Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1094: Bao Ăn No

- Ai ôi, ăn vịt nướng a -
La Sát giơ nắm tay nhỏ, dáng vẻ giống như đang công kích.
Đi vào một quán vịt quay tên Toàn Tụ, nơi này làm ăn khá khẩm, hương vị khẳng định không tồi, La Sát nhìn mà nước miếng đều sắp
chảy ra.
- Ông chủ, cho một con vịt quay.
Dạ Côn hướng phía ông chủ hộ.


Nhưng mà La Sát hộ to một tiếng:
- Không phải một con, là mười con.
Ông chủ sửng sốt một chút, hai người các ngươi có thể ăn hết ư?
- Ông chủ, lấy mười con.
- Có ngay khách quan, các vị ngồi trước, ta sẽ đi nướng ngay.
Ngồi tại nơi hẻo lánh, La Sát rất vui vẻ, chờ đợi món ăn đem lên.


Mà Dạ Côn tò mò hỏi:
- Hiện tại có thể nói rồi chứ.
- Nói cái gì a?
- Ngươi làm sao biết thân phận của ta.
- Độc Phượng, chúng ta làm sao biết được?
La Sát quay đầu tò mò hỏi.
Độc Phượng cung kính nói ra:
- Là chúng ta xếp người vào trong Thiên Cung.


- Đúng đúng đúng, đại ca ca, a Thiên Cung cũng có người của chúng ta đó nha.
La Sát chớp chớp mắt to cười nói.
- Nguyên lại những người kia trong Thiên Cung, đều là người của các ngươi.
Tình báo này rất hữu dụng...
La Sát nhẹ gật đầu:


- Đúng vậy. .. đâu chỉ Thiên Cung, Thần tộc cùng Ma tộc đều có. Đại ca ca, ta có thể nói cho ngươi hết, chút nữa phải mua đồ cho ta ăn đấy.
Mười con vịt có thể mua được tình báo như thế, thật không thể tin nổi.
- Các ngươi đến cùng là ai?
Dạ Côn tò mò hỏi.


Nghe Dạ Côn hỏi như thế, nụ cười La Sát dần dần thu vào, đột nhiên hỏi:
- Đại ca ca, ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết không?
Dạ Côn ngơ ngẩn, lắc đầu.
- Chúng ta đều là người muốn chết, thế nhưng lại không thể chết được, ài. ..
La Sát hai tay chống lấy cái cằm, thăm thẳm nói ra.


- Vì sao lại như vậy?
La Sát lắc đầu:
- Không biết, dù gì ta không vui, người khác cũng đừng hòng vui vẻ.
Ta khảo, đây quả thực là tiểu tổ tông a.
- Lần này ngươi tới Thái Kinh làm gì?
Dạ Côn hỏi lần nữa.


- Lần này tới Thái Kinh đâu, thứ nhất là vì chưa tới, tương đối hiếu kỳ, thứ hai là có thuộc hạ làm việc ở đây, ta muốn đến xem kết quả. .. quan trọng nhất chính là, người ta đã sớm nghe nói tới ngươi, muốn mượn cơ hội này chơi với đại ca ca đó nha.
Nói xong, mặt mày La Sát liền hớn hở.


- Ngươi muốn làm gì Thái Kinh? Giống như Đông U Thành lúc trước sao?
Dạ Côn nhẹ nói ra.
La Sát mím môi nói ra:
- Đông U Thành. .. đó đã là chuyện rất lâu về trước, hoàng đế nơi đó thật đáng ghét, cuối cùng đắc tội tất cả mọi người, xong đời.
- Ngươi cũng muốn Thái Kinh xong đời?


- Vẫn chưa biết, chủ yếu phải xem đại ca ca, đại ca ca mời khách, ta làm sao có thể, vị hoàng đế kia hết sức hẹp hòi, đều không mời
khách.
Chỉ cần bồi tốt tình cảm, tất cả đều dễ nói, nhiệm vụ này nói khó không khó.
- Vậy được, tiếp theo đại ca ca sẽ bồi người chơi thật tốt.


- Thật sao? Vậy người ta liền không rảnh đi quản chuyện rồi khác, đại ca ca thật thông minh nha.
- Đương nhiên.
Dạ Côn trêu chọc tóc hoa, cảm giác trêu chọc tóc hoa cũng không tệ nha.
Lúc này vịt nướng tới, La Sát chọc chọc tay nhỏ:
- Đại ca ca, ta liền không khách khí.
- Bao ăn no.


- Đại ca ca thật tốt - ta sẽ nói cho ngươi biết một cái bí mật nhỏ, Quỷ Súc Thiên Tôn cũng là người của ta đấy.
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, bí mật nhỏ này thật đúng là đủ kình bạo.
- Quỷ Súc Thiên Tôn có phải sắp xuất hiện rồi hay không?
Dạ Côn tò mò hỏi.


La Sát ăn chân vịt nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy. .. nghe nói gần đây vẫn đang tĩnh dưỡng, sau một khoảng thời gian liền có thể xuất thế... đại ca ca người phải cẩn thận ứng
phó mới được.
- Không phải nói nó là người của ngươi sao? Vì sao lại chú ý đến ta?


- Chuyện này ư, đại ca ca ngươi đoán đi.
Dạ Côn: ......
- Tiểu muội muội, vì sao ngươi không làm chuyện tốt? Kỳ thật làm việc tốt rất vui vẻ.
Dạ Côn cảm thấy tâm lý La Sát có vấn đề, cần mình phụ đạo tâm lý, như thế mới có thể đi đến quang minh.
La Sát dừng một chút, nghi hoặc nói ra:


- Ta là đang làm chuyện tốt mà, tái tạo một cái Huyền Nguyệt đại lục bình đẳng, không có phân biệt giàu nghèo, không có tranh giành quyền lực, Có chẳng qua là ăn uống no đủ, mọi người cùng nhau chơi, giống chúng ta hiện tại.
Dạ Côn cảm thấy ý tưởng này không tệ, nghi hoặc hỏi:


- Vậy ngươi muốn làm thế nào?"
- Đương nhiên là thanh lý hết những người cao cao tại thượng kia, sau đó toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục liền sẽ vui vẻ.
Ý nghĩ đơn thuần đến cỡ nào, thế nhưng muốn hoàn thành ý nghĩ này, sẽ có rất nhiều người phải chết, bởi vì có quá nhiều người cao cao


tại thượng.
Dạ Côn cẩn thận nói ra:
- La Sát tiểu muội muội, kỳ thật còn có biện pháp khác, không cần phải cực đoan như vậy.
- Đại ca ca, mau ăn vịt nướng, chấm vào tương sẽ ăn ngon hơn.


Biết La Sát dời chủ đề, Dạ Côn cũng không có tiếp tục, rất nhanh liền xử lý hết con vịt, còn có ban đêm ăn cái gì... thậm chí ngày mai ăn cái gì đều nghĩ kỹ.


Ngày kế tiếp, Dạ Côn lại hiểu La Sát hơn một bước, tiểu cô nương này cũng không phải giả vờ trẻ con, mà bản tính thật đúng là trẻ con, giống như thế tử của mình vậy, rõ ràng đã vạn tuổi, thế mà cả ngày đều bày dáng vẻ cô nương mười sáu.


Mà sự hồn nhiên của La Sát là phát ra từ nội tâm, chẳng qua là chuyện nàng làm lại khiến người ta rùng mình, hai chuyện này rấ xung đột với nhau.


Kéo lấy thân thể mệt mỏi, Dạ Côn về tới phủ đệ, Dạ Tần cùng Mộ Dung Khang đều đang ở đại sảnh chờ lấy, nhìn Dạ Côn tinh thần uể oải đi tới, hai người hơi sững sờ.
- Côn ca... kiềm chế một chút, đừng chơi hỏng thân thể.


- Đại ca, nếu như người lại xảy ra chuyện, đệ đệ ta sẽ rất khó tiếp nhận.
Dạ Côn nhìn hai người hỏi:
- Các ngươi đang nói gì thế...


- Đại ca, chuyện giữa người cùng nữ hoàng, ta có thể tiếp nhận, thế nhưng người cùng tiểu cô nương kia, hay là đợi nàng lớn hơn một chút có được hay không, hiện tại cũng quá nhỏ đi.
Dạ Côn: ......
- Côn ca, lại nuôi mấy năm, chín càng ăn ngon hơn.
Dạ Côn cũng phục:


- Đây là tư tưởng các ngươi có vấn đề, hôm nay chúng ta chỉ đi chơi ở Thái Kinh mà thôi.
- Đại ca, thật vậy ư?
Dạ Tần nghiêm túc hỏi, ngươi đừng lừa ta, bằng không ta sẽ nói cho đám tẩu tẩu nghe.
Dạ Côn bất đắc dĩ nhẹ gật đầu:
- Thật.


- Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng đại ca ngươi bụng đói ăn quàng.
Dạ Tần vỗ ngực, thật đúng là sợ bóng sợ gió một trận.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, mặt ủ mày chau ngồi xuống.
- Côn ca, có chuyện gì thế? Gặp phải phiền toái? Nói cho ta biết, ta sẽ giúp người giải quyết.


- Chuyện này... khó làm.
Dạ Côn vuốt vuốt cái trán, quyết định ngủ trước một giấc, kỳ thật bản tính La Sát không xấu, chỉ là tư tưởng có vấn đề, có thể giải quyết, khẳng định sẽ hòa bình giải quyết.


Nếu thật động thủ, Dạ Côn cũng không biết thực lực La Sát như thế nào, vừa nghĩ tới nụ cười vui vẻ của La Sát, Dạ Côn cảm thấy mình không hạ thủ được.
Hôm nay ở chung, Dạ Côn thậm chí có một loại cảm giác, xem La Sát là bằng hữu.