Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1089: So Tài

Mọi người cùng nhìn đến, cảm thấy hai người kia có hơi lạ mắt.
Đương nhiên là lạ rồi, dù sao một người là Ma Thần, một người là Chiến Thần.
Thạch Âm nghe xong rất vui vẻ, đang muốn tìm cơ hội, không ngờ Cơ hội tự mình chạy đến...


Thế nhưng Hình Thiên lại không nghĩ như vậy, nhiều Kiếm Đế như thế, vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn mình cùng Thạch Âm?
Chẳng lẽ Dạ Tư Không đã đoán được thân phận của mình và Thạch Am.
Muốn dùng loại phương thức này nhục nhã mình, để Chiến Thần cùng Ma Thần biểu diễn trợ hứng?


- Uy, thất thần làm gì, ra mau!
Thạch Âm đã bắt đầu la ầm lên, Cơ hội tốt như vậy, không thể bỏ qua được.
Ánh mắt Hình Thiên hơi co rụt, chậm rãi đứng dậy, trước mặc kệ chuyện khác, tên Thạch Âm kia quả thật cần ăn đòn.


Theo Hình Thiên đi ra, bầu không khí cũng náo nhiệt, tất cả mọi người thường xuyên nhìn thấy vũ công khiêu vũ, Kiếm Đế tranh đấu rất hiếm khi được xem.
- Hai vị Kiếm Đế, chỉ giao lưu kiếm thuật, không nên dùng đạo lực, bản hoàng cũng không muốn tối hôm nay nơi này biến thành phố
tích.


Theo Dạ Tư Không trêu chọc, mọi người cũng cười cười, bầu không khí rõ ràng không có khẩn trương như trước đó, hòa hoãn hơn rất
nhiều.


Thế nhưng hai người Thạch Âm cùng Hình Thiên cũng không có nhẹ nhàng như vậy, mặc dù người khác không biết tình huống của bọn họ, thế nhưng bọn họ lại biết, luận bàn đơn giản, cũng là đại biểu cho hai trận doanh.
- Lão tử đã đợi giờ khắc này rất lâu rồi!


Tay phải Thạch Âm chậm rãi toát ra hào quang màu xanh lam, ngưng kết ra một thanh kiếm màu lam giống như nước.
Mọi người thấy chiêu này của Thạch Âm, đều bắt đầu xì xào bàn tán.
Thanh kiếm của vị Kiếm Đế này quả thật hiếm thấy, thế mà ký sinh ở trên cánh tay, thật đúng là lần đầu tiên trông thấy.


Mà Hình Thiên vươn cánh tay phải, chỉ thấy bầu trời đen kịt dần dần trắng xóa. ..chuẩn xác mà nói là toát ra ánh sáng màu vàng kim, toàn bộ Thái Kinh tựa như giữa trưa.
Thần Kiếm!


Thần Kiếm xuất hiện sẽ có dị động, kiếm của vị Kiếm Đế này là một thanh Thần Kiếm, mọi người cảm thấy cũng bình thường, trên người Kiếm Đế có Thần Kiếm chẳng có gì lạ.
Chẳng qua là Dạ Côn nhìn thấy tình huống như thế, cảm giác không thích hợp.


Thương khung bắn xuống một đạo kim mang, ầm ầm rơi vào trong lòng trong tay, mọi người thấy Thần Kiếm trong tay Hình Thiên đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thần Kiếm tản ra kim quang nồng hậu dày đặc, khí tức thần thánh đập thẳng vào mặt, Thần Kiếm này vừa nhìn liền biết không phải phàm phẩm.


- Nếu ngươi muốn, ta liền có thể thỏa mãn cho ngươi.
Hình Thiên từ tốn nói.
- Rất tốt, ta thích thái độ như vậy, lúc trước ngươi chính là đang xem thường ta.
Kiếm trong tay Thạch Âm chấn động, đá xanh trên mặt đất chia năm xẻ bảy.
Lúc này Dạ Tư Không lên tiếng cười nói:


- Hai vị Kiếm Đế, kiếm của các ngươi cho dù không sử dụng đạo lực, hoàng cung này của ta cũng sợ là khó giữ được, mời hai vị Kiếm Đế đôi một thanh kiếm khác.
Bang Bang hai tiếng, chỉ thấy hai thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, cắm ở bên cạnh hai người.


Trong lòng Thạch Âm cùng Hình Thiên có hơi khó chịu, nhưng lúc này không thể bại lộ thân phận, cho nên dồn dập thu hồi kiếm của mình vào, nắm lấy trường kiếm ở bên cạnh
Giờ khắc này, thật đúng là chỉ so kiếm thuật.
- Xem xem kiếm thuật của ngươi có còn sắc bén như năm đó không.


- Chỉ sợ người sẽ kinh ngạc.
Thạch Âm nhếch miệng cười tà, mũi kiếm trong tay đâm thẳng tới.
Hình Thiên hất kiếm lên, keng!
Kiếm cùng kiếm va chạm phát ra âm thanh kiếm reo chói tai.
Không sử dụng đạo lực, kiếm chiêu không có cách nào thi triển ra, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm so tài.


Nhìn như đơn giản đâm chọt bổ, nhưng chiều chiều đều lộ ra sát ý, đây nào giống so tài bình thường, càng giống hai người có thâm thù đại hận hơn.
- Thế nào, kiếm thuật của người chỉ có thế thôi ư!


Thạch Âm trầm giọng quát, trường kiếm trong tay tựa như ảo ảnh, Hình Thiên bị động phòng thủ, cho người cảm giác sắp không xong rồi, hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Lúc này Hình Thiên nhíu chặt mày, kiếm trong tay đột nhiên dùng một cái góc độ quỷ dị đâm tới cằm Thạch Âm.


Thạch Âm hơi nhíu mày, lựa chọn dùng chuôi kiếm phòng thủ, loại lâm nguy không sợ, còn có thể nhanh chóng phá giải, khiến người xung quanh liên tục vỗ tay.
Ngay sau một kích này, Thạch Âm lập tức nối liền hậu chiêu, hàn quang lóe lên! Chỉ thấy Hình Thiên hơi lui lại phía sau.
- Ha ha ha, chỉ có thế?


Thạch Âm hướng phía Hình Thiên cười to.
Chỉ thấy tay áo Hình Thiên xuất hiện một vết nứt, vừa rồi bị Thạch Ấm chém rách.
- Ngươi là đang tìm chết!
Ánh mắt Hình Thiên phát lạnh, cấp tốc tiến công.
Thạch Âm thầm nghĩ đối phương thật nhanh, tay phải chấn động, trực tiếp nghênh đón lấy.


Hai người đều từ bỏ phòng thủ, lựa chọn tiến công có lợi nhất, nhìn như bình thường, nhưng trong đó bao hàm hung hiểm, người tu vi cao đều hiểu.
Chỉ cần hơi bất cẩn một chút, chỉ sợ sẽ mất mạng.


Hình Thiên thầm nghĩ thực lực Thạch Âm thật bất phàm, bị phong ấn trên vạn năm mà kiếm thuật vẫn lợi hại đến thế, thật khiến người ta không tưởng tượng được.
Năm đó nếu không phải y lỗ mãng, chỉ sợ Thần tộc sẽ không dễ dàng chiến thắng như vậy.


Kỳ thật trong lòng Thạch Âm cũng rất kinh ngạc, năm đó từng giao thủ với Hình Thiên, nhưng lúc đó... mình là một người đánh một đống Thần tộc, không ngờ Hình Thiên này thật có một chút bản lãnh.
Âm!


Hai người hung hăng dùng vai đụng một lần, dồn dập bị đối phương chấn động lui lại, lưu lại một cái hố thật sâu trên mặt đất.
- Hay!
Dạ Tư Không đứng dậy vỗ tay.
Theo Dạ Tư Không đứng lên, mọi người cũng cùng vỗ tay, ngụ ý chiến đấu dừng ở đây.


Thạch Âm cũng biết, nếu như vẻn vẹn là kiếm thuật, trình độ của mình và y không sai biệt lắm, dựa theo tiết tấu này, đánh một tháng
cũng được.
Cho nên không có chấp nhất.
- Hai vị Kiếm Đế giúp chúng ta được mở rộng tầm mắt, buổi tối hôm nay phải uống thêm vài chén.


Dạ Tư Không lên tiếng cười nói.
Thạch Âm cùng Hình Thiên cắm kiếm trong tay vào mặt đất, lập tức trở về...
- Kiếm thuật không tệ, nhưng lần sau người sẽ không may mắn như vậy.
Thạch Âm hướng phía Hình Thiên từ tốn nói.
- Ngươi cũng thế.


Hình Thiên thấp giọng nói ra, tiếp theo hai người không có trao đổi.
Thời gian kế tiếp cũng không xảy ra bất trắc gì, mọi người dồn dập ôm tâm tư rời đi.


Buổi tối hôm nay đã xác định ý đồ của Thái Kinh, nhất thống Đông U chẳng qua là vấn đề thời gian, càng quan trọng là... Cổ tộc cùng Thánh Điện đều đứng ở bên phía Dạ gia, đây rốt cuộc là vì sao, Dạ Tư Không dựa vào cái gì khiến đám người kia nghe lời?
Trong ngự thư phòng.


Dạ Tư Không sau khi tan yến liền đến ngự thư phòng, đang thương lượng với Dạ Dương chuyện nhất thống.
- Cha, vậy con đi đây.
- Đi đi, qua Tiết Khánh Nguyên... nếu như tam quốc không làm theo những gì chúng ta nói, như vậy chỉ có thể xuất binh.
- Vâng.


Dạ Dương rời khỏi ngự thư phòng, vừa vặn trông thấy Tổ Vận bưng canh đi tới , dựa theo đạo lý mà nói. ..y còn phải hộ Tổ Vận một tiếng mẫu thân.
Mẫu thân trẻ như vậy, Dạ Dương thật đúng là họ không ra.
- Thánh Hậu.
- Ừm.
Tố Vận nhẹ gật đầu.
- Thánh Nhân.


Tố Vân bưng canh vào ngự thư phòng, khẽ cười nói.