Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 17: Khiêu Khích (3)

“Ngươi, ngươi làm cái gì?”
Gian nan nuốt nước miếng, Tây Lam Y Vân phải mất khí lực rất lớn mới có thể làm mình thoát khỏi giam cầm khủng bố của thiếu niên.


Chăm chú nhìn Tây Lam Linh Huân gần trong tang tấc, vị Cửu hoàng tử mà nàng chưa từng thừa nhận, giờ phút này thân thể thiếu nữ xuất phát từ bản năng rất muốn tránh khỏi người này thật xa.


“Ta a, cái gì cũng chưa làm! Là nàng ta tự mình nói muốn tới hành cung tu dưỡng một thời gian, tu thân dưỡng tính, thuận tiện bồi mẫu phi cô tịch đáng thương của ta. Hoa phi quả nhiên là một nữ nhân thực thiện lương a! Bát tỷ tỷ, ngươi nói có phải không?”


Đầu ngón tay bén nhọn chậm rãi di chuyển từ gò má xuống cần cổ tinh tế thoạt nhìn yếu ớt đến không chịu nổi của thiếu nữ, lúc này sâu trong mắt Huân nhi cũng bắt đầu tỏa ra hưng phấn thị huyết.
“Bát tỷ tỷ, Huân nhi hiện giờ thực muốn cứ như vậy vặn gảy cổ ngươi. Ngươi có chịu không?”


Thực thân thiết áp sát bên tai thiếu nữ, dùng âm thanh chỉ có hai bọn họ có thể nghe thấy chầm chậm tự thuật. Âm thanh vốn thanh thúy khờ dại của thiếu niên lại phun ra những lời lạnh lẽo huyết tinh làm người ta sợ hãi. Trong nháy mắt, cả người Tây Lam Y Vân rớt xuống vực sâu, run lẩy bẩy.


“Không, không cần, không, cứu…”


“Bát tỷ tỷ, Huân nhi hiện giờ liền cho ngươi xem, Huân nhi không phải chỉ có gương mặt có thể xem nga.” Những ngón tay nhẹ nhàng bóp cổ thiếu nữ, giờ phút này trên mặt thiếu niên vẫn giữ nguyên nụ cười làm người ta không nhìn ra bất cứ điều gì dị thường. Hệt như chuyện mà thiếu niên đang làm căn bản không phải lấy đi sinh mệnh người ta mà đang ăn cơm vậy.


Ma tộc, cho đến bây giờ vẫn luôn là một chủng tộc thực thị huyết.
“Buông, buông, ngươi muốn muốn làm cái gì…” Cảm giác lực đạo trên cổ mình ngày càng siết chặt, đồng tử Tây Lam Y Vân tràn đầy sợ hãi khi đối mặt với tử vong, còn có thiếu niên trước mắt.
Hắn thật sự muốn giết nàng!


“Bát tỷ tỷ, ngươi biết không, tuy Huân nhi không quan tâm tới khiêu khích của những con kiến nhỏ bé, bất quá nếu có con sâu bọ nào đó đặc biệt mưu toan bò lên người Huân nhi diễu võ dương oai, Huân nhi cũng không để ý cứ nhẹ nhàng nâng chân một cước nghiền chết nó. Bát tỷ tỷ, ngươi nghe hiểu ý Huân nhi không?”


Buông tha thiếu nữ sắp hít thở không thông, gương mặt tuyệt mỹ thiếu niên lộ ra nụ cười đơn thuần vô tội, một chút cũng không nhìn ra sự hung ác đáng sợ vừa nãy. Mà thường thường, những người thế này còn hung tàn, đáng sợ hơn hẳn những kẻ côn đồ!


“Ta, ta đã biết.” Vuốt vuốt cổ chính mình, Tây Lam Y Vân lúc này căn bản không có chút phản kháng nào với lời nói của thiếu niên. Nàng, sợ hãi.


Hắn nói, tuy Huân nhi không quan tâm tới khiêu khích của những con kiến nhỏ bé, bất quá nếu có con sâu bọ nào đó đặc biệt mưu toan bò lên người Huân nhi diễu võ dương oai, Huân nhi cũng không để ý cứ nhẹ nhàng nâng chân một cước nghiền chết nó.


Hắn nói, Bát tỷ tỷ, Huân nhi không phải chỉ có gương mặt có thể xem, để Huân nhi biểu thị cho ngươi thấy được không?
Hắn nói, Bát tỷ tỷ, Huân nhi hiện giờ thực muốn cứ như vậy vặn gảy cổ ngươi, ngươi có chịu không?


Âm thanh khờ dại lại vô tình tàn nhẫn của thiếu niên không ngừng vang vọng bên tai, nàng sao lại nghĩ đứa nhỏ dựa vào sủng ái của phụ hoàng mà vô pháp vô thiên căn bản không có bất cứ năng lực nào cơ chứ?


Nếu không có điểm để phụ hoàng coi trọng, với tính cách của nam nhân tàn nhẫn vô tình ngồi trên vương tọa kia sao có thể độc sủng đứa nhỏ yêu dị tuyệt mỹ này cơ chứ?
Xem ra, chính mình đã ghen tị đến mờ mắt rồi!


“Y Vân, ngươi sao vậy? Không sao chứ?” Dù sao cũng là muội muội ruột của mình, hắn vẫn có chút để ý. Có chút lo lắng bước tới trước đỡ lấy thiếu nữ gần như kiệt sức, Ngũ hoàng tử Tây Lam Thượng Tứ nhìn tuyệt mỹ thiếu niên trước mắt, ánh mắt chưa bao giờ khϊế͙p͙ sợ đến vậy.


Tuyệt mỹ thiếu niên ba năm trước đã vang danh khắp Thương Lam đại lục, thực lực của hắn thế nhưng cường đại như vậy mà không bao người hay biết, dung nhan yêu dị mê hoặc lòng người, nhưng thiếu niên này cũng khủng bố không hề thua kém dung mạo của mình.


Bắt đầu từ vừa nãy, Tây Lam Thượng Tứ đã chú ý tới vẻ mặt của muội muội mình không thích hợp, nhưng càng kì lạ hơn chính là tuyệt mỹ hoàng tử vẫn dựa sát bên cạnh. Vị hoàng tử tôn quý chỉ bằng dung mạo đã có thể nổi danh trên đại lục.


Tây Lam Thượng Tứ không khỏi muốn tiến lên, kết quả lại kinh ngạc phát hiện mình bị thứ gì đó cản lại, căn bản không thể tới gần thiếu niên. Mà sau đó càng làm hắn khϊế͙p͙ sợ hơn chính là, Cửu hoàng đệ vừa nãy còn bình thường đột nhiên trở nên nguy hiểm, yêu dị đến mức làm hắn run rẩy.


Cao quý, tao nhã, mị hoặc nhưng cũng tàn nhẫn vô tình.
Một khắc kia, Tây Lam Thượng Tứ nhận ra cảm giác này cực giống phụ hoàng Tây Lam Thương Khung của bọn họ, đế vương cuồng ngạo khí phách, cao quý như thần chi, làm người ta không thể tiếp cận kia.


Trên người bọn họ có cùng một loại khí thế, chính là cao cao tại thượng đầy xa cách cùng xem thường tất cả.


Trong mắt phụ hoàng, thiếu niên cả người tràn ngập mị hoặc này mới là người kế thừa lý tưởng đi. Không hổ là Cửu hoàng tử do phụ hoàng tự mình dạy bảo, quả thật người bình thường không thể so sánh.


Bại bởi người này, hắn tâm phục khẩu phục. Không thể không nói, Tây Lam Thượng Tứ là một người lý trí, vốn từng có ý tưởng với ngôi vị hoàng đế, nhưng sau khi chứng kiến thực lực của thiếu niên này cũng biến mất hoàn toàn.


Vị Cửu hoàng đệ cho dù ở cùng hoàng cung nhưng lại rất hiếm khi gặp mặt này, bên dưới dung nhan tuyệt sắc kia là một sức mạnh cường đại, nó thực dễ dàng làm người ta bỏ qua mà chỉ chú ý tới vẻ ngoài của thiếu niên.


Này cũng là một loại che dấu a! Hi vọng nhóm hoàng huynh còn đang suy nghĩ tranh giành ngôi vị hoàng đế của hắn tự giải quyết cho tốt. Không cần để đến lúc chết vẫn chưa minh bạch.


“Cửu hoàng đệ, Y Vân nàng vừa nãy cũng không phải cố ý, chỉ vì nghĩ tới mẫu phi…” Tây Lam Thượng Tứ vội vàng muốn giải thích cho hành động mạo phạm của thiếu nữ khi nãy, cũng không ngờ tuyệt mỹ thiếu niên trước mắt căn bản không để ý tới, ngược lại cau mày nhìn về phía sau hắn.


“Là ai? Đi ra!”