Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1095: Không Phải Ngươi Chết Thì Chính Là Ta Vong

Mấy ngày kế tiếp, Dạ Côn một mực bồi tiếp La Sát chơi, toàn bộ Thái Kinh có thể nói là gần như đi hết, đây cũng là lần đầu tiên Dạ Côn khám phá trọn vẹn kinh thành.
Đồng thời cũng cố thay đổi suy nghĩ của La Sát, dù sao loại chuyện này không thể quá cực đoan, phải từ từ cải biến mới được.


Thế nhưng lần nào La Sát cũng nói sang chuyện khác, khiến Dạ Côn rất bất đắc dĩ.
Đêm hôm ấy, Dạ Côn cùng La Sát giống thường ngày, ăn một bữa tiệc, Dạ Côn cảm thấy mấy ngày nay mình đã mập lên không ít, cái cằm đều có thịt.
- Ôi, ăn no quá.
La Sát vừa lòng thỏa ý sờ bụng nhỏ.


Dạ Côn cũng giống như vậy, sờ lên bụng nói ra:
- Quá no rồi.
-"Ha ha ha, đại ca ca, động tác của người giống hệt ta.
La Sát nhìn Dạ Côn sờ bụng, nhịn không được cười trêu nói.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, gần đây đều bị La Sát mang lệch.


- Tiếp theo đi đâu chơi, nhưng nói trước, không được phép đi hoa lâu, tiểu hài tử không thể đến loại địa phương kia.
Dạ Côn chững chạc đàng hoàng nói ra, lòng hiếu kỳ của La Sát quá mạnh.
La Sát cong cái miệng nhỏ nhắn lên:
- Không đi thì không đi, lại hung ta, hừ. ..


Dạ Côn vỗ vỗ đầu La Sát, cảm giác nàng giống như tiểu muội muội không hiểu chuyện, cần mình dẫn dắt, mới có thể đi đến chính đạo.
- Có muốn đến chợ xem hát không?
Dạ Côn đề nghị.
- Không đi.
La Sát nhẹ nói ra.
Nhìn về phía La Sát, Dạ Côn tò mò hỏi:
- Thế nào, xem chán rồi?


- Không phải, ta phải đi rồi.
La Sát không nỡ nói ra.
- Đi?
Dạ Côn nhíu mày, La Sát rời đi đối Thái Kinh mà nói, là một chuyện tốt, nhưng không biết vì sao, Dạ Côn cũng có chút không nỡ.
La Sát yên lặng nhẹ gật đầu:


- Đúng vậy, gần như chơi hết rồi, hơn nữa cũng rất vui vẻ, ta vui vẻ sẽ không muốn giết người.
Dạ Côn thật đúng là không biết nên vui hay nên buồn, suy nghĩ của tiểu gia này thật khác người.
- Buổi tối hôm nay phải rời đi sao?
- Đúng vậy. .. ta đều có chút không nỡ rời xa đại ca ca, thật muốn ở lại Thái Kinh.


- Vậy thì ở lại đi, đại ca ca chiếu CỐ ngươi.
Dạ Côn khẽ cười nói.
- Không... ta có thể chiếu cố tốt bản thân, lại muốn gạt ta cùng chơi với ngươi – hừ. ... đại ca ca thật là xấu.


Người xung quanh nghe La Sát nói, ánh mắt lập tức nhìn về phía Dạ Côn, phảng phất đang nói. .. hài tử nhỏ như vậy ngươi cũng không
tha, súc sinh a.
Dạ Côn bất đắc dĩ, mấy ngày nay chuyện như vậy không chỉ xảy ra một lần, quá lúng túng.
- Thật không lưu lại?


Dạ Côn nhẹ giọng hỏi, hắn thật muốn giữ nàng lại, dù sao La Sát rời đi. .. cũng không biết nàng muốn làm gì, nếu như ở lại Thái Kinh,
mình sẽ có thể an tâm hơn một chút.
La Sát đã quyết định, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của nàng được.
- Ừm, thế nhưng ta có một loại dự cảm.


La Sát ngẩng đầu nhìn Dạ Côn, nghiêm túc nói.
- Dự cảm gì?
- Lần sau chúng ta gặp lại, sẽ ở thế đối lập, đến lúc đó chúng ta không thể sống phóng túng giống như hôm nay.
La Sát lộ ra thần sắc thất lạc, thậm chí thương cảm.


Độc Phượng đứng ở bên cạnh cảm thấy lần này tiểu thư có chút kỳ quái, đối với Dạ Côn hình như không giống với những người khác.
Nhìn bộ dáng thương tâm của La Sát, Dạ Côn ôm La Sát vào trong ngực, sờ sờ cái mũi nhỏ của nàng:
- Nói cái gì đó, chúng ta sẽ không như thế.


La Sát ôm thật chặt cổ Dạ Côn:
- Đại ca ca, nếu như ta lại, người phải táng ở Thái Kinh, ta thích mỹ thực nơi này, ta thích vịt nướng còn có lầu xiên que.
Nghe âm thanh của La Sát, trong lòng Dạ Côn cũng có chút phức tạp:
- Đồ ngốc, đại ca ca sẽ không như vậy.


- Đại ca ca nếu như không làm như thế, vậy ta sẽ luyện hóa thi thể của ngươi, khiến người một mực bồi tiếp ta chơi.
Dạ Côn: ......
- Vì sao chúng ta không thể cùng một chỗ, giống như mấy ngày nay, không phải rất vui vẻ sao?
Dạ Côn trầm giọng nói ra, vuốt tóc hoa của La Sát.


- Đại ca ca, tính cách của chúng ta quyết định lập trường của chúng ta, ta sẽ không thay đổi, đại ca ca ngươi cũng sẽ không thay đổi, mấy ngày nay ta rất vui, thật, đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời ta.


Dạ Côn hít một hơi thật sâu, La Sát nói rất có lý, lập trường không giống đại biểu sau này có thể sẽ đối lập, mình sẽ không thay đổi, La Sát cũng sẽ không thay đổi.
Hai người chung quy sẽ phải chiến một trận, đây là chuyện không có biện pháp.


La Sát ôm chặt Dạ Côn một hồi, sau đó nhảy xuống cười nói:
- Đại ca ca, ta đi đây, người phải cẩn thận một chút, Quỷ Sắc Thiên Tôn rất lợi hại.
- Ừm, đại ca ca sẽ cẩn thận, ngươi cũng không thể để bụng đói được đâu đấy.
Dạ Côn cười cười.


La Sát lộ ra nụ cười ngọt ngào, hai cái răng khểnh đều lộ ra, lập tức quay người rời đi.
Độc Phượng hơi hơi nghiêng thân với Dạ Côn nói ra:
- Lần sau gặp mặt, ngươi không chết, chính là ta vong, nếu như ta vong, xin hãy chôn ta ở bên cạnh tiểu thư, ta sẽ một mực bảo hộ tiểu
thu.


Nói xong, Độc Phượng liền theo sau lưng La Sát, thân ảnh của hai người dần dần tan biến trong đám người, Dạ Côn đứng tại chỗ ngốc ngốc nhìn, trong lòng mang theo một chút sầu não, vừa mới dung nhập vào nhân vật đại ca ca.


Đột nhiên nói với mình, lần sau gặp mặt sẽ là tử địch, loại cảm giác này không dễ chịu chút nào.
Trên đường về, trong lòng Dạ Côn trống rỗng, bên tai không còn tiếng nũng nịu của La Sát, phảng phất thiếu đi thứ gì đó.


Trở lại trong phủ đệ, Dạ Tần cùng Mộ Dung Khang đều cảm thấy Dạ Côn không thích hợp, trước kia trở về đều than thở, sau đó liền bắt đầu vô lực chửi bậy.
Sao hôm nay trở về không nói gì, chỉ ngồi ở ghế đá ngẩn người.
- Đại ca, ngươi sao thế?
Dạ Tần đi tới lo lắng hỏi.


Dạ Côn than nhẹ một tiếng:
- Rõ ràng đã là bằng hữu, nhưng bởi vì thân phận mà đứng ở phía đối lập, còn là sinh tử chiến, loại cảm giác này thật. ..
- Đại ca, tiểu cô nương kia đi rồi sao?
Dạ Tần suy đoán nói.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:


- Nói thật, đại ca hẳn nên cao hứng mới phải, thế nhưng hiện tại không cao hứng nổi.
- Đại ca, có một số việc quả thật rất khó tránh khỏi, có đôi khi thân bất do kỷ như thế.
Dạ Côn thanh u nói ra:
- Nếu như La Sát thay đổi một chút, vậy sẽ không có chuyện gì.


- Đại ca, nếu nói như thế, vậy chỉ cần người thay đổi một chút, cũng sẽ không phát sinh chuyện kế tiếp.
Nghe đệ đệ nói, Dạ Côn ngừng lại, chợt cười khổ:
- Đúng vậy, chúng ta đều không thể thay đổi lập trường ban đầu của mình.


- Có lẽ đại ca không nên tiếp xúc với nàng, nàng cũng không nên tiếp xúc với đại ca.
Dạ Tần thở dài, túc địch... cái từ này bao hàm rất nhiều, thế nhưng lại không thể thay đổi được.
- Nhưng bất kể nói thế nào, hiện tại Thái Kinh đã an toàn, tất cả mối nguy tựa hồ đã được thanh trừ hết.


Dạ Côn cười nhẹ một tiếng, có chút đắng chát.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, Thái Kinh, quốc gia, quốc còn gia còn, quốc mất gia vong.