Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 261: Tiết Khánh Nguyên bắt đầu

Bỗng nhiên, Hồn Thí Thiên nhẹ nói ra:
- Qua mấy ngày nữa ta phải đi ra ngoài một chuyến.
Uyển Nhiên trên giường sửng sốt một chút, hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu? Lúc nào trở về?


Nói xong cũng hơi hơi cúi đầu, trước đó mình cứu y, hiện tại y cứu mình, cũng không nợ mình cái gì, cũng không lý tới do trở về.
Thế nhưng thật không muốn y đi...
Hồn Thí Thiên lộ ra nụ cười ấm áp nhìn Uyển Nhiên:
- Chỉ đi một ngày.


Nghe thấy chỉ đi một ngày, Uyển Nhiên liền vỗ bộ ngực, đúng là hù chết ta... còn tưởng rằng sẽ không quay lại nữa.
- Là vào ngày tiết Khánh Nguyên, nếu như nhanh, còn có thể cùng ngươi trở về ngắm đèn.
Hồn Thí Thiên kẹp lấy thịt Hổ Điêu đưa vào trong miệng Uyển Nhiên.


- Như thế à, ngươi đi làm gì? Ta đi với ngươi, còn có thể giúp ngươi một chút việc, ta rất hữu dụng đó.
Nói xong còn giơ giơ tay lên, Hồn Thí Thiên thấy thế cười ra tiếng.
- Không có việc gì lớn, là đi tìm người, nói một chút chuyện, nói xong sẽ trở về.


Hồn Thí Thiên dĩ nhiên sẽ không nói cho Uyển Nhiên mình đi làm gì, hoặc là trước kia đã làm những chuyện gì, nếu như nói, Uyển Nhiên sẽ rất thất vọng.
Uyển Nhiên mấp máy môi một cái:


- Được rồi, vậy ngươi phải chú ý an toàn, nếu như khiến bản thân bị thương nữa, ta lại phải nhọc nhằn khổ sở chiếu cố ngươi.
- Ngươi sẽ sao?
Hồn Thí Thiên nhìn về phía đôi mắt sáng ngời của Uyển Nhiên.
Uyển Nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào:


- Sẽ, ai bảo ngươi không khiến người ta yên tâm như thế.
Hồn Thí Thiên đưa tay nhéo nhéo mũi Uyển Nhiên:
- Ngươi mới không khiến người ta yên lòng.
- Nào có, ta rất dũng cảm, hôm qua đều không khóc, hừ ~
- Không khóc à, không biết hôm qua ai khóc đến chết đi sống lại.
- Đáng ghét.


Hồn Thí Thiên vỗ vỗ đầu Uyển Nhiên, đứng dậy:
- Nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm nay để ta tới chiếu cố ngươi.
- Ừm, đây là vinh hạnh của tiểu nữ.
- Đúng là vinh hạnh của ngươi.
Uyển Nhiên chu miệng, thật sự vô cùng khả ái.


Những ngày tiếp theo, hai người khôi phục như thường, trong núi tràn đầy một cỗ mùi vị hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng cười duyên của Uyển Nhiên, ngay cả Hồn Thí Thiên lãnh huyết đã lâu cũng dần dần bị Uyển Nhiên cải biến.


Đây hẳn không phải là cải biến, mà là khôi phục như thường, dù sao những năm gần đây, cừu hận lấp đầy đại não Hồn Thí Thiên, cũng chỉ có Uyển Nhiên mới có thể giúp Hồn Thí Thiên tìm về bản thân lúc trước.


Nhưng theo tiết Khánh Nguyên từng bước tới gần, nụ cười của Hồn Thí Thiên cũng dần dần ít lại.
Hôm nay...
Chính là tiết Khánh Nguyên Thái Kinh, cả nước cùng chúc mừng!
Buổi sáng, hai người trên giường đồng thời mở to mắt, Uyển Nhiên hướng phía Hồn Thí Thiên chắp tay hô:
- Tiết Khánh Nguyên an khang.


- Khánh Nguyên an khang.
Hồn Thí Thiên khẽ cười nói.
Nói xong hai người nhìn nhau cười một tiếng, lập tức rời giường.
Mặc dù ngủ chung ở trên giường lớn, thế nhưng hai người tương kính như tân, đều không có đụng chạm.


Sau khi rời giường, Uyển Nhiên làm đồ ăn sáng, Hồn Thí Thiên ở bên cạnh chẻ củi, chuẩn bị nhiều một chút.
- Hồn Thí Thiên, không cần bổ nhiều như vậy, dù gì ngươi cũng sẽ trở lại.
Uyển Nhiên dịu dàng cười nói.
Hồn Thí Thiên thở phào một cái:
- Không có việc gì, luyện tay một chút.


Nhìn khúc gỗ trước mắt, Hồn Thí Thiên một búa chặt xuống, hôm nay, đây chính là hạ tràng của Thánh Nhân!
Làm tốt bữa sáng, hai người cùng ngồi xuống, đều không nói gì.
Mãi đến lúc ăn xong.
- Một chút nữa ta sẽ đi.
Hồn Thí Thiên nhẹ nói ra.


- Cần ta chuẩn bị một ít gì không? Nước, lương khô, lúc đi đường ngươi có thể ăn.
Nói xong Uyển Nhiên đi chuẩn bị ngay.
Hồn Thí Thiên nắm lấy tay Uyển Nhiên:
- Không cần, cũng không đi xa.
- Vậy... vậy...
Uyển Nhiên cũng không biết nói gì, nhưng trong lòng rất loạn.


- Đừng lo lắng cho ta, trong nhà chờ ta trở về cùng đi xem đèn.
- Được, vậy ngươi phải bình yên vô sự trở về, nếu như thiếu thứ gì, ta sẽ tức giận, ta sẽ không để ý tới ngươi, ta sẽ không chiếu cố cho ngươi nữa.
Uyển Nhiên cũng không biết phải nói gì, liền nghĩ cái gì thì nói cái đó.


Hồn Thí Thiên nhẹ gật đầu:
- Ta cam đoan sẽ bình yên vô sự trở về.
Uyển Nhiên nhẹ nhẹ cắn môi, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Hồn Thí Thiên:
- Ngươi đã nói sẽ trở lại, nếu ngươi không trở về, ta vẫn chờ, chờ đến chết.
- Ta chết cũng sẽ trở về.
Hồn Thí Thiên trầm giọng nói ra.


- Không được phép nói xúi quẩy, phải hoàn hảo trở về, biết không? Ban đêm ta làm món cháo hoa ngươi thích nhất.
- Ừm, ta rất thích mùi vị món chao hoa ngươi làm.


Uyển Nhiên ngọt ngào cười một tiếng, Hồn Thí Thiên đứng dậy, đi ra bên ngoài, mà Uyển Nhiên đứng ở cửa ra vào, cứ như vậy nhìn Hồn Thí Thiên, trên mặt mang theo nụ cười, phất phất tay.
Hồn Thí Thiên quay đầu cười phất tay, dần dần đi xa, dần dần biến mất ở trong mắt Uyển Nhiên.


Nụ cười của Uyển Nhiên dần dần bị lo lắng thay thế, ngồi ở trên ghế gỗ, nắm thật chặt hai tay, khẩn cầu ông trời phù hộ.
Sau khi Hồn Thí Thiên đi xa, liền xông vào thương khung, bay thẳng hướng An Khang châu.
Thánh Nhân! Lão tử đến đây!
An Khang châu, Học Viện Vô Hư.
- Nương tử, Khánh Nguyên an khang.


Dạ Côn ngồi dậy, hướng phía hai vị thê tử chắp tay.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng học dáng vẻ của phu quân, chắp tay hô:
- Phu quân, Khánh Nguyên an khang.
- Ha ha ha, hôm nay quả thật là một ngày khiến người ta hừng phấn, rời giường. Chúng ta phải đi chuẩn bị một chút.


Dạ Côn đã có chút không thể chờ đợi, mấy ngày nay đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, đêm qua còn diễn thử lại một phen, Dạ Côn phi thường hài lòng.


Tuyệt đối có thể rung động đến những ngoại bang kia, dĩ nhiên còn có thể giúp đệ đệ uy phong một lần, khiến toàn bộ Thái Kinh đều biết cái tên Dạ Tần này.
Khiến Ba Uyển Thanh kia hối hận đến nứt ruột ra.
- Đệ đệ, đệ muội, Khánh Nguyên an khang.


Tới đến đại sảnh, Dạ Côn trông thấy đệ đệ còn có đệ muội, liền chắp tay cười nói.
- Đại ca, tẩu tẩu, Khánh Nguyên an khang.
Dạ Tần mang theo thê tử, chắp tay hô.
Dạ Côn vịn bả vai đệ đệ:
- Thế nào, không có khẩn trương chứ.


- Đại ca, ngươi đừng nói, ngươi vừa nói ta liền khẩn trương.
Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị che miệng cười khẽ, hai huynh đệ này, tình cảm thật không tầm thường.
Nguyên Chẩn và Phong Điền lúc này đi vào, chắp tay hô:
- Côn ca, Côn tẩu, Tần ca, Tần tẩu, Khánh Nguyên an khang.


Dạ Côn cùng Dạ Tần mang theo thê tử chắp tay cười nói:
- Khánh Nguyên an khang.
Nguyên Chẩn và Phong Điền cao hứng, nhìn Côn ca cùng Tần ca, một điểm làm cao đều không có, còn có đám đại tẩu nữa.
- Thiếu gia, phu nhân, Khánh Nguyên an khang.
Đông Tứ và Đát Từ cung kính hô.


- Đông Tứ, Đát Từ, Khánh Nguyên an khang.
Dạ Côn cùng mọi người chắp tay hô.
- Còn có ta đây, các vị, Khánh Nguyên an khang.
Phi Tuyết xông vào trong phòng, chắp tay hô.
Mọi người:......
Mọi người chắp tay hô:
- Khánh Nguyên an khang.


Xem ra hôm nay tất cả mọi người rất hưng phấn, liền Phi Tuyết đều buộc tóc lên, trước kia toàn để tóc tai bù xù.
Dù sao sắp phải diện thánh, Phi Tuyết cũng là nam nhân cần thể diện.
Diệp Ly lặng lẽ kéo muội muội sang một bên:
- Cứ làm như lúc chúng ta bàn.
- Tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, muội biết.


Diệp Ly xem như yên tâm:
- Phụ thân có truyền âm cho muội không?