Con Hoàng nay đã hồi phục, không thể lại ở trong nhà nữa.
Họ quyết định thả nó bay đi.
Lúc thả nó bay, Tiểu Thánh, Tiếu Năng võ trang theo hộ tống.
Tiểu Thánh cầm một đôi măng đá, Tiểu Năng cầm một cây chày đá, theo cùng Phượng Hoàng mái bay vút lên không.
Nhị Lang Thần Dương Tiễn nghe tin nhanh chóng đuổi đến, đứng ở phía dưới, nhìn theo không biết làm sao.
Hai bạn nhỏ đứng ở trong mây, hướng về Phượng Hoàng bay xa vẫy tay chào, con Hoàng cũng quay đầu không nỡ bay.
Mãi đến khi không còn nguy hểm nữa, bấy giờ mới lưu luyến chia tay.
Lại nói về Dương Tiễn lông mày vừa châu lại một cái là đã nãy ra mưu kế, chớp mắt biến thành một con chuột, nhân lúc Tiểu Năng ra khỏi cửa, lén lút chạy vào nhà Tiểu Năng.
Con chuột này thật tài, kéo đi cái túi to đựng hạch đào.
Trong chiếc túi to chứa hạnh đào la hán của con Hoàng ăn thừa.
Dương Tiễn so với chuột càng tài giỏi hơn, ông ta cắn một cái, cắn tách hạnh đào, bóc ra hạch nhân.
Một lát sau, trong một hộp thức ăn cho chim, đã bóc ra được nữa hộp hạch đào nhân.
Hoại thủy của Dương Tiễn nhiều. Ông ta đem hai tai của hộp thức ăn móc lên trên cành cây, sau đó kế bên hộp thức ăn lắp cái kẹp bắt rồng.
Ông ta nghĩ một cách đắc ý: “chỉ cần các ngươi đến ăn một cái, chách! Ha ha!” Chữ ngươi của ông ta nói đây là chỉ Phượng Hoàng đấy!
Dương Tiễn trốn vào trong nhà, đóng cửa, dán mắt vào khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Mùi thơm của hạch đào, quả nhiên đã thu hút đến một Phượng một Hoàng.
Dương Tiễn rất vui.
Phượng Hoàng không tùy tiện hạ xuống, đang rão quanh hộp thức ăn bàn luận.
Con Hoàng nói: “là ai đem hạch đào bóc hết vậy, sao lại có một phần miệng thối thế?”
Con Phượng nói: “cẩn thận, đừng bị lừa.”
Phượng Hoàng là vua của loài chim, rất thông minh, thật không dễ bị lừa. Chúng nó rão quanh cái cây đó 3 vòng, rồi uyển chuyển bay đi.
Nhìn theo Phượng Hoàng bay đi, Dương Tiễn đấm ngực xót xa.
Đây gọi là vất vả không thu được kết quả tốt.
Một kế không thành, lại sinh ra một kế.
“Có rồi!” Dương Tiễn đang cười vui.
Ông ta niệm thần chú, biến thành hình dáng của con Hoàng, giương cánh nhảy, nhảy đến trên nóc nhà của mình, trông giống như thật, ai oán cất tiếng hót, rơi nước mắt.
Một con Phượng nghe tiếng bay đến.
“Bạn thân, bạn bị sao vậy?”
Giữa Phượng Hoàng, quan trọng nhất là một chữ “tình”, con Phượng nhìn thấy con Hoàng giả đang đau buồn tuyệt vọng, thì hỏi một cách thân mật.
“Tôi cần sự ấm áp.” Con Hoàng giả đang làm nũng, “xin đến gần một chút…….”
Đợi cho con Phượng thật đến gần, muốn dùng tình cảm để sưởi ấm cho bạn, con Hoàng giả bổng nhiên biến thành Dương Tiễn, ông ta một tay nắm lấy cái cổ của con Phượng, cười to:
“Ha, ha, rốt cuộc vẫn là ta thông minh!”
Dương Tiễn đem con Phượng nhốt vào trong lồng.
Có Phượng không có Hoàng, việc tốt không thành đôi. Dương Tiễn lại biến thành một con Phượng, đứng ở trên nóc nhà kêu, thu hút con Hoàng bay đến.
Lần này, ông ta diễn một màn trò hề “Phượng cứu Hoàng”
Một con Hoàng uyển chuyển bay đến.
“Bạn thân, bạn gọi tôi phải không?” Con Hoàng nói.
“Đúng vậy, nhớ bạn chết đi…..ta yêu bạn!” Con Phượng giả làm thái độ nũng nịu, làm người ta buồn nôn.
Giống như người, trên vấn đề ái tình này, Phượng không rời khỏi Hoàng, Hoàng không rời khỏi Phượng, Phượng Hoàng yêu nhau vẫn là lúc hồ đồ nhiều hơn lúc tĩnh táo.
Cứ như thế, con Hoàng này cũng bị Dương Tiễn bắt được rồi.
“Quá tốt!” Dương Tiễn nói với con Phượng và con Hoàng bị nhốt ở trong lồng một cách phấn chấn, “chỉ cần các ngươi kêu lên một tiếng, trăm chim bay đến, ta sẽ có thể bán vé vào cửa rồi.”
Nhưng, Phượng Hoàng đã biết bị lừa, hai chúng nó liền tựa vào nhau, một tiếng cũng không kêu.
“Kêu đi, đồ đáng chết, mau kêu đi!”
Phượng Hoàng vẫn không kêu.
Dương Tiễn đem cán chổi thò vào trong lồng chọt lung tung: “có kêu hay không? Các ngươi câm rồi sao?”
Phượng Hoàng quay đầu đi không để ý đến.
Dương Tiễn lại nói một cách lấy lòng: “các ngươi kêu một tiếng, Dương Tiễn ta sẽ không xữ tệ với các ngươi, đợi ta kiếm đủ tiền rồi, ta sẽ lên núi Côn Luân đem số cây hạch đào la hán, toàn bộ nhổ về trồng trong vười nhà họ Dương ta, cung cấp cho các ngươi đủ dùng cả đời……”
Con Hoàng dùng mỏ giúp con Phượng chảy lông, con Phượng đem đầu tựa vào bên cổ của con Hoàng.
Lời nói giả dối của Dương Tiễn, chúng nó vốn không nghe.
Mặc cho Dương Tiễn vừa đấm vừa xoa, Phượng và Hoàng ngẩng cao đầu không khuất phục, kiên quyết không kêu.
Hai chàng trai Dương Bất Thâu, Dương Bất Bại đi đến.
Dương Tiễn đành phải tự mình bước xuống cầu thang, tự nói một mình: “có điều, chúng nó sinh Phượng Hoàng con, cũng như cũ có thể bán kiếm tiền…..”
Bất Thâu, Bất Bại vội vàng ra khỏi nhà, đến tìm Tiểu Thánh, Tiểu Năng.
Sự việc vừa kể, Tiểu Năng liền lo lắng:
“Cái gì, Phượng Hoàng bị nhốt trong lồng rồi sao?”
“Đúng vậy, nhưng Phượng Hoàng chí khí cao, vẫn không chịu kêu,” Bất Thâu nói.
“Ba tôi thấy Phượng Hoàng không kêu, triệu tập không được bách điểu, lại có ý mới.” Bất Bại nói.
“Là ý gì vậy?” Tiểu Năng nói.
“Ba tôi muốn để cho Phượng Hoàng sinh con, nói cái gì Phượng Hoàng con có thể bán kiếm tiền……”
Nghe đến đây, Tiểu Thánh hăng lên, nó nói nhỏ cùng với các bạn: “Dương Tiễn muốn có Phượng Hoàng con, chúng ta sẽ tương kế tựu kế……”
Tiểu Thánh, Tiểu Năng niệm thần chú, quay người một cái, biến thành 2 cái trứng to.
Bất Thâu, Bất Bại nhặt lấy 2 cái trứng to, len lén chạy trở về nhà.
Nhân lúc ba không có ở đó, nhanh chóng đem trứng to bỏ vào trong lồng Phượng Hoàng.
Dương Tiễn từ chổ Lý Thiên Vương mượn về một quyển sách << Phượng Hoàng sinh sản đại toàn>>, vui mừng chạy nhảy về nhà.
Bổng nhiên, ông ta nhìn thấy trong lồng có 2 cái trứng, ngăn không nổi niềm vui.
“Ha, ha, hai cái trứng! trong chốc lát đã sinh ra 2 cái trứng rồi, cặp Phượng Hoàng này có nghĩa khí! Xem ra Nhị Lang Thần Dương Tiễn ta sắp phải vào mùa đây…..”
Ông ta từ trong lồng bê ra 2 cái trứng, cảm thấy lòng phơi phới.
Chính ngay lúc này, việc lạ đã xãy ra____
Chỉ thấy 2 cái trứng như mọc chân vậy, bổng nhiên nhảy lên, nhảy ra khỏi tay của ông ta, tiếp theo là vừa lăn vừa nhảy, trong thoáng chốc đã xông ra khỏi lồng.
“Hả, Chuyện gì thế?.....”
Dương Tiễn giật mình, vội vàng đuổi theo ở phía sau.
Ngay lập tức lúc sắp đuổi kịp, ông ta làm tư thế chó đói vồ thức ăn, không chú ý gì đến tất cả, chụp về phía trước, nhìn chung là đã chụp dính 2 cái trứng “nghịch ngợm gây chuyện” này.
Không ngờ, hai cái trứng chụp ở trong tay, bổng nhiên nức tét ra, bên trong lại nhảy ra hai con người be bé.
Một là Tôn Tiểu Thánh, một là Trư Tiểu Năng.
Họ vừa rơi xuống đất, thì hồi phục nguyên hình.
Dương Tiễn trợn tròn con mắt không dám tin: “sao, sao lại là các ngươi?”
Bên kia, Bất Thâu, Bất Bại đã từ lâu đã đem Phượng Hoàng thả đi.
Phượng Hoàng đồng thanh kêu to, lập tức triệu tập bách điểu đến. Phải để cho Dương Tiễn nếm vị đắng.
Dưới sự chỉ huy của Phượng Hoàng. Bách điểu đem Dương Tiễn mổ đến bở hơi.
Các bạn nhỏ cười đến thật vui!