“Lão Quân gia gia!”
“Ồ, Tiểu Thánh, Tiểu Năng!”
Tiểu Năng bật khóc: “gia gia, ông mau nghĩ cách cứu giúp nó đi.”
“Con Phượng Hoàng này, bị cái kẹp kẹp bị thương rồi.” Tiểu Thánh nói.
Lão Quân lập tức bôi cho Phượng Hoàng tiên dược, lại quấn băng trên chân Phượng Hoàng. Lão Quân nói: “bôi thuốc của ta, 3 ngày bảo đảm hết.”
Tiểu Năng lại lo lắng: “trong 3 ngày này, chúng ta cho nó ăn gì đây?”
Lão Quân gia gia vuốt vuốt râu bạc, chậm rãi nói: “nghe nói phương nam có vị Bách Điểu Động Chủ, thông hiểu tính chim, chỉ là không có qua lại, không biết địa chỉ.”
“Việc này không khó,” Tiểu Thánh nói, “chúng cháu nghĩ cách đi tìm!”
Tiểu Năng ôm lấy Phượng Hoàng mái, cùng Tiểu Thánh cùng nhau hướng về Lão quân gia gia chào từ biệt.
Cả hai cỡi mây, hướng về phương nam bay đi.
Càng bay về hướng nam, nhiệt độ càng cao. Đợi đến lúc họ nóng đến mồ hôi chảy đầy lưng, sắp chịu không nổi nữa, đã là phương nam rồi.
Dưới chân họ xuất hiện vô số dãy núi.
“Thế này là tìm không phải dễ đây.” Tiểu Năng lầu bầu lầu bầu nói: “phía trước nhiều núi thế kia, ai biết động chủ đó chui ở động nào?”
Tiểu Thánh ngẩng đầu thoáng nhìn con Phượng Hoàng mái ở trong ngực Tiểu Năng nói một cách hứng khởi: “ta có cách rồi, Phượng Hoàng đã là vua của Bách điểu, nhất định có thể vẫy gọi bách điểu đến.”
Tục ngữ nói: bách điểu hướng về Phượng Hoàng. Phượng Hoàng mời chào bách điểu, không lo mời không được Bách Điểu Động Chủ.
Tiểu Thánh liền nói với Phượng Hoàng mái: “thế thì xin mời ngươi phát lệnh vậy.”
Thế là con Hoàng kêu lớn một tiếng_____
Quả nhiên bách điểu nghe tiếng bay đến.
Phía sau bách điểu cùng đi theo vị động chủ giận quá mất khôn.
Động chủ đang cỡi mây, vừa đuổi theo chim, vừa hét lớn: “việc này là sao? Sao không nghe sai bảo vậy! Ta là Bách Điểu Động Chủ mà!”
Đàn chim dừng lại ở xunh quanh Tiểu Năng, mồn mép loạn xị, nhảy qua nhảy lại, kêu ríu ra ríu rít không ngừng, làm cho đầu óc Tiểu Năng bị mơ mơ màng màng.
Bách Điểu Động chủ đuổi đến, Tiểu Thánh vội vàng hướng về động chủ hành lễ: “đáng tiếc, Phượng Hoàng mái bị kẹp bị thương, vì để cầu xin giúp đở, tìm không được ngài, mới dùng cách này…….”
“Thì ra là như thế,” Động chủ yên tâm trở lại, lanh lãnh nói: “sau núi Côn Luân có một loại hạch đào la hán, Phượng Hoàng chuyên ăn vật này.”
“Ta đi tìm hạch đào la hán,” Tiểu Thánh tính nóng, từ lâu đã nhảy lên trên mây, nói với Tiểu Năng, “ngươi đưa Hoàng về đi.”
“Được thôi.” Tiểu Năng nói.
Tiểu Năng ôm lấy Phượng Hoàng mái lái mây mà đi.
Không ngờ, Phượng Hoàng mái vừa đi, bách điểu bay ở phía sau, “hô la la_____”cùng bay theo.
Đây thật là dưa không rời dây, chim không rời Phượng Hoàng, nhưng lo lắng nhất là Bách Điểu Động Chủ, ông ta cỡi mây nôn nóng đuổi theo: “khoan, xin nói Phượng Hoàng đừng mang chim của tôi đi!”
Tiểu Năng liền nói với Phượng Hoàng mái: “Hoàng à, lại hạ lệnh cho bách điểu đi.”
Phượng Hoàng mái lại kêu lên một tiếng_____
Đàn chim liền quay mình một cách nghe lời, bay về đường cũ một cách lã lướt không tiếc nuốt.
“Cám ơn!” Động Chủ cong lưng hành lễ.
“Cần phải cám ơn ngài.” Tiểu Năng nói.
Nói về Tiểu Thánh lòng nóng như lửa đốt, lái mây đến núi Côn Luân, hạ mây xuống, tìm kiếm hạch đào la hán.
Tìm, tìm, tìm hạch đào, tìm mãi tìm mãi tìm không được.
Bên đó có một bụi cây thấp, Tiểu Thánh chạy đến, thì thấy trên cây kết đầy trái, giống như cây đậu phộng, đầu nhỏ nối liền đầu to, thật giống một la hán đang ngồi.
“Tìm được rồi! Tìm được rồi!” Tiểu Thánh nhảy lên: “đây chính là hạch đào la hán!”
Nó đem hạch đào la hán ngắt vào trong một túi vải.
Chất đầy đầy một túi.
Sau đó, lái cân đẩu vân, đuổi theo Tiểu Năng.
Bên kia, Tiểu Năng đưa Phượng Hoàng mái về nhà, giữa đường gặp Dương Tiễn.
“Wa!” Dương Tiễn hoảng hồn vì chuyện vặt, “ngươi lại bắt được Phượng Hoàng!”
Tiểu Năng vuốt ve Phượng Hoàng giải thích nói: “không phải tôi cố ý bắt, là không cẩn thận bị cái kẹp kẹp trúng, sau khi dưỡng thương xong sẽ thả nó đi.”
Nghe Tiểu Năng nói thả Phượng Hoàng đi, Dương Tiễn nghĩ một cách tham lam: “Phượng Hoàng là vua của loài chim, nếu như ta có được một con, có thể bán vé vào cửa, kiếm được nhiều tiền đây!”
Ông ta chăm chú nhìn vào Phượng Hoàng, triển khai tưởng tượng(hoặc gọi là suy nghĩ mù quáng) tuyệt đẹp _____
Cửa nhà ông ta đang treo tấm biển quảng cáo to.
Trên biển quảng cáo có vẽ bách điểu hướng về Phượng Hoàng, trên viết:
Điểu trung chi vương,
Độc gia triễn xuất,
Trào Phụng kỳ quan,
Thiên niên nan phùng.
Các tiên tay cầm nguyên bảo, xếp hàng vào cửa. Ông ta tự mình mở một cái túi to, thu lấy nguyên bảo. Ông ta nhìn vào túi sắp đầy nguyên bảo cười tít mắt, nhưng lòng của mình, lại vẫn là lấp không đầy…..”
Tiểu Năng vừa muốn bước đi, lại bị Dương Tiễn chặn lại.
“Dù sau cũng thả đi, chi bằng tặng cho tôi đi.”
Dương Tiễn chụp lấy Phượng Hoàng trong ngực Tiểu Năng, bấu nhẹ giật mạnh.
Đúng lúc này, sau lưng vọng lại một tiếng hét:
“Dừng tay!”
Lại là Tiểu Thánh lưng vác hạch đào la hán núi Côn Luân, lái mây chạy đến, nó một tay chụp lấy sau gáy của Dương Tiễn, hù cho Nhị Lang Thần lập tức nhẹ tay.
Tiểu Thánh nói một cách thở hồng hộc: “ông đừng muốn lại làm cong chủ ý!”
Dương Tiễn đành phải bỏ đi một cách ảo não, vừa lầu bầu một cách không hết hy vọng: “hừ, đi theo xem vậy!”
Từ đấy, Tiểu Thánh, Tiểu Năng đối với Phượng Hoàng mái chăm sóc tỉ mĩ.
Nhưng Phượng Hoàng mái quá yếu rồi, ngay cả hạch đào la hán đều mổ không tách nổi.
Bấy giờ, măng đá của Tiểu Thánh và chày đá của Tiểu Năng có chổ dùng rồi, giúp họ đập vở hạch đào la hán, bón cho Phượng Hoàng ăn.
Đúng là vua của các loài chim. Ngày hôm sau, Phượng Hoàng đã có thể tự mình mổ tách hạch đào la hán.
Ngày thứ 3, Tiểu Năng vừa thức dậy, đã đến sân sau, mở ra miếng vải quấn trên chân Phượng Hoàng. Cái chân của Phượng Hoàng đã bình phục như cũ, vết thương của nó đã hết rồi.
Hai người cảm thấy hân hoan.