Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1090: Điện Hoàng Chân Chính

Dạ Tư Không xử lý sự tình ngẩng đầu nói ra:
- Hôm nay phải bận đến khuya, nàng về trước nghỉ ngơi đi.
- Ừm, ta biết rồi, uống canh trước đi, mấy ngày nay đều làm việc muộn như vậy.
- Đặt ở đó đi.
- Nhớ phải uống đấy.
- Ừm.


Sau khi Tổ Vận rời đi, trong ngự thư phòng cũng chỉ còn lại Dạ Tư Không, ánh nến chiếu sáng gương mặt của ông ta, vô cùng đặc biệt...
Bỗng nhiên, một vệt bóng đen xuất hiện ở một bên, khiến Dạ Tư Không đang làm việc nhíu chặt lông mày, lập tức nhẹ nói ra:
- Có chuyện quan trọng gì ư?


Hắc ảnh dần dần đi ra, lộ ra dung mạo.
Hoa Sa La!
Nếu Dạ Côn biết Hoa Sa La thế mà xuất hiện ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc đến ngây người, nhất là nhìn tình huống này, xem ra quan hệ với Dạ Tư Không không cạn.


- Điên Hoàng, hôm nay Thần Ma hai tộc đều xuất hiện, trêu đùa như thế... nếu như bị bọn họ phát hiện, sợ là sẽ gặp nguy hiểm.
Câu nói này của Hoa Sa La để lộ ra quá nhiều tin tức, Dạ Tư Không lại chính là Điện Hoàng!


Mặc dù Điện Hoàng là một đám người, nhưng cuối cùng cũng phải có một người cầm đầu, người kia nhất định là Điện Hoàng chân chính!


Chuyện này cũng có thể nói rõ, vì sao mấy vị Điện Chủ đều đứng ở bên phía Dạ Tư Không, Tử Thanh Điện Chủ ngay từ đầu đã biết được tình hình.
Mà Mạnh Dương Điện Chủ gần đây mới biết, trước đó tiến công Võ Thành Bảo, Mạnh Dương thu được tin tức, bảo mình rời đi. ..


Hoa Sa La làm nữ hoàng Thiên Trạch, không ngại đường xa chạy đến Thái Kinh, không phải không có nguyên nhân.
Trước đó Thượng Hiền cũng đã nói, Điện Hoàng chân chính luôn thích giả làm người khác đến khống chế cục diện, mà bây giờ. .. Dạ Tư Không chính là Điện Hoàng.


Về phần từ lúc nào biến thành Dạ Tư Không, chỉ sợ đã từ rất sớm, Dạ Tư Không chân chính có lẽ đã mất mạng ở thời niên thiếu rồi.
Chuyện này cũng có thể nói rõ, Dạ Tư Không không có huyết thống Dạ gia, nhi tử sinh ra, đương nhiên cũng không có quan hệ gì với Dạ gia.


Cho nên, Dạ Tư Không trước đó nói dối, về phần tại sao nói dối, có lẽ là sinh ra tình cảm đi.
Dù sao dựa theo tính cách Điện Hoàng trước kia, sẽ không sinh ra bất luận cảm tình gì, cho dù là người bên cạnh, đều không thể dao động y chưởng không toàn cục.


- Nếu như bị người khác phát hiện, cũng là bởi vì ngươi, ta đã nói... không có chuyện gì đừng tìm ta, người nghe như gió thổi bên tai, hay là người cảm thấy có thể làm người Dạ gia?
Dạ Tư Không trầm giọng chất vấn, vô cùng nghiêm khắc, không cho bất kỳ mặt mũi nào.
Hoa Sa La âm u nói ra:
- Không dám.


Xem ra Hoa Sa La chậm chạp không tiếp nhận Côn ca, đa phần là bởi vì Dạ Tư Không mang đến áp lực nha.
- Làm tốt chuyện của mình, chuyện của ta không cần người quan tâm.
- Vâng, thuộc hạ hiểu rõ.
Hoa Sa La nhẹ gật đầu, bộ dáng có chút cô đơn.


- Chuyện giữa người và Dạ Côn kiềm chế lại, chờ toàn cục đã định, ngươi muốn làm gì thì làm.
- Ta cùng Dạ Côn không có gì cả.
Hoa Sa La rất là mạnh miệng.
Dạ Tư Không nghe xong cười khẽ một tiếng:
- Hoa Sa La, ngươi là ai, ta biết... người càng nói như vậy, chính là càng muốn bảo hộ Dạ Côn.


- Thuộc hạ không có.
- Nếu như ta thật muốn làm gì Dạ Côn, ta đã làm từ sớm rồi, cũng sẽ không gọi người đi cứu người, đứa nhỏ này rất ưu tú.
Hoa Sa La yên lặng không nói.
- Về đi, nhiều năm như vậy, hiện tại đã đến lượt chúng ta!
- Vâng!


Hoa Sa La rất nhanh đã tan biến ở trong ngự thư phòng.
Mà ý đồ của Dạ Tư Không cũng khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa, năm đó Dạ Tư Không muốn khống chế Đông U Thành, lại không thành công.
Thế nhưng lần này, rõ ràng có lợi hơn lần trước, nhất thống Đông U chỉ kém một bước cuối cùng.


Về phần tại sao Dạ Tư Không muốn cấp bách nhất thống Đông U, chuyện này cũng chỉ có mình ông ta biết mà thôi.
Lúc này Dạ Côn ngồi ở trong đại sảnh cũng yên tâm, xung quanh chưa từng xuất hiện gợn sóng dị thường, nói rõ hai vị đại thần kia cũng không có đánh nhau, xem ra thân phận của mình tạm thời an toàn.


- Đại ca, hẳn không có vấn đề gì đi.
Dạ Tần lo lắng hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Ừm, hẳn không có vấn đề gì, Hoa Sa La nói không sai.
- Đại ca, tốt xấu gì cũng từng là phu thê, làm căng như vậy sao?


- Cũng không phải ta muốn căng, mà là nữ hoàng muốn căng, đại ca ngươi cũng là người bị hại nha.
- Đại ca, ngươi đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, nữ hoàng như thế...
- Nha, tiểu tử ngươi có phải coi trọng tẩu tẩu hay không.
Dạ Tần: ........
Đúng lúc này Hình Thiên trở về, vẻ mặt không tốt.


- Dạ Côn, ngươi cần thận quan sát tình huống Thái Kinh, có chuyện gì lập tức hồi báo, ta về Thần tộc trước.
Hình Thiên nói xong liền tan biến tại chỗ, cũng không cho Dạ Côn cơ hội hỏi thăm.
Mà trong đầu cũng vang lên lời nói của Thạch Âm, đồng dạng cũng là ý này.


Hai người kia đến cùng như thế nào? Đột nhiên trở về liền vội vàng rời đi như thế?
- Rời đi cũng tốt, cứ đợi ở chỗ này thân phận của ta sẽ gặp nguy hiểm.
Dạ Côn thở phào một hơi.
- Côn ca, có tin tức.
Lúc này Mộ Dung Khang vội vàng chạy tới.
- Có tin tức gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.


- Hôm nay trên yến hội, Thánh Nhân được mọi người ủng hộ, Đông U nhất thống chỉ là vấn đề thời gian, Hình Thiên đại nhân còn đánh với người khác một trận.
Xem ra bọn họ thật đã đánh một trận, đây là đánh thông? Cho nên hai người vội vã trở về cáo trạng?


Gia gia quả nhiên vẫn như thế, làm việc đều có hàm ý, biết ngay yến hội tối nay không có đơn giản như vậy.
- Hôm nay Thái Tử có ở trên yến hội không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không có, cũng chỉ có một mình Thánh Nhân.
Mộ Dung Khang nói ra, thuận tiện kể lại mọi chuyện đã xảy ra.


Gần đây Thái Tử rất ít ra mặt, có lẽ là mẫu thân chết, tâm tình không tốt.
- Đại ca, sao ta cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ?
Dạ Tần rất nghi hoặc.
- Có phải cảm thấy, Thánh Điện cùng cổ tộc đều đứng ở bên phía gia gia hay không?


Dạ Côn dĩ nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cũng hết sức nghi hoặc.
Mộ Dung Khang nên lấy hai chân nói ra:
- Ta cũng rất buồn bực nha, mặt mũi Thánh Nhân cũng qua lơn đi, không hiểu nổi.
Hai huynh đệ liếc nhau, Ba gia lúc nào lại đi nịnh bợ gia gia rồi?


Dù sao lần trước mới chạy đến Côn Miểu gây rối, Ba gia tương đối bình thường, nhưng phản ứng hôm nay, không nghĩ nổi.
Chẳng lẽ là lần trước gia gia đại phát thần uy, khiến Ba gia kiêng kỵ? Cổ tộc cũng không dễ bị hù như vậy.
- Luôn cảm thấy là lạ.
Dạ Tần thì thào nói ra.


Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ:
- Được rồi, đi ngủ đi, cũng không biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, hai mươi ngày nữa sẽ đến Tiết Khánh Nguyên, hy vọng hết thảy như thường.
- Đại ca, ngươi nói Dạ Tư Niên có thể cũng là...
Dạ Tần nghiêm túc nói.
Dạ Côn suy nghĩ một thoáng, trả lời:


- Hẳn không phải.
- Nhưng lúc trước Dạ Tư Niên từng muốn giết ta.
Dạ Tần hồi tưởng lại khi đó, thấp giọng nói ra.
- Còn Có việc này? Sao không nghe người nhắc qua?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi.