Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1101: Chấp Niệm

Đối mặt với Ba Uyển Thanh khẩn cầu, Dạ Tần nhíu chặt lông mày, nhìn ánh mắt nóng bỏng của Ba Uyển Thanh, Dạ Tần cảm thấy nàng đã điên rồi.
- Không thể.
Dạ Tần từ tốn nói, không cho Ba Uyển Thanh bất kỳ cơ hội nào.


Đôi mắt của Ba Uyển Thanh vốn tràn ngập hy vọng, thế nhưng nghe thấy Dạ Tần trả lời, ánh mắt dần dần mất đi sinh khí.
- Vì sao chỉ một cái tâm nguyện nho nhỏ như thế, ngươi cũng không cho ta?
Ba Uyển Thanh thấp giọng nói, vẻ mặt dần dần trở nên tái nhợt.
Hiện tại Dạ Tần rất chán ghét biểu lộ này của Ba Uyển Thanh:


- Bởi vì là ngươi, cho nên sẽ không!
- Ta đã hiểu.
Ba Uyển Thanh lộ ra nụ cười thê lương, cả người lập tức ngã xuống.
Tình huống bất thình lình khiến Dạ Tần vô thức đưa tay, đỡ Ba Uyển Thanh.


Lúc này khóe miệng Ba Uyển Thanh chảy ra máu tươi, thế nhưng hy vọng trong con người lại xuất hiện, thậm chí còn nở nụ cười vui vẻ.
- Ta biết, người vẫn còn quan tâm ta.
Ba Uyển Thanh vui vẻ nói ra, chẳng qua là máu tươi ở khóe miệng không ngừng chảy ra ngoài, khiến cho người ta nhìn thấy phải giật
mình.


Người xung quanh bị một màn này hù dọa, đứng ở bên cạnh chỉ trỏ.
- Ngươi điên rồi sao! Dùng cái chết để uy hϊế͙p͙ ta? ? ? !!!
Dạ Tần lạnh giọng chất vấn.
Ba Uyển Thanh nằm ở trong ngực Dạ Tần, tựa hồ rất hưởng thụ giờ khắc này. .. dù chút nữa sẽ phải chết, nhưng cuối cùng vẫn là chết ở


trong ngực Dạ Tần.
- Mỗi người đưa ra lựa chọn, có người không hối hận, có người lại hối hận, ta hối hận... vô cùng hối hận, vì sao ta lại mê luyến những thứ hư vô kia, tại sao lại chọn rời khỏi ngươi.
Ba Uyển Thanh nói nhỏ.


Dạ Tần không nói, thế nhưng biểu tình trên mặt biến hóa đa dạng, tựa hồ giờ khắc này nhớ lại rất nhiều chuyện.
"Trên đời này không có thuốc hối hận, mà ta mất đi người, sự ngây thơ khiến cho ta mất đi nam nhân mình yêu, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là một chuyện cười."


"Dạ Tần, ta không trách người nhẫn tâm, dù sao ta làm ngươi tổn thương, không tha thứ là đúng, là ta mặt dạn mày dày tới tìm ngươi, bởi vì ta thật rất nhớ ngươi, nếu như không có ngươi, bầu trời của ta là màu đen, tính mạng của ta cũng không có chút ý nghĩa nào.”
Dạ Tần vẻ mặt dữ tợn hỏi:


- Cho nên! Ngươi đến cùng muốn gì! ! !
- Ta chỉ muốn nằm ở trong ngực ngươi, nhìn bầu trời Thái Kinh."
Trong đầu Dạ Tần đột nhiên hiện ra hình ảnh.
Khi đó bên ngoài huyện Thái Tây có đồng CỎ, ban đêm mình cùng Ba Uyển Thanh thường xuyên đến đó ngắm sao.


Ba Uyển Thanh từng nằm ở trong lồng ngực của mình, nhìn tinh không nói:
- Dạ Tần, chúng ta đến Thái Kinh, cũng phải ngắm sao như vậy, được không?
- Được, ta nghe Ngô Trì lão sư nói, Thái Kinh có một cái Hỉ Tước Kiều, chơi rất vui... đến lúc đó chúng ta cùng đi.
- Ừm, cùng đi.


Một đoạn hồi ức này lướt qua trước mắt Dạ Tần, khi đó không có người lừa ta gạt, có chẳng qua là tình yêu thuần khiết, nhưng nhiều năm trôi qua, lời nói khi đó, phảng phất giống như ngày hôm qua, khiến cho người ta khó mà quên.
- Bầu trời hôm nay, vẫn đẹp giống như trước kia vậy. ..


Ba Uyển Thanh nhìn tinh không, ánh mắt dần dần tan rã, tựa hồ nàng muốn đưa tay vuốt ve vết sẹo trên mặt Dạ Tần, thế nhưng cánh tay
còn lại kia đã mất đi lực lượng, chậm rãi rủ xuống.
Đột nhiên, Dạ Tần nắm chặt tay Ba Uyển Thanh, nhẹ nhàng đặt trên mặt mình.


Nguyên bản ánh mắt tan rã của Ba Uyển Thanh lộ ra kinh hỉ cùng bị thương, khóe mắt chảy ra nụ cười hạnh phúc, thấp giọng nói ra:
- Dạ Tần, cám ơn người, là người giúp mộng tưởng của ta trở nên hoàn hcinh .
Đôi mắt hạnh phúc dần dần khép lại, tay cũng từ trên mặt Dạ Tần rủ xuống.


Mà Dạ Tần ngốc ngốc nhìn Ba Uyển Thanh chết đi, có chút không thể tin được đây là thật, sao nàng lại từ bỏ sinh mệnh của mình? Không phải nàng nói muốn trả thù mình sao?
- Là dùng loại phương thức này đến báo thù mình sao? Muốn khiến cho mình nhớ nàng cả một đời sao! ! !


Nữ nhân điên! Thật đúng là nữ nhân điên! ! !
"Ngươi tỉnh lại cho ta, ta biết ngươi là ai! ! !" Dạ Tần đột nhiên dùng sức lay động thân thể Ba Uyển Thanh, nhưng mà Ba Uyển Thanh không có phản ứng chút nào, chẳng qua là khóe miệng vẫn duy trì nụ cười hạnh phúc.


Cùng y thống khổ sống sót, còn không bằng hạnh phúc chết đi.
Có lẽ đây là tín niệm của Ba Uyển Thanh.
Trên Hỉ Tước Kiều vang lên tiếng hét phẫn nộ của Dạ Tần, có chút bi thương, ít nhất trong tiếng hét kia mọi người vẫn có thể nghe ra
được.


Đối với Ba Uyển Thanh phản bội, Dạ Tần ghi hận, mặc dù mỗi lần đều biểu hiện ra dáng vẻ tuyệt tình, nhưng kỳ thật trong nội tâm tựa hồ cũng không có tuyệt tình như vậy, thậm chí ở trước mặt Dạ Côn nói giết Ba Uyển Thanh, kỳ thật cũng là dùng loại thuyết pháp này tới khẳng định nội tâm của mình, để cho mình tàn nhẫn quyết tâm.


Nhưng kỳ thật Dạ Tần căn bản không làm được đến mức này, nhất là một khắc Ba Uyển Thanh chết ở trong ngực y, Dạ Tần phát hiện suy nghĩ thật sự trong lòng, cho dù nàng xấu, nhưng ít ra vẫn sống sót.
Lúc này ở trong hư không, Hoa Sa La nhìn thấy hết thảy, ánh mắt rất là phức tạp.


Có lẽ là nghĩ đến chuyện giữa mình và Dạ Côn.
- Muốn làm liền đi làm, cũng không cần kiêng kị gì.
Đột nhiên, Tử Thanh Điện Chủ xuất hiện ở bên cạnh Hoa Sa La, hai người bọn họ xem như người quen cũ.
Hoa Sa La thu hồi khuôn mặt phức tạp, trong nháy mắt liền trở nên vênh váo hung hăng:
- Ta sẽ không đi.


- Chỉ sợ đến lúc đó sẽ không kịp hối hận, giống như Dạ Tần lúc này vậy.
Tử Thanh từ tốn nói.
Hoa Sa La nhìn Dạ Tần, không nói gì.


- Nếu như vừa rồi Dạ Tần đáp ứng Ba Uyển Thanh, có lẽ Ba Uyển Thanh sẽ không uống thuốc độc tự sát, mỗi người lựa chọn khác nhau, đều dẫn đến kết cục khác nhau, là buồn hay vui. .. kỳ thật trong lòng người rõ ràng hơn ai khác.


Tử Thanh thuyết phục, kỳ thật mấy ngày này có thể nhìn ra Hoa Sa La lo lắng, nhưng không bước qua được đạo khảm kia, không có ích lợi gì.
Hoa Sa La trầm giọng nói ra:
- Chuyện của ta không cần người quản.
Nói xong liền tan biến trong hư không, tựa hồ không muốn nhìn thẳng bản tâm, muốn khóa chặt bản thân lại.


Tử Thanh Điện Chủ than nhẹ một tiếng, bây giờ ngươi cứ ương ngạnh đi, một ngày nào đó người sẽ hối hận.
Một bên khác, Dạ gia.
- Các ngươi nói tiện nhân kia muốn chơi ám chiêu kia?
Nhan Mộ Nhi bóc lấy bồ đào oán giận nói ra.
Diệp Ly hừ lạnh một tiếng:


- Còn có thể dùng chiêu gì, cầu đệ đệ tha thứ nàng chứ sao.
- Nếu như đệ đệ mềm lòng, tha thứ thì biết làm sao bây giờ.
Diệp Lưu lo lắng nói ra, nhìn về phía phu quân đang uống trà.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng:
- Lưu Nhi, đệ đệ như thế nào đi nữa, cũng sẽ không tha thứ. ..


Bất quá trong lòng lại thêm vào một câu, là sẽ không tha thứ, nhưng trong lòng vẫn luôn có Ba Uyển Thanh, làm đại ca, điểm này đã sớm nhìn ra.
- Hai người các ngươi phải quả quyết một chút, đừng để bọn họ gặp mặt.
Nhan Mộ Nhi hướng phía Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên nói ra.


Mà Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên cười khổ một tiếng, tính cách hai người đều rất dịu dàng ngoan ngoãn, mọi chuyện đều dựa vào Dạ Tần, không có bạo lực giống như Đông Môn Mộng, đụng phải loại chuyện này chỉ có thể đè nén ở trong lòng.