Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 346: Tuyệt Thiên Nhận Đại Ca

Quản gia sửng sốt một chút, trong lòng xuất hiện một dòng nước ấm:
- Lão gia, vị trí của ngươi càng ngày càng cao, trong lòng rất mệt mỏi phải không?
Ba Đài nghe xong cười cười, đứng dậy, đỡ quản gia ngồi trên ghế:


- Đúng vậy, vị trí càng ngày càng cao, sự tình cũng càng ngày càng nhiều, lòng người cũng càng ngày càng phức tạp.
- Vẫn là tháng ngày ở huyện Thái Tây tốt.
Quản gia không khỏi nói ra.
- Đúng vậy, tháng ngày ở huyện Thái Tây, là khoảng thời gian an ổn nhất đời ta, có thể nhìn Uyển Thanh lớn lên."


Nói đến Ba Uyển Thanh, quản gia liền mang theo tiếc nuối nói ra:
- Nếu như Uyển Thanh trực tiếp gả cho Dạ Tần thì tốt rồi, cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy.
- Chuyện này đừng nhắc lại, việc đã đến nước này.
Nói đến đây, vẻ mặt Ba Đài liền không tốt.


Quản gia cũng biết lắm mồm, đứng dậy áy náy nói ra:
- Lão gia, là ta lắm mồm.
- Không có việc gì, ban đêm thu xếp một chút, chúng ta uống rượu.
- Hiếm khi lão gia có nhã hứng, ta liền đi an bài.
- Đi đi.


Nhìn dáng vẻ cao hứng của quản gia, khóe miệng Ba Đài nở một nụ cười, loại nụ cười này Ba Đài đã thật lâu không có lộ ra.
Thế nhưng khiến Ba Đài không nghĩ tới chính là, quản gia một đi không trở lại, tối hôm đó chú định phải cô độc uống rượu.


Sắc trời dần dần ảm đạm xuống, Hồng Mụ ngồi ở trên thượng tầng hoa lâu, một người áo đen bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh.
- Giải quyết xong chưa?


- Ngươi để một tên Kiếm Đế như ta đi đưa tin còn chưa tính, còn phái ta đi giết một người bình thường, rốt cuộc ta đang làm gì? Ngươi đến cùng đang làm gì? Rất thú vị ư? Không thể giao nhiệm vụ nào khó hơn sao?
Ngữ khí người áo đen rất không vui, nổi giận với tú bà trước mặt.


Hồng Mụ khẽ thở dài một tiếng:
- Đã ngươi mong muốn nhiệm vụ độ khó cao, vậy quả thật có một cái.
- Ồ? Thật có? Không gạt ta?
- Là thật có, bất quá tại Thái Kinh.
- Không có việc gì! Muốn đi giết Thánh Nhân sao? Nhiệm vụ này có chút khó, chỉ sợ ta cần chuẩn bị mấy chục năm mới được.


Hồng Mụ:......
- Không phải bảo ngươi đi giết Thánh Nhân, đi giết người khác.
Người áo đen vỗ vỗ ngực:
- Ngươi phải nói sớm chứ, dọa lão tử nhảy một hồi, đối phương là ai?
- Quét rác.
Không khí cũng có thể cảm giác được người áo đen muốn phát cáu.


- Nhưng tên quét rác này ở bên trong Dạ gia, mà nhiệm vụ của ngươi chính là dưới tình huống không kinh động bất kỳ ai, giết chết tên quét rác này.
Nghe thấy như thế, người áo đen cảm giác không tệ, dù sao cũng là đến Dạ gia, mạnh hơn chuyện đi đưa tin với giết người thường nhiều.


Nói không chừng đưa tới Dạ gia chủ ý, liền có thể đại chiến một trận, ngẫm lại quả thật rất kích thích.
- Không đúng, tại sao phải đi giết một tên quét rác Dạ gia.
- Liền là cho Dạ gia một cái cảnh cáo.
- Hiểu rồi, yên tâm đi, chuyện này cam đoan an bài thỏa đáng.
Hồng Mụ nghiêm túc nói ra:


- Đừng quan tâm những chuyện khác, giết người xong phải tranh thủ thời gian trở về, biết không.
- Nói nhiều như vậy, ta đi đây.
Lời vừa mới dứt âm, người áo đen liền tan biến trong phòng.


Lúc này Dạ Côn đang ăn tối, trên bàn cơm ngồi đầy người, Đông Tứ và Đát Từ cũng tại, liền Phi Tuyết quét rác cũng đang cùng ăn cơm.
Mà tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Tuyệt Thiên ăn cơm, con hàng này rõ ràng nói ăn trưa xong đi, hiện tại còn cọ luôn cơm tối.


Quả thật muốn xem nơi này là nhà mình.
- Ly Nhi, trong nhà của chúng ta còn phòng trống nào không?
Dạ Côn nói xong dưới bàn giật giật y phục Diệp Ly.
Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói:
- Phu quân, đã không còn phòng trống.
Dạ Tần đột nhiên nói ra:
- Không có phòng? Không phải chứ, còn rất nhiều mà.


Tần ca đúng là người đàng hoàng, căn bản không biết nói dối.
Dạ Côn rất muốn nện đệ đệ một thoáng, sao ngươi lại thành thật như vậy, không nói sẽ chết sao?


Trong lòng Tuyệt Thiên hừ lạnh, muốn đuổi ta đi, không có cửa đâu, chờ lúc nữa sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, nứt ra có cảm giác như thế nào.
Chỉ thấy Tuyệt Thiên đột nhiên đứng dậy, dưới ánh mắt tất cả mọi người, đi tới trước mặt Dạ Côn.
- Dạ Côn, ta muốn mời ngươi một chén!


Dạ Côn rất bất ngờ, cái tên này thế mà cầm bầu rượu tới mời rượu...
Nhìn Tuyệt Thiên rót rượu cho mình, bộ dáng thành khẩn kia quả thật rất tuyệt, đám người Diệp Ly biết, Tuyệt Thiên nhất định sẽ không tuỳ tiện như thế, khẳng định có vấn đề, nhưng lại không tìm ra.


Dạ Côn căn bản không sợ Tuyệt Thiên giở trò quỷ gì, rất thản nhiên cầm chén rượu lên:
- Gọi ca.
Mọi người:......
Côn ca chiếm tiện nghi quả thật là nhất lưu.
Đúng là không còn người nào.
Nguyên Chẩn cũng đi theo ồn ào cười nói:


- Đúng đấy, không có lễ phép, mời Côn ca, làm sao cũng phải kêu một tiếng, Côn ca, ta mời ngươi một chén.
Nói xong liền tự mình làm mẫu.
Liệt Cốt tựa hồ rất muốn nhìn thấy Tuyệt Thiên ăn quả đắng:
- Đúng đấy, gọi Côn ca.
Phi Tuyết đột nhiên cũng hùa một câu:
- Gọi Côn ca.


Đợt tiết tấu này mang thật tốt, tất cả mọi người đều ồn ào theo.
Gọi Côn ca... gọi Côn ca...
Tuyệt Thiên rất muốn quất bản thân mình, tại sao mình lại làm như vậy! Tại sao mỗi lần làm như vậy... mình liền rất thảm...
Gọi Côn ca?
Kêu như thế hắn liền uống Liệt Khai Tửu...


Có lẽ vẫn có lời, không lỗ...
- Côn ca, ta mời ngươi một chén!
Xem ra Tuyệt Thiên thật muốn giáo huấn Dạ Côn một chút, bằng không cũng sẽ không hô lên Côn ca.
Phải biết cho tới bây giờ Tuyệt Thiên chưa từng gọi người nào là ca.


Thấy như thế, bọn người Diệp Ly lập tức choáng váng, Tuyệt Thiên đây là không thèm quan tâm nữa rồi.
Dạ Côn đều không nghĩ tới:
- Đến, tiểu đệ... chúng ta cạn một chén.
Diệp Ly, Diệp Lưu, Liệt Cốt biểu lộ là như vậy (ŎдŎ;)
Tuyệt Thiên kém chút giận đến thổ huyết.


Lúc này Liệt Cốt cười to nói:
- Tuyệt Thiên, tiết mục ngươi nhận đại ca khiến cho ta rất kinh ngạc đó.
Tuyệt Thiên:......
Vì nhiệm vụ lão tôn thượng giao, Tuyệt Thiên đã không còn ranh giới, đã sắp nứt ra.
- Đến, đại ca ta uống trước đi!
Chỉ thấy Côn ca ngửa đầu uống sạch.


Tuyệt Thiên thấy tình cảnh như vậy, đột nhiên phát hiện mọi thứ đều đáng giá... nứt ra đi... Côn ca! Không! Tiểu tử thúi!
- Chúc mừng đại ca thu tiểu đệ.
Dạ Tần lập tức hướng phía Dạ Côn mời rượu.
- Ai nha, việc nhỏ, không cần như thế.


Dạ Côn đáp lời, lộ ra dáng vẻ tương đối điệu thấp.
Hiện tại ngươi vui vẻ, ta phải chờ xem lúc nữa ngươi nứt ra như thế nào! Nứt chết ngươi!
Tuyệt Thiên đã rất hài lòng, cầm lấy bầu rượu ngồi ở bên cạnh, đợi đến lúc Dạ Côn phát tác, ha ha ha ha!!!
Đại thù đã báo!


- Hôm nay rất vui vẻ, mọi người không say không về!
Dạ Côn giơ ly rượu lên hô, rất lâu rồi không có náo nhiệt như vậy, mọi người cũng phi thường vui vẻ, đều uống thả cửa.
Tuyệt Thiên không nhanh không chậm uống chút rượu, nhìn Dạ Côn...
Một khắc...
Nửa canh giờ...
Một canh giờ....


Tại sao Dạ Côn không có phản ứng?
Thế mà một chút tình huống đều không có, không thể nào! Liệt Khai Hoàn này là do A Ly làm, thậm chí còn thí nghiệm qua, dược lực không cần bàn cải, chính là thần dược!
Chương 347: Thật Đã Nứt Ra


Mặc dù không đến mức chết, nhưng có thể làm người buồn nôn, chính là thần dược cần có khi ra cửa...
Lúc này hai gò má Dạ Côn đỏ lên:
- Nương tử, các nàng về phòng ngủ trước đi.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi ở bên cạnh đỡ lấy.
- Phu quân, ngươi say rồi.
- Không có, ta còn có thể uống.


Dạ Côn mơ mơ màng màng nói ra.
Hết cách, chỉ có thể khiêng Dạ Côn về, mà Dạ Tần cũng giống như thế, bị Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị khiêng trở về.


Nguyên Chẩn cùng Phong Điền ngã xuống ngay tại chỗ, Diệp Lưu còn tốt, yên lặng trở về phòng nghỉ ngơi, Liệt Cốt còn chưa uống đã... Phi Tuyết cũng đang quát...
Đông Tứ và Đát Từ không có hứng thú uống rượu, liền ra ngoài kiểm tra một chút, nhìn xem có thích khách gì đó hay không.


Tuyệt Thiên nhìn bầu rượu trước mặt, chẳng lẽ mình lại sai rồi? Không thể nào, rõ ràng đã hạ dược rồi mà.
Chẳng lẽ mang theo trên người quá lâu, đã không còn hiệu quả?


Cầm bầu rượu lên, Tuyệt Thiên nhịn không được ngấp một ngụm, không có mùi vị đặc thù gì, vẫn là cỗ mùi rượu kia.
- A, không có rượu.
Liệt Cốt đột nhiên hô lên.
Bởi vì Phi Tuyết ngồi ở bên cạnh, rót cho mình một ly trước, vui thích uống.


Liệt Cốt hừ một tiếng, cầm bầu rượu lên trực tiếp đỗi.
Ba người đồng tâm hiệp lực cùng uống Liệt Khai Tửu, rất là ra sức, rất là hung tàn, người bình thường chắc chắn sẽ không làm như vậy.


Uống vào chưa được bao lâu, Tuyệt Thiên liền cảm giác bụng không thoải mái, có một loại cảm giác phiên giang đảo hải...
Liệt Cốt cùng Phi Tuyết trên bàn cũng có loại cảm giác này, bụng tựa như có thứ gì đó đang biểu tình.
Liệt Cốt khó có thể tin nhìn Tuyệt Thiên:


- Ngươi! Ngươi!! Ngươi thế mà!!!
- Đậu... xanh...
Hiện tại Tuyệt Thiên cũng chỉ có thể dùng hai chữ này để diễn tả.


Mà Phi Tuyết thấy biểu lộ của hai người, liền sâu sắc tuyệt vọng, đây rõ ràng là hạ độc muốn mạng người, nhìn Liệt Cốt một chút, dáng vẻ phảng phất chết không nhắm mắt, ta chỉ là một tên quét rác mà thôi, lại không làm chuyện gì xấu... tại sao lại đối xử với ta như vậy... các ngươi hạ độc lẫn nhau là được, vì sao còn muốn hại người khác.


Bụng không chịu nổi...
Phốc!
Ba tiếng vang trầm trầm, theo âm thanh liền có thể phân rõ, cái rắm này thối đến cỡ nào.
Không nhịn nổi!


Liệt Cốt cùng Phi Tuyết trực tiếp chạy tới nhà xí, Liệt Cốt thầm nghĩ Tuyệt Thiên thật hung ác, tự mình hạ độc còn không nhăn mày một cái, dù sao cũng là huynh đệ vạn năm, ngươi nhẫn tâm hố ta như vậy sao?
Tuyệt Thiên rất chật vật đứng lên:
- Chờ ta một chút...


- Ngươi có bệnh à, này rồi còn phải đợi ngươi.
- Ta không biết nhà xí ở chỗ nào.
Liệt Cốt:......
Lúc này Dạ Côn bị thê tử ném vào trong thùng tắm, chuẩn bị tắm rửa cho phu quân.
Nhưng hai cô nàng vẫn có chút thẹn thùng, mặc dù là vợ chồng, nhưng kỳ thật... hiểu...


Cho nên Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều chần chờ.
- Ngươi tới.
- Không, ngươi tới.
- Vậy chúng ta cùng tới.
- Được.
Không hổ là thê tử, tốc độ cởi quần áo quả thật rất nhanh.
- Chúng ta thả nước nóng, hay là thả nước lạnh vào trước?
Nhan Mộ Nhi tò mò hỏi.


Diệp Ly bỗng nhiên cũng nghĩ tới, đáng lẽ nên chuẩn bị nước trước, hiện tạig nhường qua nhường lại, có phải có chút...
Dù sao quá nóng hoặc quá lạnh...
Diệp Ly nói ra:
- Chúng ta một bên đổ nước nóng, một bên đổ nước lạnh.


- Ừm, ý kiến hay, như thế phu quân sẽ không bị nóng, cũng sẽ không bị lạnh.
Nhan Mộ Nhi vui vẻ nói ra, đúng là quá thông minh.
Nếu như Dạ Côn biết, khẳng định sẽ hoảng sợ nói, hai con ngốc các nàng, không biết trước tiên đặt ta dưới đất trước, sau đó đổ nước vào à...


Chỉ thấy Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi một người cầm nước nóng, một người cầm nước lạnh, sau đó liền đổ vào...
Băng hỏa lưỡng trọng thiên là cảm giác gì?


Hiện tại Dạ Côn cảm nhận được, cũng may thân thể được rèn luyện qua, bằng không thì cứ như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ bị thê tử chơi chết.
- Oa, phu quân có phản ứng!
Nhan Mộ Nhi đột nhiên kinh hô.
Diệp Ly cũng nhìn thấy, ánh mắt lộ ra vui sướng:


- Trời ạ! Không ngờ mới như thế mà đã chữa được bệnh của phu quân, chúng ta được cứu rồi!
- Quá tốt rồi, chúng ta được cứu...
Chỉ thấy Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều ôm cùng một chỗ, xem xem hai người khổ đến cỡ nào...


Có đôi khi thật hâm mộ Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên, có thể làm nữ hài tử bình thường, hưởng thụ đồ vật nữ hài tử bình thường nên hưởng thụ.
- Chúng ta thêm chút sức, kích thích thêm một thoáng.
- Ừm.


Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi điên cuồng đổ nước, Dạ Côn mơ mơ màng màng cả người không tốt.
Có đôi khi cảm giác thân ở trong sa mạc cát vàng, Liệt Nhật treo trên đầu, có đôi khi cảm giác mình chìm trong sông băng lạnh lẽo, rét lạnh muốn chết.


Nhìn phu quân khỏi bệnh rồi, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi rốt cục yên tâm, xoa xoa thân thể cho phu quân, sau đó nhét phu quân lên trên giường...
Hai người liếc nhau, thừa dịp phu quân bất tỉnh nhân sự, dứt khoát...
Ánh mắt hai người đạt thành nhận thức chung, cơ hội hiếm có, tuyệt đối không được buông tha.


Cho nên mới nói, nam hài tử ở bên ngoài nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, nhìn xem... vừa say liền bị thê tử làm...
Trọng điểm là Côn ca cái gì cũng không biết.
Lúc này trong nhà xí...
Ba người đang đỗi với nhà xí...
Bên trong phát ra một tiếng lại một tiếng...
Phốc!
Phốc!
Phốc!


Còn rất có cảm giác tiết tấu, ngươi phốc một cái, ta phốc một thoáng.
Kéo đến ngươi chết ta sống, mùi thối trùng thiên...
- Rốt cuộc ta đã đắc tội với ai... sao lại thảm như vậy...


Phi Tuyết đã tuyệt vọng, rất muốn chết, nhất là trong nháy mắt kéo ra kia, có thể thoải mái đến mức trợn trắng mắt, thế nhưng lúc đau bụng, có thể khiến nhịp tim của ngươi dừng lại.
Tra tấn này cứ lặp đi lặp lại, thật có thể khiến cho người ta đau đến không muốn sống.
Liệt Cốt yếu ớt nói ra:


- Có một tên ngu xuẩn, làm một chuyện ngu xuẩn, ta đắc tội với ai chứ...
- Tuyệt Thiên ta, hôm nay thề!
- Ngươi thề cái rắm, ngươi đảm đương vị trí đầu não thế nào, ta thấy trong đầu ngươi đều là phân đi, hiện tại Ngụy Thường còn thông minh hơn ngươi gấp trăm lần!


Liệt Cốt không chút lưu tình mắng lên, dược hiệu Liệt Khai Hoàn rất khủng bố, người bình thường ăn tối thiểu ba ngày ba đêm...
Cũng may mình có chút thực lực, nhiều nhất là một buổi tối, nhưng cho dù là một buổi tối, cũng vô cùng khó chịu...
Năm đó mình đã thử qua.


Nhớ khi đó, Diệp Ly cầm một viên thuốc tới, nói là cái gì bài độc dưỡng nhan, trùng hợp mấy lúc đó cảm giác làn da không bóng loáng, liền thử một chút...
Quả thật có thể bài độc, không sai biệt lắm bài tiết toàn bộ độc tố ra ngoài thân thể.


Một cỗ mùi thối tràn ngập ở xung quanh, cũng may hiện tại không có ai...
Nhưng lúc này, một vệt bóng đen đột nhiên xuất hiện! Quét nhìn xung quanh...
Hừ, gì phủ đệ Dạ gia gì chứ, cũng chỉ đến như thế, còn chưa có qua giờ Tý, đã không thấy bóng dáng người nào nữa rồi.


Nhiệm vụ này vẫn quá đơn giản, không có tính khiêu chiến gì cả, người đâu... giết tên quét rác kia xong liền có thể trở về.
Đột nhiên nhìn thấy trên mặt bàn có rất nhiều rượu...