Vài ngày sau, lúc Huân nhi rốt cuộc có thể leo xuống long sàn đế vương hoa lệ, dẫn theo một đám cung nữ thị vệ phía sau chậm rãi dạo quanh ngự hoa viên nhìn ngắm đủ loại hoa khoe sắc thì trùng hợp gặp gỡ hai người nghênh diện đi tới. Ngũ hoàng tử Tây Lam Thượng Tứ cùng Bát công chúa Tây Lam Y Vân.
“Cửu hoàng đệ!”
Hiển nhiên, nhìn thấy bóng dáng thiếu niên thực hiếm có dịp gặp gỡ, Tây Lam Thượng Tứ cười đầy hàm xúc đi tới. Mà trong mắt Bát công chúa Tây Lam Y Vân ở phía sau hắn rõ ràng tràn đầy cao ngạo cùng xem thường.
Đối với vị Cửu hoàng tử được phụ hoàng sủng ái này, đồng dạng là con nối dòng của đế vương, bọn họ sao có thể không đố kỵ.
Phụ hoàng cường đại cao cao tại thượng như thần chi, đế vương được thần dân Tây Lam quốc tôn sùng cúng bái vẫn luôn là thần tượng được nhóm hoàng tử, công chúa sùng kính.
Để được phụ hoàng coi trọng, được nam nhân cường đại kia vì chính mình mà tự hạo, để người liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút, bọn họ đã phải trả biết bao nhiêu mồ hôi công sức, bỏ qua thời gian nghỉ ngơi, tất cả chỉ để nam nhân nắm quyền lực lớn nhất Tây Lam quốc này thừa nhận.
Nhưng hết thảy mọi thứ bọn họ liều mạng muốn có, thiếu niên trước mắt lại dễ dàng hấp dẫn ánh mắt cùng sự quan tâm, chiếm được sủng ái vô thượng của phụ hoàng. Mà Tây Lam Cửu hoàng tử đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người này cái gì cũng không làm đã có hết thảy những thứ bọn họ mơ ước.
Đại ngộ không công bình như vậy, bọn họ sao có thể tiếp nhận!
“Cửu hoàng đệ, ngươi định đi đâu vậy?”
Đối với thiếu niên được trời xanh ưu ái, có thể nói là ‘thần chi’ trong mắt thần dân, cảm xúc của Tây Lam Thượng Tứ vô cùng phức tạp. Vô thức muốn tiếp cận, nhưng nhìn ra sự lạnh lùng cùng xa cách trên mặt thiếu niên lại sợ hãi không dám tiến tới.
Giờ phút này Tây Lam Thượng Tứ không khỏi cẩn thận, lại mang theo chút chờ mong mà ngay bản thân cũng không rõ nguyên nhân, nhưng thiếu nữ phía sau hắn hiển nhiên không đủ kiên nhẫn như vậy.
“Ca, ngươi khách khí như vậy làm gì? Cho dù là hoàng tử được phụ hoàng yêu thương nhất thì sao, không phải chỉ biết dùng gương mặt kia mê hoặc phụ hoàng sao.”
Tây Lam Y Vân vừa thốt thành lời, vẻ mặt Tây Lam Thượng tứ lập tức biến đổi.
“Câm miệng! Y Vân, ngươi có biết mình đang nói gì không? Cửu hoàng đệ thân là hoàng tử tôn quý của Tây Lam quốc ta, há có thể để ngươi bất kính. Ngươi có biết nếu những lời vừa nãy rơi vào tai phụ hoàng, cho dù ngươi là công chúa, ta cùng mẫu phi cũng không thể bảo hộ được ngươi.” Lớn tiếng khiển trách muội muội cao ngạo nhà mình, lời nói Tây Lam Thượng Tứ rất sắc bén.
Đối với muội muội rõ ràng bị mẫu hư chiều hư này, Tây Lam Thượng Tứ thực không muốn để tâm. Nếu không phải trong hoàng cung này, hắn cùng Y Vân là nhất mẫu đồng bào, cảm tình thân thiết hơn đối với những công chúa khác, với tính cách cao ngạo gần như tự cao tự đại của Y Vân, Tây Lam Thượng Tứ thật sự không muốn quan tâm.
Chính là hiện tại, xem nàng vừa nói gì, chẳng lẽ nàng không có chút đầu óc nào hết sao? Với sủng ái của phụ hoàng đối với Cửu hoàng đệ, há lại để người khác nói lung tung.
“Ca, ta biết rõ mà. Nếu không ỷ được phụ hoàng sủng ái, hắn làm gì có tư cách chiếm cứ vị trí bên người phụ hoàng. Hơn nữa, ca, ngươi làm gì khác khí như vậy, ngươi quên hôm qua mẫu phi từ Thương Lam điện trở về thì sắc mặt tái nhợt, cả người hư thoát cơ hồ không thể đứng thẳng sao? Nếu không phải hắn đã làm gì đó sao mẫu phi cao hứng rời đi mà lúc trở về lại khó coi đến vậy? Thương Lam điện là tẩm cung của phụ hoàng, hắn không hợp quy cách cứ ở lại đó gây ra tranh luận rất lớn. Mà hôm qua mẫu phi tới Thương Lam điện cũng vì chuyện trưởng thành của hắn, này vốn là chuyện tốt, vì sao cuối cùng mẫu phi lại kinh hãi thất thần trở về như vậy? Mặc kệ thế nào, nhất định không thoát khỏi can hệ tới hắn.”
“Y Vân!”
“Ca, ngươi tránh ra. Nếu đã gặp, ta thực muốn hỏi thử, Cửu hoàng tử hắn hôm qua đã làm gì mẫu phi? Hắn dựa vào cái gì dám uy hϊế͙p͙ mẫu phi?”
“Ngươi muốn biết?” Nhìn thiếu nữ bộ dáng tức giận đi tới trước mặt, Huân nhi không khỏi mỉm cười. Khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cung làm Tây Lam Y Vân đứng trước mặt thiếu niên theo bản năng cảm thấy nguy hiểm cùng sợ hãi.
Nhất là lúc ánh mắt xa cách lạnh lùng của thiếu niên lẳng lặng nhìn mình, Tây Lam Y Vân hoảng sợ phát hiện, trong mắt đối phương hoàn toàn không có ảnh ngược của chính mình. Mình, căn bản chưa từng lọt vào mắt thiếu niên?
Này nói lên cái gì? Thiếu niên mà nàng vẫn luôn xem thường căn bản chưa từng để ý tới người khác.
Trong mắt hắn, nàng xem là gì? Một vở hài kịch sao? Hay một người không biết lượng sức dám khiêu khích tôn nghiêm của hắn?
“Ha hả, Bát tỷ, ngươi thật sự muốn biết hôm qua ta đã làm gì mẫu phi ngươi, để nàng ta chạy trối chết như vậy sao?”
Tới gần thân thể gần như đã cứng ngắc của thiếu nữ, Huân nhi vươn những ngón tay thon dài nhẹ nhàng dao động trên gương mặt non nềm của thiếu nữ, móng tay thật dài được cắt giũa lóe sáng sắc bén làm Tây Lam Y Vân kinh hãi.
Mà giờ phút này, âm thanh của thiếu niên bị nàng ta xem thường truyền vào trong tay lại âm trầm không nói nên lời, làm tóc gáy nàng dựng thẳng, mồ hôi lạnh túa ra.
“Ngươi, ngươi làm cái gì?”