Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1012: Báo Thù

- Trước đó ta cũng cảm thấy như vậy, thế nhưng qua nhiều năm, ta phát hiện, nguồn gốc không phải đến từ tự tin, mà là lực lượng.
Hoa Sa La lạnh giọng nói ra.
Dạ Côn biết Hoa Sa La đang tức giận, nhưng cũng chỉ có thể như thế, Dạ Côn cũng không muốn Hoa Sa La kẹt ở bên trong ý thức của
mình mãi mãi.


- Lực lượng?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi.
- Không sai, người ở bên ngoài rất mạnh, có lẽ còn mạnh hơn ta, thế nhưng ở nơi này, ngươi không biết gì cả, rõ ràng người đang hoài
nghi lực lượng của mình.
Dạ Côn hơi trầm tư một chút:
- Nếu là như thế, vậy phải làm như thế nào?
- Không biết!


Hoa Sa La yêu kiều hừ một tiếng, muốn quăng lão nương, người tự mà nghĩ lấy.
- Muốn lần nữa thu được lực lượng, ta cần phải tiếp nhận nỗ lực lượng này.
Dạ Côn bỗng nhiên nói ra.
Chuyện này khiến Hoa Sa La sững sờ, cũng đề tỉnh chính mình, lần nữa thu được lực lượng.


Thế nhưng Hoa Sa La cũng không biết Dạ Côn thu được lực lượng như thế nào.
- Hoa Hoa.
- Đừng gọi ta là Hoa Hoa.
Hoa Sa La nghiêm khắc nói ra, nghe giống như mình biến thành bình hoa vậy.
- Ta thu được lực lượng như thế nào vậy?
- Ta làm sao biết, ta cũng không nhìn người lớn lên.
Hoa Sa La tức giận nói ra.


- Nếu như không tìm được nguồn gốc lực lượng, nàng sẽ bị vây ở chỗ này cả đời, nàng có biết không!
Dạ Côn trầm giọng quát, nữ nhân ngốc này.
- Ta nguyện ý, người quản được ta à?!


Kỳ thật Hoa Sa La cũng đã điều tra qua Dạ Côn, mặc dù không biết chi tiết, nhưng Hoa Sa La biết... thực lực của Dạ Côn bắt nguồn từ huyện Thái Tây.
Nghi vấn duy nhất chính là Dạ Côn tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm, tất cả mọi người trở về, chỉ Dạ Côn không có.


Mấy ngày sau Dạ Côn mới trở về, căn cứ chuyện này, Dạ Côn nhất định gặp được kỳ ngộ ở trong Mê Vụ Sâm Lâm.
Hơn nữa thê tử Nhan Mộ Nhi của Dạ Côn cũng tới từ Mê Vụ Sâm Lâm, từ điểm đó càng có thể khẳng định, thực lực của Dạ Côn đến từ Mê Vụ Sâm Lâm.


Những tin tức như vậy, Hoa Sa La không muốn nói cho Dạ Côn biết...
Đối mặt với Hoa Sa Là Cố chấp, Dạ Côn tựa hồ không có cách nào, chỉ có thể thở dài biểu thị bất đắc dĩ.
Mà ở trong thế giới hiện thực, lúc này đám người Diệp Ly vẫn đang thủ hộ ở trong phòng.


Thời gian ở trong thế giới ký ức rõ ràng không tương xứng với bên ngoài.
Bên trong qua hơn ba mươi năm, bên ngoài chỉ mới qua ba canh giờ.
- Nàng ta đã đi vào lâu như vậy, không biết có gặp nguy hiểm hay không?
Nhan Mộ Nhi lo lắng hỏi, ngoài phòng đã xuất hiện tia nắng.
Diệp Lưu kiên định nói ra:


- Sẽ không có chuyện gì, chúng ta bảo vệ tốt là được rồi.
- Hy vọng phu quân và nàng ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.
Diệp Ly cầu nguyện trời xanh.
Nhưng mà bọn họ không biết, Côn ca cùng Hoa Sa La ở bên trong sống rất vui vẻ.


Theo thời gian báo thù càng ngày càng gần, toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục cũng tràn ngập mùi thuốc súng.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào Côn Miểu, hoặc là Thái Kinh...
Đông U tam quốc đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Thái Kinh vừa điều binh, bọn họ liền trực chỉ hoàng thành.


Mà tại Côn Miểu, năm phần cao thủ đều đã tụ tập ở bên trong Võ Thành Bảo, chuẩn bị nghênh đón người Đông U hung hăng cao quấy, khiến bọn họ có đi mà không có về.


Làm thế lực giàu có nhất Huyền Nguyệt đại lục, Tiền Trang điên cuồng chiêu binh mãi mã, tựa hồ muốn mượn cơ hội lần này, tuyên cáo thực lực Tiền Trang, đánh ra một mảnh danh tiếng.


Trong mắt của thế nhân, phần thắng của Võ Thành Bảo lớn hơn, dù sao cũng đã tập hợp không ít cao thủ Côn Miểu, thực lực cá nhân siêu cường.
Mà Thái Kinh Dạ gia chỉ có mấy người như vậy, ở Đông U có thể uy phong, vừa rời khỏi Đông U, sẽ chẳng là gì cả.


Nhưng mà một ngày này, chỉ sợ toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục sẽ phải nhìn Dạ gia bằng một con mắt khác, hoặc là nói là, hậu thuẫn của Côn ca lớn đến cỡ nào.
Ngoại ô Thái Kinh, nơi này là một mảnh thảo nguyên xanh mượt, trừ một vài con thú ăn cỏ, cũng không nhìn thấy thứ gì khác.


Nhưng vào đúng lúc này, trong hư không xuất hiện một cái lỗ đen thật lớn.
Mấy con thú ăn cỏ ở phía dưới ngẩng đầu nhìn lên, hơi sững sờ, sau đó lập tức xoay người chạy, một cỗ khí tức doạ người từ bên trong
truyền ra.


Ở xung quanh lỗ đen đồng dạng xuất hiện bốn năm cái hắc động lớn nhỏ, khiến cho thảo nguyên nổi lên cuồng phong dữ dội.
Ở trong lỗ đen bỗng nhiên xuất hiện bậc thang, nối thẳng xuống mặt đất.
"Gào!"


Một CỖ Long ngâm doạ người từ trong hắc động truyền ra, chỉ thấy năm con Cự Long màu đen bay ra hắc động, phảng phất muốn che khuất cả bầu trời, long dực dài đến ngàn trượng, lân phiến kiên cố phảng phất không thể phá vỡ, lợi trảo sắc bén tựa hồ có thể đâm xuyên bất kỳ vật gì.


Năm chiếc thang đều có bóng người xuất hiện, toàn bộ mặc khôi giáp màu đen, cầm cờ xí màu đỏ tươi ở trong tay.
Mỗi một bước đều bước ra khí thế vang dội, toàn bộ thiên địa phảng phất ngột ngạt hơn rất nhiều.
Bóng người lít nha lít nhất bước ra hắc động, thật sự khiến người rùng mình.


Đương nhiên, đây chỉ là món khai vị của Diệp Hoa, chẳng qua là đến đây tập hợp, cho nên điệu thấp một chút...
Hắc giáp kỵ sĩ có chừng một trăm vạn, mặc dù nhân số không phải quá nhiều, thế nhưng Diệp Hoa chọn tinh nhuệ tốt nhất đến đây, một đánh trăm cũng không thành vấn đề.


Từ vũ khí trang bị ở trên người hắc giáp kỵ sĩ đã có thể nhìn ra, đây là quân đội dùng tiền tạo thành.
Ở trong hắc động, Diệp Hoa mang theo đám thuộc hạ đến đây, nhưng cũng không phải tất cả thuộc hạ.


Thất Tông Tội chỉ dẫn theo Tuyệt Thiên cùng vợ chồng Bố Lai Đặc, Nam Vô Kỳ dẫn theo Khai Vân cùng Cuồng Sa, dĩ nhiên Lục Hồng huynh đệ cũng tới.
Trong đó cũng có Dạ Tần đã được chữa khỏi. ..


Dạ Tần được Thanh Hà chữa trị tựa hồ biến mạnh, đây cũng là chuyện bình thường, sau khi được Thanh Hà cải tạo, không mạnh mới là
- Hừ, bản tôn tới trước, tên Thượng Hiên kia vẫn còn chưa tới.


Diệp Hoa chắp tay đứng trên hư không, hôm nay cần có một cái khởi đầu tốt đẹp, Thượng Hiền cũng đừng giống như xe bị tuột xích.
Lời này vừa mới nói xong, chỉ thấy chân trời xuất hiện mấy điểm đen. .. số lượng càng lúc càng nhiều, lít nha lít nhít. ..
- Lão tổn thượng, hình như nhân số hơn xa chúng ta.


Tuyệt Thiên đứng sau lưng Diệp Hoa nói nhỏ.
Diệp Hoa cười khẽ một tiếng:
- Gom góp nhân số bản tôn cũng đã biết, chỉ cần vung tay một cái, Thượng Hiên mang nhiều người như vậy, chỉ sợ chỉ có thể nhìn không thể dùng.
Bố Lai Đặc ở phía sau từ tốn nói:


- Võ Thành Bảo nằm dưới đáy biển, người bình thường không cách nào lặn xuống, đến lúc đó chỉ có thể đứng ở trên phi thuyền nhìn mà
thôi.
- Không sai, tiểu tử Thượng Hiên này, sĩ diện rất lớn.
Diệp Hoa khẽ cười nói, cảm thấy hôm nay mình thắng chắc.


Càng ngày càng gần, những điểm đen kia cũng đã xuất hiện ở trong mắt Diệp Hoa.
Đám phi thuyền màu vàng quỷ dị kia khiến Diệp Hoa hơi kinh ngạc.
Đây chính là vàng thỏi biết bay a, hào nhoáng đến cực hạn! Thông gia còn có thủ bút như thế, thật khiến Diệp Hoa không ngờ tới.


Trước kia toàn bộ Đông U đều là của Thượng Hiền, tài lực không thể nghĩ theo lẽ thường được.
- Ây, thông gia, mang không ít người nha.
Chỉ nghe một âm thanh cởi mở truyền đến, một chiếc phi thuyền màu vàng kim cấp tốc bay tới.