Dạ Côn sẽ không nghi ngờ Hoa Sa La, Gia Cát Nhất Cách nhất định chính là người kia.
Lúc này Chu Bán Sinh trầm giọng nói ra:
- Nếu không ai đứng ra, gia chủ ngươi cứ nói đi.
Mộ Dung Châu phụ họa nói ra:
- Đúng vậy đó gia chủ, nếu y không đứng ra, đương nhiên là cô phụ gia chủ tín nhiệm, đến lúc đó phải nhận trừng phạt nên có.
Dạ Côn nhẹ gật đầu đặt chén rượu xuống:
- Nếu đã đến nước này, ta sẽ nói thẳng, Gia Cát Nhất Cách. ..
Gia Cát Nhất Cách hơi dừng một chút, cũng không có phản ứng quá lớn.
Thế nhưng năm người khác đều hết sức kinh ngạc, trong lòng bọn họ Gia Cát Nhất Cách là một lão đại ca, sao có thể đi hãm hại Dạ Côn được?
Ông ta có lý do gì hãm hại Dạ Côn, lúc đó Dạ Côn cũng không phải gia chủ...
- Gia chủ, lão hủ oan uổng a.
Gia Cát Nhất Cách lập tức bước ra, quỳ xuống.
Mộ Dung Châu đứng lên chắp tay nói ra:
- Gia chủ, có phải có hiểu lầm gì hay không?
Dạ Côn liếc mắt nhìn Mộ Dung Châu, trong lòng Mộ Dung Châu cảm thấy nặng nề, ánh mắt kia phảng phất đang nói, có phải ngươi là đồng bọn hay không.
Mộ Dung Châu nuốt một ngụm nước bọt, lập tức ngồi xuống, không nói.
Dạ Côn muốn nhìn xem, hiện tại còn có ai dám nói chuyện thay Gia Cát Nhất Cách
Ngay cả Diêm Dương Văn đần đần lúc này đều không ăn nổi, nơm nớp lo sợ ngồi đấy.
Dạ Côn đứng dậy, đi đến trước mặt Gia Cát Nhất Cách, đỡ Gia Cát Nhất Cách lên, vỗ vỗ áo bào đối phương:
- Gia Cát, đừng quỳ... chết, sẽ không tốt.
Gia Cát Nhất Cách cúi đầu nhíu chặt lông mày, lần nữa hô:
- Gia chủ a, lão hủ thật không biết... nhất định là có người vu oan ta.
- Ta sẽ không vu oan ngươi.
- Gia chủ... lão hủ không biết vì sao người lại nói như vậy... đến cùng là ai cáo tri, có chứng cớ gì?!
Đối mặt Gia Cát Nhất Cách chất vấn, Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, ngày đó quên hỏi Hoa Sa La chứng cớ.
Bất quá...
Dạ Côn đột nhiên toàn thân chấn động, che ngực ngã xuống mặt đất, vẻ mặt trở nên xanh mét.
- Gia chủ!
- Gia chủ!
- Gia chủ!
Mấy vị khác đều sợ choáng váng, nhất là Lăng Chiến, yến hội do mình tổ chức, gia chủ trúng độc mất mạng, khó từ tội lỗi a!!!
Dạ Côn khó có thể tin nói ra:
- Không ngờ hôm nay đến phiên ta bị hạ độc, thật sự khiến người thổn thức.
Nói xong Dạ Côn còn phun ra một ngụm máu.
Khiến mọi người không nghĩ tới chính là, Gia Cát Nhất Cách cũng không có giả vờ giả vịt nữa, mà là chắp tay nói ra:
- Gia chủ. .. đây là hiện thực.
Gia Cát Nhất Cách vừa thừa nhận, mọi người khó mà tiếp nhận.
Lăng Chiến nhìn Dạ Côn trúng độc sắp chết, lại nhìn Gia Cát Nhất Cách mưu hại gia chủ, cảm thấy mình lại có hy vọng.
Thế nhưng hiện tại khẳng định phải đứng ở bên phía gia chủ.
- Gia Cát Nhất Cách! Ngươi lại dám mưu hại gia chủ!
Lăng Chiến chỉ Gia Cát Nhất Cách quát lạnh.
- Gia Cát, ngươi hồ đồ...
Mộ Dung Châu quan hệ tương đối tốt với Gia Cát Nhất Cách thở dài.
Gia Cát Nhất Cách tựa hồ đã coi nhẹ sinh tử, nếu đã thừa nhận, liền không có ý định sống sót. ..
- Vì sao... Vì sao ngươi ba lần bốn lượt muốn ta chết.
Dạ Côn suy yếu hỏi.
Nhưng mà Gia Cát Nhất Cách từ tốn nói:
- Bởi vì ngươi tổn thương người quan trọng nhất của ta, cho nên người phải chết.
Đối với đáp án này, Dạ Côn rõ ràng không vừa lòng.
- Không. .. ngươi nói láo.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
- Gia chủ, ngươi gạt người, không có nghĩa là người khác sẽ gạt ngươi... sự thật chính là như thế.
Thấy bộ dáng bình tĩnh của Gia Cát Nhất Cách, Dạ Côn cũng không giả vờ nữa, trực tiếp đứng dậy:
- Ta cho ngươi biết! Ta sẽ thủ tiêu tất cả những người đứng phía sau ngươi!
- Ngươi thế mà không có việc gì?
Lúc này đến phiên Gia Cát Nhất Cách khϊế͙p͙ sợ.
Lăng Chiến cũng sững sờ mộng bức, cảm thấy vị trí nào đó lại không cánh mà bay.
- Thế nào, có phải ngươi muốn đồng quy vu tận hay không? Ta thật không hiểu nổi, đến cùng là thế lực như thế nào, có thể khiến gia chủ Thiên Cung đời trước bán mạng như thế.
Gia Cát Nhất Cách hít một hơi thật sâu:
- Thôi thôi... lão hủ cũng không muốn tranh chấp với người quá nhiều.
- Thật không nói?
Dạ Côn chất vấn, nếu như không nói... cũng đừng trách Côn ca không kính già yêu trẻ.
Gia Cát Nhất Cách bỗng nhiên lộ ra nụ cười, Dạ Côn cảm thấy nụ cười này rất... quỷ dị.
Một đạo huyết dịch rõ ràng từ khóe miệng Gia Cát Nhất Cách chảy ra.
Dạ Côn thầm mắng một tiếng, cái tên này thế mà lựa chọn tự sát.
- Gia gia...
Cùng lúc đó, Gia Cát Thanh không biết từ nơi nào chạy ra, chạy như bay đến bên cạnh Gia Cát Nhất Cách, ôm gia gia hư nhược.
Gia Cát Nhất Cách nắm thật chặt tay Gia Cát Thanh:
- Gia gia không thể cùng con. .. sau này phải chiếu cố tốt bản thân.
- Gia gia, người làm sao vậy, hôm nay còn rất tốt, làm sao đột nhiên...
Bả vai nhỏ yếu của Gia Cát Thanh run run, tại Thiên Cung, thân nhân duy nhất của nàng đã sắp không còn, hôm nay nàng đã chảy quá nhiều nước mắt.
Gia Cát Nhất Cách nhìn Dạ Côn:
- Gia chủ, Thanh Thanh vô tội, hy vọng người đừng trách tội nó.
Dạ Côn không nói gì, biết Gia Cát Nhất Cách tự mình ôm hết, bỏ qua tôn nữ, giúp nàng sống sót.
- Gia gia, gia gia... ta đi tìm người. .. ta đi tìm người cứu ngươi. ..
Gia Cát Thanh chạy tới trước mặt Lăng Chiến, mà Lăng Chiến không hề động lại chạy tới trước mặt Mộ Dung Châu, khẩn cầu từng người,
nhưng tất cả mọi người thờ ơ, mặc kệ Gia Cát Thanh cầu khẩn thế nào.
Gia Cát Thanh không có cách nào đi tới trước mặt Dạ Côn, bịch một thoáng quỳ gối ở trước mặt Dạ Côn, cái trán hung hăng đập vào mặt
đất.
- Gia chủ, cầu ngươi cứu gia gia của ta, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi. ..
Nước mắt bất lực của Gia Cát Thanh rơi trên mặt đất, bả vai nhỏ gầy hơi hơi run run, khiến người ta vô cùng đau lòng.
Nhìn Gia Cát Thanh trước mắt, trong lòng Dạ Côn cũng khó chịu, những người này làm đủ trò xấu, cuối cùng cho chỉ khiến thân nhân
đau xót.
- Thanh Thanh, cho dù cứu sống gia gia ngươi, y cũng bị xử tử vì tội đã phạm phải.
Dạ Côn bình tĩnh nói ra.
Gia Cát Thanh quỳ trên mặt đất hơi hơi run rẩy:
- Không... gia gia của ta trung hậu, sẽ không... gia gia... Có phải như vậy không.
Gia Cát Thanh bò đến bên cạnh gia gia, Gia Cát Nhất Cách mang theo nụ cười xoa xoa nước mắt Gia Cát Thanh:
- Hài tử đừng khác, thiên hạ còn rất nhiều nam nhân tốt, không cần. ..
- Gia gia...
Gia Cát Thanh khàn cả giọng hô khiến người nghe đau lòng không thôi.
Dưới tiếng thút thít thê lương của Gia Cát Thanh, Gia Cát Nhất Cách chậm rãi nhắm mắt lại, một đại gia chủ Thiên Cung cứ tự sát như vậy.
Chuyện này khiến Dạ Côn rất áo não, cho dù chết cũng không nói cho mình chút manh mối nào, những người kia đến cùng là ai?
Thiên Cung ngoại trừ Gia Cát Nhất Cách, còn có người của bọn chúng hay không.
- Các ngươi chuẩn bị hậu sự đi.
Dạ Côn lạnh giọng nói ra, không có chút tâm tình nào, chẳng qua là đáng thương Gia Cát Thanh, nàng mới là người bị hại lớn nhất.