Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 262: Dạ côn ưu tú nhất

- Vẫn chưa thấy.
Diệp Lưu lắc đầu, tính toán thời gian cũng đã sắp đến rồi, thoạt nhìn tỷ tỷ không có chút lo lắng nào.
Chẳng lẽ tỷ tỷ có biện pháp thuyết phục phụ thân? Hình như cũng không giống...
Diệp Ly hơi thở dài một phen, không phải chứ, sao phụ thân vẫn chưa có tin tức gì.


Có nên chủ động truyền âm qua không?
Thôi được rồi, chờ ngày mai đi, ngày hôm nay tương đối đặc thù.
- Các nàng đang nói chuyện gì đấy?
Dạ Côn đi tới hỏi, sờ lên đầu Diệp Ly.
- Không có gì, chúng ta đang thảo luận xem còn thiếu thứ gì hay không?


- Thế à, các nàng tranh thủ thời gian luyện thêm một chút, tối nay sẽ diễn chính thức, không thể có sơ xuất.
Dạ Côn cũng không muốn mất thể diện trước mặt người ngoại bang, như thế thật không có trình độ.
Dạ Tần đi đến trước mặt Dạ Côn, nhỏ giọng nói:


- Đại ca, hiện tại Thánh Nhân đã đến An Khang châu, ta cần dẫn Nhị Nhị đến hành lễ hay không?
Vấn đề này khiến cho Côn ca rơi vào trầm tư, ấn đạo lý mà nói, Thánh Nhân là nhạc phụ đại nhân, đều đến tận cửa rồi, sao có thể không dẫn công chúa đến vấn an?


Về tình về lý cũng không thể nào nói nổi, đến lúc đó sẽ nói hài tử Dạ gia không có cấp bậc lễ nghĩa, vậy cũng không tốt.
Nhưng nếu như đi, có phải quá hạ thấp thân phận rồi không, giống như mình ước gì có thể lập tức quỳ ɭϊếʍƈ vậy.
Nếu như hiện tại có phụ mẫu thì quá tốt rồi.


Nhìn Trưởng Tôn Nhị một chút, nếu gả cho đệ đệ, về sau cũng rất khó trở lại hoàng cung, muốn gặp phụ thân một lần cũng rất khó.
- Đệ đệ, vậy ngươi dẫn đệ muội đi gặp nhạc phụ đi, đây cũng là cấp bậc lễ nghĩa.


Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ, cũng may nhạc phụ mình không phải Thánh Nhân.
Dù sao cũng là đi gặp mặt Thánh Nhân, trong lòng Dạ Tần vẫn có chút thấp thỏm bất an:
- Đại ca, hay là ngươi đi cùng với ta đi?
Chỉ cần có đại ca tại, trong lòng Dạ Tần liền ổn, từ trước đến nay đều là như thế.


Nói thật, Dạ Côn không muốn đi gặp Thánh Nhân, nhưng đệ đệ hiếm khi mở miệng nhờ mình một lần, làm đại ca chẳng lẽ còn cự tuyệt sao? Cho dù không muốn đi cũng phải đi.
- Cũng được, vậy ngươi chuẩn bị một chút trước đi.
- Được.


Dạ Tần lôi kéo Trưởng Tôn Nhị mỉm cười đi chuẩn bị, Dạ Côn làm sao cảm giác, đi gặp Thánh Nhân là Trưởng Tôn Nhị bảo đệ đệ tới nói đây?
Thôi được rồi, chuyện nhỏ như con thỏ.
- Ly Nhi, Mộ Nhi, Lưu Nhi, chút nữa ta phải ra ngoài một chuyến.
Dạ Côn dặn dò một tiếng.
- Ừm.


Ba người lên tiếng, cảm giác cũng rất hòa hợp.
Nguyên Chẩn và Phong Điền một bên sờ lên cái cằm, làm sao cảm giác Côn ca cùng Diệp Lưu có vấn đề, chẳng lẽ Côn ca lại muốn kết hôn với...
Lúc này mới bao lâu, liền cưới phòng thứ ba, chúng ta một phòng đều không có.


Hôm qua Thánh Nhân đã đến An Khang châu, không có gióng trống khua chiêng, toàn bộ hành trình tương đối điệu thấp, ở tại phủ đệ hoàng thất An Khang châu, phủ đệ hoàng thất mỗi thành đều có, chính là chỗ ở dành cho hoàng thất, trong đó rất xa hoa, hiển lộ hoàng uy rõ ràng.


Lần này đến đây, Trưởng Tôn Ngự còn mang theo hai đứa con trai.
Một người là tam hoàng tử Trưởng Tôn Tuấn Hiền, người còn lại chính là cửu hoàng tử Trưởng Tôn Thản, không mang theo hoàng tử và công chúa khác.
Chuyện này khiến Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản có chút ngoài ý muốn.


Cùng Trưởng Tôn Ngự đến đây, còn có Đồng Doanh Doanh, hoàng hậu đều bị bỏ lại trong cung, đúng là thê lương.


Toàn bộ thủ vệ đều là do Thiên La Viện an bài, bởi vì Thương Minh đang truy bắt Hồn Thí Thiên, cho nên không có tới, thế nhưng cũng an bài những người khác, thực lực đương nhiên cường hãn, dù sao cũng là an toàn của Thánh Nhân, không thể nói đùa.


Đi theo đương nhiên còn có một số đại thần, trong đó có Tả Tướng Đồng Văn Sơn, Hữu Tướng Du Hạo Nam, gia chủ Du gia Thái Kinh.
Nhưng ở trong quần thần, Dạ gia lại chưa từng xuất hiện, một người đều không có.


Lúc này trong phủ đệ hoàng thất, Ba Đài nơm nớp lo sợ quỳ gối trên đất, cách đó không xa đang ngắm hoa chính là Thánh Nhân đương thời, đây là lần đầu tiên y diện thánh.
Mà ở bên cạnh Thánh Nhân chính là Tả Tướng Đồng Văn Sơn.
Đồng Văn Sơn chắp tay cười nhẹ:


- Thánh Nhân, vị này chính là Ba Đài, Thái Thú An Khang châu, hiện tại kiêm nhiệm hai chức châu trưởng cùng Đô Úy.
- Thần, Ba Đài, tham kiến Thánh Nhân, Thánh Nhân vạn phúc!
Ba Đài hướng phía Thánh Nhân quỳ lạy, cái trán áp sát vào mặt đất.


Trưởng Tôn Ngự quay người nhìn về phía Ba Đài, từ tốn nói:
- Ba Đài, nguyên huyện trưởng huyện Thái Tây, ngắn ngủi mấy năm được điều vào phủ Thái Thú An Khang châu nhậm chức, hơn hai năm an vị trên vị trí Thái Thú, có thể nói là cực nhanh, Tả Tướng, bản hoàng nói có đúng không?


Trong lòng Đồng Văn Sơn cảm giác nặng nề, thế nhưng biểu lộ không thay đổi, chắp tay nói ra:


- Thánh Nhân, Ba thái thú nhậm chức mất ăn mất ngủ, giải quyết không ít vấn đề khó khăn ở An Khang châu, có thể thăng chức nhanh như vậy đều là nhờ vào nổ lực, Thái Kinh ta có quan phụ mẫu như thế, chính là phúc của bá tánh.
Trong lòng Trưởng Tôn Ngự biết rõ, mà Đồng Văn Sơn cũng biết Thánh Nhân hiểu.


Dù sao ở trong mắt Thánh Nhân, mọi thứ đều phải cân bằng, chuyện gì cũng có dụng ý của nó, bằng không thì Ba Đài sao có thể thăng chức nhanh như vậy, còn không phải Thánh Nhân âm thầm ngầm đồng ý hay sao.
- Tả Tướng thông minh.


Thánh Nhân từ tốn nói, mặc dù ngầm đồng ý, nhưng cũng phải gõ một cái, để sau này thuận tiện.
Đồng Văn Sơn tựa hồ có thể nghe hiểu Thánh Nhân, cung kính nói ra:
- Thần ngu muội, không dám nhận hai chữ thông minh.
- Bình thân đi.
Trưởng Tôn Ngự hướng phía Ba Đài nói ra.
- Tạ Thánh Nhân.


Ba Đài đứng dậy, không dám nhìn thẳng, cúi đầu đứng ở một bên.
- Ba Đài.
- Có thần.
- Nói một chút, ngươi đã an bài như thế nào rồi?
Ba Đài nuốt một ngụm nước bọt, chuẩn bị một tháng, chính là vì hôm nay! Không thể có một chút sơ xuất...


Ba Đài không khỏi liếc mắt nhìn Đồng Văn Sơn, Đồng Văn Sơn ra hiệu Ba Đài không nên hoảng loạn, nên nói cái gì liền nói cái đó.
- Hồi Thánh Nhân, sau khi thần thu được thánh chỉ liền lập tức ra tay, không dám có một tia lãnh đạm, cho nên thần...


Ba đài còn chưa nói hết lời, Trưởng Tôn Ngự liền vươn tay dừng lại, thấp giọng nói:
- Bản hoàng không thích nói nhảm, nói trọng điểm.
- Vâng.
Một khắc vừa rồi khiến Ba Đài giật nảy mình.


- Đêm nay, Thánh Nhân cùng bách quan, ngoại bang tới An Khang châu ngắm cảnh ngắm đèn, trong lúc ngắm đèn sẽ có người trẻ tuổi nổi bật ra sân trình diễn tài nghệ, thể hiện phong phạm thiếu niên Thái Kinh ta.


Nói xong, Ba Đài còn vụng trộm nhìn biểu lộ Thánh Nhân, phát hiện trên mặt Thánh Nhân cũng không có nhiều biến hóa.
- Cuối cùng ra sân, chính là đệ nhất học viện so tài An Khang châu lần này, Học Viện Vô Hư.
Lúc nói đến đây, Ba Đài rõ ràng cảm giác Thánh Nhân động.
- Học Viện Vô Hư?


- Thưa vâng, mặc dù Học Viện Vô Hư nhân số không nhiều, nhưng viện trưởng Dạ Côn là người trẻ tuổi ưu tú nhất, dùng hắn tới áp trục, đó là chuyện không gì tốt hơn.
Ba Đài cung kính nói ra.
Trưởng Tôn Ngự cười khẽ hai tiếng, thế mà đưa tay vỗ vỗ bả vai Ba Đài:


- Chuyện này ngươi làm không tệ.
Nghe thấy mình được tán dương, trong lòng Ba Đài vừa khẩn trương vừa hoảng hốt, quả nhiên an bài Dạ Côn, có thể khiến cho Thánh Nhân có phản ứng.
Đề nghị này của Du Bỉnh quả thật không tồi.