này trong bụng Phi Tuyết lại truyền đến cảm giác, tranh thủ thời gian hô:
- Chờ một chút... có chuyện gì cũng từ từ nói, chờ đi nhà xí xong chúng ta lại quyết một trận thắng thua, như thế nào?


- Không tồn tại, hiện tại ta rất phấn khởi, hiện tại ta rất hưng phấn, đây là cảm giác có được lực lượng ư...
Người áo đen nhéo nhéo hai tay, tựa hồ có thể cảm giác được lực lượng bành trướng.
Tai hoạ ngầm cản trở mình nhiều năm như vậy, thế mà đã biến mất, đây chính là ý trời!


Phi Tuyết là một người thích sạch sẽ, không chịu nổi, lập tức chạy thẳng vào nhà xí, sau đó đóng cửa lại, không có thứ gì quan trọng hơn nhà xí.
Người áo đen đột nhiên dữ tợn cười nói:


- Ngồi nhà xí cái gì chứ, dù gì tất cả mọi người đều trúng độc, thản nhiên giống như ta không tốt sao?
Chỉ thấy người áo đen vung tay, nhà xí liền bị thổi bay, chỉ thấy ba người ngồi xổm ở phía trên, biểu lộ vui vẻ, không khác gì biểu lộ trên mặt người áo đen.


Này đoán chừng chính là thống khổ kẹp lấy vui sướng đi.
- Ngồi xổm làm gì, buông thả bản thân đi!
Người áo đen phảng phất giống như phát điên, lao thẳng đến chỗ ba người.


Ba người bị dọa trực tiếp tránh ra, đây là sát thủ ngưu bức nhất bọn họ từng gặp, căn bản không có cách dây vào.
Người áo đen nhìn ba người cười nói:
- Hắc hắc, như thế mới phải chứ... mọi người cùng nhau chơi.
Ba người cúi đầu xem xét, tuyệt vọng!


Chỉ thấy Tuyệt Thiên đột nhiên tan biến tại tại chỗ, cách thật xa vươn tay, trầm giọng quát:
- Cứu Cực Tử Vong!


Trong lòng bàn tay Tuyệt Thiên bắn ra một đạo hào quang đỏ sậm kinh khủng, bao phủ toàn bộ vùng trời Thái Kinh, quá to lớn... mà người áo đen trực tiếp bị thôn phệ ở trong đó, có thể trông thấy... thân ảnh màu đen dần dần tan biến.
Hồng mang chợt lóe lên, thế giới cuối cùng an tĩnh, mất đi một người điên.


Tuyệt Thiên tranh thủ thời gian ngồi xuống... tầng tầng thở phào, cuối cùng không còn ai quấy rầy mình nữa.