Khi Eve trở lại New York, nàng thuê một căn phòng trong khách sạn ở vùng giữa thành phố, như đã được chỉ dẫn. Một giờ sau, Brad Rogers gọi điện thoại cho nàng.
“Bà nội cô vùa gọi điện thoại từ Paris, Eve ạ. Hình như có chuyện xích mích gì giữa cô và bà nội”
“Không hẳn thế”, Eve cười to. “Chỉ là vấn đề nhỏ trong gia đình”. Nàng sắp sửa tung ra một cuộc chống chế tỉ mỉ, bổng nàng nhận ra được mối nguy hiểm nếu làm như vậy. Từ nay trở đi, nàng phải rất cẩn thận. Xưa nay, nàng chưa hề phải suy nghĩ về đồng tiền. Nhưng bây giờ nó hiện ra lù lù trong đầu óc nàng. Nàng chưa biết số tiền trợ cấp cho nàng là bao nhiêu, và lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy lo sợ.
“Bà ấy có bảo cho cô biết rằng một bản chúc thư mới sẽ được soạn thảo, có phải vậy không?”
“Phải, bà có nhắc sơ sơ đến chuyện ấy”, nàng quyết phải tỏ ra lạnh nhạt.
“Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên gặp nhau để bàn về vấn đề này. Thứ hai này vào lúc ba giờ, được không?”
“Được, bác Brad ạ”
“Tại văn phòng tôi nhé. Được không?”.
“Tôi sẽ có mặt ở đấy”.
Vào lúc ba giờ kém năm, Eve đi vào toà nhà Kruger-Brent. Nàng được đón tiếp một cách kính cẩn bởi viên bảo vệ an ninh, người bấm nút thang máy, và cả người gác thang máy nữa. Tất cả mọi người đều biết mình. Eve thầm nghĩ. Mình là một Blackwell. Chiếc thang máy đưa nàng đến tầng lầu của ban lãnh đạo công ty, và một lát sau, Eve ngồi trong văn phòng của Brad Rogres.
Brad rất ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của bà Kate cho biết rằng bà sẽ tước quyền thừa kế của Eve, vì ông biết rằng bà ta yêu thương đặc biệt cô cháu gái này và đã có nhiều dự tính dành cho cô ta. Brad không thể nào tưởng tượng ra được chuyện gì đã xảy ra. Dẫu sao, đó không phải là công việc của ông. Nếu Kate muốn bàn luận với ông về vấn đề ấy thì ông cũng sẵn lòng. Công việc của ông là thực hiện các lệnh của bà Kate. Ông cảm thấy một sự thương hại thoáng qua đối với cô con gái dễ thương đang ngồi trước mặt ông. Kate lúc gặp ông lần đầu tiên, vào thời xa xưa ấy, cũng trạc tuổi người con gái này, và ông lúc ấy cũng không già hơn bao nhiêu. Nhưng bây giờ, tuy ông đã già, tóc đã bạc, ông vẫn hi vọng rằng một ngày nào đó Kate Blackwell sẽ nhận thức rằng có kẻ nào đó vẫn còn yêu bà sâu đậm.
Ông nói với Eve, “Tôi có ít giấy tờ để cô kí. Xin cô đọc cho kĩ đã, rồi...”
“Điều đó không cần thiết”.
“Eve ạ, cái này quan trọng lắm. Cô cần phải hiểu đã”. Thế rồi ông bắt đầu giải thích, “Theo chúc thư của bà nội cô, cô là người thụ hưởng một quỹ kí thác không thể huỷ bỏ, hiện nay đã trên năm triệu đô la. Bà nội cô là người sử dụng quỹ này. Tuỳ theo ý muốn của bà ấy, số tiền ấy có thể trả cho cô bất cứ lúc nào từ tuổi hai mươi mốt đến ba mươi lăm”. Ông đằng hắng giọng, “Bà ấy quyết định sẽ trao số tiền ấy cho cô khi nào cô ba mươi lăm tuổi”.
Thật là một cái tát vào giữa mặt.
“Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ nhận được một khoản trợ cấp hằng tuần là hai trăm năm mươi đô la”
Thật vô lí! Một chiếc áo dài coi được cũng đắt hơn số tiền ấy. Làm thế nào nàng sống được với 250 đô la một tuần? Điều này chỉ nhằm mục đích hạ nhục nàng thôi. Lão khốn kiếp này có lẽ toa rập với bà nội nàng trong vụ này. Lão ấy đang ngồi sau chiếc bàn viết, cười cười ra vẻ thích thú lắm. Nàng chỉ muốn nhặt miếng chặn giấy bằng đồng trước mặt lão và nện lên đầu hắn. Nàng cảm thấy như nghe tiếng xương sọ của lão vỡ lạo xạo dưới tay nàng.
Brad vẫn tiếp tục nói với giọng đều đều. “Từ nay cô không được mua hàng chịu nữa, để thoả mãn nhu cầu riêng tư hay vì mọi lí do khác, và cũng không được dùng danh nghĩa gia đình Blackwell để mua sắm ở các cửa hiệu. bất cứ thứ gì cô mua đều phải trả bằng tiền mặt”.
Cơn ác mộng mỗi lúc mỗi trở nên tệ hại hơn.
“Tiếp theo nữa, nếu có bất kì lời bàn tán nào liên hệ đến tên cô trên nhật báo hay tạp chí – trong nước hay ngoài nước – thì số tiền trợ cấp hằng tuần này cũng sẽ bị ngưng lại. Cô rõ rồi chứ?”
“Vâng”. Giọng nói của nàng nghe như tiếng thì thầm.
“Cô và em cô là Alexandra được cấp giấy bảo hiểm sinh mạng của bà nội các cô, giá trị năm triệu đô la cho mỗi người. Giấy bảo hiểm về phần cô đã bị huỷ bỏ bắt đầu từ sáng hôm nay. Đến cuối năm, nếu bà nội cô cảm thấy hài lòng về cô, tiền trợ cấp hằng tuần của cô sẽ được tăng gấp đôi”. Ông do dự một lát rồi nói tiếp. “Còn một điều khoản cuối cùng nữa”.
Bà ấy lại muốn treo mình lên trước công chúng đây.
“Vâng?”
Brad Rogers trông có vẻ hơi bối rối. “Bà nội cô không bao giờ còn muốn gặp lại cô nữa, cô Eve ạ”
Nhưng mà, tôi muốn gặp lại bà lần nữa, bà già ạ. Eve nhủ thầm. Tôi muốn trông thấy bà chết trong sự đau đớn.
Giọng nói của Brad như nhỏ giọt vào đầu óc đang sôi sùng sục của Eve. “Nếu cô có gặp điều gì khó khăn, cứ điện thoại cho tôi. Bà nội cô không muốn cô bén mảng đến toà nhà này nữa hay đến thăm bất cứ tài sản nào của công ty”.
Về vấn đề này, Brad đã tranh luận với bà Kate. “Lạy Chúa! Cô ấy là cháu nội của bà mà. Nó là máu và thịt của bà. Thế mà bà đối xử với nó như là cùi hủi”
“Chính nó là cùi hủi”
Thế là cuộc bàn cãi chấm dứt.
Lúc này, Brad nói một cách ngượng nghịu, “Thôi được, như thế là tôi đã cho cô biết tất cả mọi sự. Cô còn có câu hỏi gì nữa không, cô Eve?”
“Không”. Nàng đang bị xúc động mãnh liệt.
“Vậy thì cô hãy kí vào các giấy tờ này”.
Mười phút sau, Eve đi xuống dường phố, với một tấm ngân phiếu 250 đô la trong túi.
°
° °
Sáng ngày hôm sau, Eve đến gặp một nhân viên nhà đất và bắt đầu tìm một căn hộ. Trong trí tưởng tượng của nàng, nàng nghĩ đến một dãy buồng đẹp đẽ ở tầng lầu cao, nhìn xuống công viên Central Park, sơn màu trắng với những đồ đạc tối tân và một sân thượng để làm nơi đãi đằng khách khứa. Sự thật đến với nàng như một cú đánh làm xây xẩm mặt mày. Dường như không có dãy buồng nào ở đường Park Avenue dành cho một người với lợi tức 250 đô la một tuần cả. Nơi mà nàng có thể thuê được chỉ là một căn hộ một phòng ở Little Italy với một cái đi văng dùng làm giường nằm, một cái góc thụt mà viên phụ trách nhà đất gọi cho đẹp đẽ là “thư viện”, một cái bếp nhỏ và một phòng tắm xinh xắn lát gạch men hoen ố.
“Có... có phải đây là nơi tốt nhất mà ông có hay không?” Eve hỏi.
“Không”, y nói, “Tôi có một ngôi nhà giữa phố, gồm hai mươi phòng, trên đường Sulton Place, giá nửa triệu đô la, thêm tiền bảo trì”.
Đồ khốn kiếp! Eve thầm nghĩ.
°
° °
Nhưng nỗi tuyệt vọng thật sự chỉ đến với Eve vào trưa hôm sau, khi nàng mới dọn đến. Nơi ở này đúng là một nhà tù. Phòng trang điểm của nàng ở nhà rộng bằng toàn thể căn hộ này. Nàng nghĩ đến Alexandra ở sung sướng trong ngôi nhà đồ sộ ở Đại lộ thứ Năm. Lạy Chúa, vì sao trước kia Alexandra không bị chết cháy cho rồi? Chỉ suýt chút nữa là nàng đã thành công rồi! Nếu Alexandra chết, và nàng, Eve, là người thừa kế duy nhất thì đâu đến nổi này? Bà nội nàng ắt không dám tước quyền thừa kế của nàng.
Nhưng nếu bà Kate Blackwell tưởng rằng Eve sẽ từ bỏ quyền thừa kế của nàng dễ dàng như thế thì bà chưa hiểu được cháu gái của bà. Eve không có ý định sống với 250 đô la một tuần lễ. Có năm triệu đô la thuộc về nàng còn nằm tại ngân hàng, mà bà già độc ác ấy vẫn còn giữ lại, không cho nàng sờ đến. Nhưng chắc chắn phải có cách lấy được số tiền ấy. Mình phải tìm cho ra cách ấy.
Giải đáp cho vấn đề này đến với nàng ngày hôm sau.
°
° °
“Thưa cô Blackwell, tôi có thể giúp gì cho cô?”. Alvin Seagram hỏi Eve một cách kính cẩn. Ông là phó chủ tịch ngân hàng National Union, và thực sự ông sẵn sàng làm hầu như bất cứ thứ gì cho Eve. Ngọn gió may mắn nào đã đưa cô gái này đến với ông? Nếu ông có thể nắm được trương mục của Kruger-Brent, hay một phần của nó mà thôi, sự nghiệp của ông sẽ lên cao như hoả tiễn.
“Tôi có một số tiền kí thác cho tôi”. Eve giải thích. “Năm triệu đô la. Theo các quy tắc đã được ấn định cho việc kí thác này, tôi chỉ nhận được số tiền ấy vào lúc ba mươi lăm tuổi”, nàng tủm tỉm cười một cách ngây thơ. “Từ đây đến đó có vẻ lâu quá”
“Ở tuổi cô bây giờ thì điều đó cũng đúng”, ông Seagram mỉm cười. “Cô... mười chín tuổi, phải không?”
“Không, hai mươi mốt”
“Mà lại xinh đẹp nữa, xin phép cô cho tôi nói như vậy, thưa cô Blackwell”.
Eve cười bẽn lẽn. “Cảm ơn ông Seagram”. Câu chuyện này chắc sẽ đơn giản hơn là mình nghĩ. Eve tự nhủ. Lão này là một thằng ngốc.
Seagram cũng cảm thấy mối thiện cảm giữa hai người. Cô ấy có vẻ thích mình đây. “Thưa cô, nói cụ thể ra thì tôi có thể giúp ích gì được cho cô?”
“Vâng, tôi không biết ông có thể nào cho tôi mượn một số tiền ứng trước, lấy số ngân quỹ kí thác của tôi làm bảo đảm được không? Chắc ông cũng biết, tôi cần tiền ấy bây giờ hơn là sẽ cần nó về sau này. Tôi đã hứa hôn và sắp đến ngày cưới. Vị hôn phu của tôi là một kĩ sư xây dựng làm việc ở Israel, và anh ấy phải ba năm nữa mới trở lại nơi này”.
Alvin Seagram tỏ vẻ rất thông cảm. “Tôi đã hiểu rất rõ”. Tim ông đập thình thình. Tất nhiên, ông có thể thoả mãn lời yêu cầu của nàng. Tiền bạc vẫn thường ứng trước khi đã có ngân khoản kí thác. Và khi ông thoả mãn được yêu cầu của nàng, nàng sẽ giới thiệu cho ông những thành viên khác của gia đình Blackwell và ông cũng sẽ thoả mãn họ. Sau đó thì sẽ không có gì ngăn cản ông được nữa. Ông sẽ trở thành một thành viên của ban lãnh đạo ngân hàng National Union. Có lẽ một ngày kia ông sẽ lên ghế chủ tịch. Tất cả điều này là nhờ ở cô gái tóc hoe bé nhỏ và xinh đẹp đang ngồi ở phía bên kia bàn giấy của ông.
“Không có vấn đề khó khăn nào cả”, Alvin Seagram cam đoan với Eve. “Đó chỉ là một vụ giao dịch đơn giản. Cô cũng hiểu rằng chúng tôi không thể cho cô vay toàn thể số tiền, nhưng chúng tôi có thể để cô vay ngay lập tức một số tiền, chẳng hạn như một triệu đô la. Như vậy đã đủ chưa?”
“Rất đủ”, Eve nói, cố không bộc lộ nỗi vui sướng.
“Vậy thì tốt. Xin cô cho biết các chi tiết về ngân quỹ kí thác”, ông nhặt ngòi bút lên.
“Ông có thể tiếp xúc với ông Brad Rogers ở Kruger-Brent. Ông ấy sẽ cung cấp các chi tiết ông cần”.
“Tôi sẽ gọi điện thoại đến ông ấy ngay”
Eve đứng dậy, “Cần phải đợi bao nhiêu lâu?”
“Không quá một vài ngày. Tôi sẽ tự tay làm gấp”
Nàng đưa bàn tay xinh đẹp, nhỏ nhắn, “Ông rất tốt”.
Ngay lúc Eve vừa bước ra khỏi phòng làm việc, Alvin Seagram nhặt lấy điện thoại. “Cho tôi gặp ông Brad Rogers ở Công ty hữu hạn Kruger-Brent”. Ngay đến cái tên này cũng đủ làm cho xương sống ông rung lên một cảm giác sung sướng.
°
° °
Hai ngày sau, Eve trở lại ngân hàng và được dẫn đến văn phòng của Alvin Seagram. Câu nói đầu tiên của ông này là: “Tôi e rằng không thể giúp được cô, cô Blackwell ạ”.
Eve không thể tin nổi những gì cô vừa nghe. “Tôi không hiểu. Chính ông đã nói rằng vấn đề này đơn giản mà. Ông bảo rằng...”.
“Tôi xin lỗi. Lúc ấy tôi chưa nắm được các sự kiện...”
Ông còn nhớ rất rõ cuộc nói chuyện với Brad Rogers. “Vâng, quả thật có một ngân quỹ năm triệu đô la được kí thác dưới tên Eve Blackwell. Ngân hàng của ông có thể tự do ứng trước bao nhiêu cũng được, căn cứ vào ngân quỹ ấy. Thế nhưng, tôi cũng cần phải cảnh cáo cho ông biết rằng bà Kate Blackwell sẽ coi việc này như là một hành động không thân thiện”.
Brad Rogers không cần phải nói rõ ra những hậu quả sẽ như thế nào. Kruger-Brent có những bạn bè đầy quyền lực ở khắp mọi nơi. Và nếu các bạn bè ấy bắt đầu rút tiền ra khỏi National Union thì Alvin Seagram không cần phải dự đoán những điều tai hại sẽ lớn lao như thế nào cho sự nghiệp của ông.
“Tôi xin lỗi”, ông lặp lại câu nói với Eve. “Tôi không thể làm gì được”.
Eve nhìn ông ta, tỏ vẻ rất thất vọng. Nhưng nàng không để cho anh chàng ấy biết cái cú đánh ông ta vừa giáng xuống đầu nàng mạnh mẽ như thế nào. “Xin cảm ơn ông đã bận tâm về việc này. Còn có nhiều ngân hàng ở New York nữa. Xin chào ông”.
“Thưa cô Blackwell”, Alvin Seagram nói. “Không có một ngân hàng nào trên thế giới sẵn sàng cho cô vay một xu nhỏ với ngân quỹ kí thác ấy”.
°
° °
Alexandra cảm thấy bối rối, không làm sao hiểu được. Trước kia, bà nội đã bày tỏ bằng mọi cách rằng bà mến chuộng Eve. Bây giờ, chỉ qua một đêm, mọi sự đều thay đổi cả. Nằng biết rằng đã có sự gì ghê gớm xảy ra giữa bà nội và Eve, nhưng không hiểu đó là chuyện gì.
Mỗi khi Alexandra cố đưa vấn đề này ra thì bà nội nói, “Chẳng có gì bàn cãi cả. Eve nó chọn cuộc sống riêng cho nó”.
Alexandra cũng chẳng biết được gì thêm qua Eve.
Kate Blackwell bắt đầu dành nhiều thời giờ hơn với Alexandra. Alexandra rất lấy làm ngạc nhiên. Nàng không những đối diện với bà luôn luôn, mà đã trở thành một thành phần thực sự trong đời sống của bà, giống như thể là bà nội mới nhìn thấy nàng lần đầu tiên vậy. Alexandra có cảm giác kì lạ là mình đang được xem xét, đánh giá.
Kate quả thực trông thấy cô cháu gái của bà lần đầu tiên, nhưng bởi vì bà đã bị lừa gạt một cách cay đắng nên bà phải dè dặt gấp đôi trước kia trong việc nhận định về cô gái song sinh với Eve. Bất cứ khi nào được rảnh rỗi, bà ngồi với Alexandra, dò hỏi, chất vấn và lắng nghe nàng nói. Cuối cùng, bà cảm thấy hài lòng.
Thật ra không dễ gì hiểu được Alexandra. nàng là con người kín đáo, và dè dặt hơn Eve. Nàng có trí thông minh, lanh lẹn, và vẻ ngây thơ của nàng, phối hợp với sắc đẹp, khiến cho nàng càng thêm dễ mến. Nàng vẫn hay nhận những lời mời mọc nhiều vô kể để tham dự vào các buổi tiệc tùng, dạ hội và xem hát, nhưng vào lúc này chính bà Kate quyết định nàng nên chấp nhận nơi nào và từ chối nơi nào. Vấn đề tìm một chàng trai môn đăng hộ đối cũng chưa đủ hay gần như chưa đủ. Điều mà bà Kate đang tìm cho Alexandra là một người có thể giúp cho nàng tiếp tục triều đại của bà. Bà không nói gì với Alexandra về điều này. Còn có nhiều thì giờ để cho bà tìm được một người xứng đôi vừa lứa. Đôi khi, vào những buổi sáng sớm, khi Kate cảm thấy khó ngủ, bà nằm nghĩ đến Eve.
°
° °
Cuộc sống của Eve tiến triển khá tốt đẹp. Câu chuyện xảy ra với bà nội đã làm thương tổn “cái tôi” của nàng một cách nặng nề, đến nỗi nàng đã quên đi một điều rất quan trọng. Nàng đã quên hẳn rằng nàng rất hấp dẫn đối với đàn ông. Trong một bữa tiệc đầu tiên, sau ngày dọn đến căn hộ mới, nằng đã cho số điện thoại của nàng cho sáu chàng trai – bốn người trong số ấy đã có gia đình – và chỉ trong vòng hai mươi bốn giờ đồng hồ, nàng đã nhận được sự đáp ứng của tất cả sáu người. Từ ngày ấy, Eve biết rằng nàng không cần phải lo lắng gì nữa về vấn đề tiền bạc. Người ta gửi quà tặng đến cho nàng như mưa rào: những thứ nữ trang đắt tiền, những bức tranh quý và nhất là tiền mặt.
“Tôi vừa mới đặt mua một chiếc tủ chè, nhưng ngân phiếu về khoản trợ cấp của tôi chưa đến nơi. vậy có phiền anh lắm không, anh yêu quý”.
Nhưng, họ chẳng có gì phiền lòng cả.
Khi Eve đi ra chỗ công cộng, nàng phải xếp đặt làm sao cho người đi theo nàng phải là những chàng trai độc thân. Còn những người có gia đình rồi thì nàng tiếp họ tại nhà. Eve tỏ ra rất kín đáo. Nàng thận trọng không để cho tên tuổi của nàng trở thành đề tài bàn tán trên báo chí, điều này không phải là vì nàng lo sợ số tiền trợ cấp của nàng sẽ bị cắt mà chính là vì nàng đã quyết định rằng một ngày kia bà nội nàng sẽ phải bò sát đất để đến với nàng. Bà Kate Blackwell cần có một người thừa kế để thay bà đảm nhiệm công ty Kruger-Brent. Alexandra không đủ khả năng để làm bất cứ việc gì ngoài công việc của một bà nội trợ, Eve cảm thấy hể hả với ý nghĩ này.
Một buổi trưa nọ, lật những trang báo Town and Country, Eve chợt nhìn thấy bức hình Alexandra đang khiêu vũ với một chàng trai trông hấp dẫn. Eve không nhìn vào hình ảnh Alexandra mà nhìn chàng trai ấy. Và nàng nhận ra rằng nếu Alexandra lấy chồng và có con trai thì đó là tai hoạ lớn cho Eve và cho các dự tính của nàng.
Nàng chăm chú nhìn bức hình một hồi lâu.
Trong suốt thời gian một năm, Alexandra đã gọi điện thoại cho Eve đều đặn, để mời nàng ăn trưa, ăn tối, nhưng lần nào Eve cũng kiếm cớ thoái thác. Nhưng bây giờ, Eve quyết định rằng đã đến lúc nàng phải nói chuyện với Alexandra. Vì vậy, nàng mời Alexandra đến căn hộ của nàng.
Alexandra chưa hề thấy căn hộ này trước đó, nên Eve cố thu hết can đảm để chờ đợi một lời bày tỏ thương hại. Thế nhưng, Alexandra chỉ nói, “Căn hộ này thật là thích, chị Eve ạ. Nó có vẻ rất ấm cúng, phải thế không, chị?”.
Eve tủm tỉm cười, “Nó hợp với chị. Chị thích một cái gì thật thân mật”. Eve đã cầm khá nhiều nữ trang và các bức tranh để có thể dời đến một căn hộ đẹp hơn, nhưng nếu làm như vậy thì bà Kate sẽ biết và sẽ hỏi nàng kiếm đâu ra tiền. Vào lúc này, phương châm của nàng là “cẩn thận, kín đáo”.
“Bà nội có khoẻ không?” Eve hỏi.
“Cũng khoẻ”, Alexandra do dự đáp, “Chị Eve ạ, em không biết chuyện gì đã xảy ra giữa bà nội và chị, nhưng nếu có việc gì chị cần em giúp đỡ thì em sẽ...”
Eve thở dài. “Bà không nói với em sao?”
“Không. Bà không muốn bàn đến chuyện ấy”.
“Chị không trách bà nội. Tội nghiệp, có lẽ bà cảm thấy mình tội lỗi quá chừng. Số là trước đây chị có gặp một ông bác sĩ trẻ rất tốt. Chị và anh ấy sắp sửa cưới nhau. Hai người cùng ăn nằm với nhau. Thế là bà nội biết được chuyện ấy, bà đuổi chị ra khỏi nhà và không muốn nhìn thấy mặt chị nữa. Chị nghĩ rằng bà nội mình quá xưa cổ, Alex ạ”
Nàng nhìn thấy vẻ lo ngại trên mặt Alexandra. “Thật kinh khủng quá. Hai người nên đến gặp bà nội. Chắc chắn bà sẽ...”
“Anh ấy chết trong một tai nạn máy bay”.
“Trời, chị Eve ạ, tại sao chị không nói với em chuyện này trước đây?”
“Lúc ấy chị thẹn quá, không dám nói với ai, ngay cả với em nữa”. Nàng cầm lấy tay em gái, bóp thật chặt. “Em cũng biết đấy, chị kể cho em nghe tất cả mọi chuyện”.
“Để em nói với bà nội. Em sẽ giải thích...”
“Đừng làm thế. Chị có quá nhiều tự ái. Em hãy hứa với chị rằng em sẽ không bao giờ nói điều này với bà. Không bao giờ”
“Nhưng chắc chắn bà nội sẽ...”
“Hứa đi!”
Alexandra thở dài. “Thôi được”.
“Em hãy tin lời chị. Chị ở đây rất sung sướng. Đi đi về về tuỳ thích. Thật là tuyệt”.
Alexandra nhìn chị và nhớ lại trước đây nàng đã nhớ chị biết bao nhiêu.
Eve quàng tay lên người Alexandra, và nói với vẻ trêu chọc. “Thôi, chị kể về chị như thế là đủ rồi. Bây giờ em hãy nói về những gì đã xảy đến với em. Em đã gặp được “Ông hoàng tử đáng yêu” chưa? Chắc là có rồi chứ gì?”
“Chưa”.
Eve nhìn kĩ cô em gái. Nó là tấm gương phản chiếu hình ảnh của nàng, vì vậy nàng quyết định phải phá huỷ nó đi. “Rồi em sẽ có, em ạ”.
“Em chưa vội. Em cho rằng đã đến lúc em bắt đầu phải tự nuôi sống. Em đã nói với bà nội về chuyện ấy. Tuần sau, em sẽ gặp người đứng đầu một hãng quảng cáo để bàn về việc làm”.
Hai người cùng ăn trưa trong một quán ăn nhỏ gần nơi ở của Eve. Eve đòi trả tiền cho kì được. Nàng không cần chút gì của em gái.
Khi hai người chia tay nhau, Alexandra nói, “Chị Eve ạ, nếu chị cần tiền...”
“Đừng nói vớ vẩn thế, em ạ. Chị thiếu gì tiền...”
Alexandra vẫn chưa chịu. “Thế nhưng, khi nào chị thiếu tiền, chị có thể lấy bất cứ thứ gì em có”.
Eve nhìn thẳng vào mắt Alexandra. “Chị sẽ tin vào điều đó”. nàng mỉm cười “nhưng thực sự chị không cần gì cả, Alex ạ”. Nàng không thèm nhặt những mảnh vụn. nàng có ý định ăn cả cái bánh. Vấn đề là: Làm thế nào để chiếm lấy nó?
°
° °
Một buổi tiệc cuối tuần được tổ chức ở Nassau.
“Có chị đến dự thì buổi tiệc sẽ khác hẳn, Eve ạ. Tất cả các bạn của chị đều sẽ có mặt”.
Người gọi là Nita Ludwig, một cô gái Eve đã quen biết ở trường học bên Thuỵ Sĩ.
Nàng sẽ gặp một số bạn trai mới. Nàng đã chán với những “thu hoạch” hiện tại rồi.
“Nghe có vẻ vui đấy. Tôi sẽ đến”. Eve nói.
Trưa hôm ấy, nàng cầm một chiếc vòng ngọc do một ông chủ hãng bảo hiểm, đã có vợ và ba con, tặng nàng tuần trước vì quá say đắm nàng. Với số tiền cầm đồ ấy, nàng sẽ sắm một bộ đồ mùa hè mới ở hiệu may Lord and Taylor, và mua vé khứ hồi đi Nassau... Sáng hôm sau, nàng lên máy bay.
°
° °
Tài sản của gia đình Ludwig là một toà lâu đài to lớn, trải dài trên bãi biển. Ngôi nhà chính có ba mươi phòng, và phòng nhỏ nhất cũng lớn hơn cả căn hộ của Eve. Eve được một người hầu gái mặc đồng phục dẫn đến căn phòng dành riêng cho nàng. Trong khi Eve rửa ráy cho mát mẻ thì người hầu gái ấy mở hành lí ra cho nàng. Sau đó, nàng đi xuống nhà gặp gỡ các khách mời.
Trong phòng khách có mười sáu người, và họ có một đặc điểm chung duy nhất: họ đều giàu có cả. Nita Ludwig là người tin tưởng mạnh mẽ vào câu phương ngôn: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Những con người này có chung một suy nghĩ về cùng một thứ; họ cảm thấy dễ chịu khi ngồi với nhau vì họ đều nói chung một thứ ngôn ngữ. Họ chia sẻ với nhau những trường nội trú sang trọng nhất, những ngôi nhà lộng lẫy nhất, những chiếc thuyền buồm, những chiếc máy bay phản lực tư nhân, và cả những vấn đề thuế má. Một nhà báo đã phong cho họ cái tên là “giới phản lực”, một danh xưng mà họ thường đưa ra để chế giễu nhau và lấy làm thích thú. Họ là một thiểu số được ưu đãi, được chọn lựa, tách rời ra khỏi những người khác do một vị thần biết phân biệt. Mặc kệ những người khác tin rằng tiền bạc không thể mua được tất cả mọi thứ. Nhóm người này biết rõ hơn. Với tiền bạc, họ mua được sắc đẹp, tình yêu, cuộc sống xa xỉ và một chổ đứng trên thiên đường. Đó là tất cả những thứ mà Eve đã bị tước đi do ý muốn bất thường của một bà già. Nhưng không được lâu đâu, Eve thầm nghĩ.
Nàng bước vào phòng khách thì cuộc nói chuyện rì rào ngưng bặt. Trong một căn phòng toàn là những người đẹp, nàng nổi bật lên trên tất cả. Nita dẫn Eve đi chào các bạn bè, và giới thiệu nàng với những người không quen biết. Eve thật là xinh đẹp và vui vẻ. Nàng quan sát từng chàng trai với cái nhìn hiểu biết, và lựa ra các mục tiêu của nàng với sự thành thạo của một nhà chuyên môn. Đa số những người lớn tuổi đều có vợ con, nhưng điều đó chỉ làm cho việc lựa chọn của nàng dễ dàng hơn.
Một chàng trai hói đầu, mặc chiếc quần short vuông và chiếc sơ mi thể thao kiểu Hawaii, đến bên nàng và nói, “Tôi đoán chắc cô đã chán nghe người ta khen cô là rất xinh đẹp, phải thế không?”
Eve thưởng cho ông ta một nụ cười nồng thắm và nói, “Tôi không bao giờ chán chuyện ấy cả, thưa ông...”
“Tên tôi là Peterson. Nhưng cô cứ gọi tôi là Dan cho thân mật. Cô là một minh tinh Hollywood mới phải”.
“Tôi e rằng tôi không có tài đóng kịch”.
“Nhưng tôi thì lại cho rằng cô có nhiều tài năng khác nữa”.
Eve cười một cách bí hiểm “Khi nào ông thử rồi thì mới biết được, phải không, ông Dan?”
Dan liếm mép, “Cô đến đây một mình sao?”
“Vâng”.
“Tôi có một chiếc du thuyền đậu ở trong vịnh. Có thể nào chúng ta cùng đi chơi vào ngày mai được không?”
“Nghe có vẻ thích đấy”, Eve nói.
Dan cười, “Tôi không hiểu sao trước đây chúng ta không gặp nhau bao giờ. Tôi quen biết bà nội cô nhiều năm rồi”.
Eve vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng phải cố gắng hết sức, “Bà nội tôi là một người rất được yêu mến”, Eve nói, “Bây giờ có lẽ chúng ta nên đi đến nói chuyện với các bạn khác nhỉ”.
“Đúng vậy, cô em yêu quý ạ”. Anh ta nháy mắt một cái, “Ngày mai nhé, nhớ đấy”.
°
° °
Từ lúc ấy, anh ta không thể nào gặp riêng Eve một lần nữa. Nàng tránh anh ta vào lúc ăn trưa, và sau bữa ăn, nàng mượn một chiếc xe hơi dành cho khách ở trong gara, rồi lái xuống phố. Nàng đi qua tháp Black-Beard và khu vườn xinh đẹp Ardastra, nơi có những con hồng hạc màu sắc sặc sỡ đang biểu diễn. Nàng dừng ở bờ bể để xem những chiếc thuyền đánh cá đang trút lên bờ những con rùa thật to, những con tôm hùm, cá nhiệt đới, và nhiều vỏ ốc màu sắc sặc sỡ. Những vỏ ốc này sẽ được đánh bóng và bán cho các du khách.
Mặt nước trong vịnh trơn láng, sóng bể lóng lánh như kim cương. Bên kia vũng nước Eve có thể trông thấy bãi bể Paradise Island cong vòng như lưỡi liềm. Một chiếc thuyền máy vừa rời bến đậu ở bãi bể, và khi nó bắt đầu tăng thêm tốc độ thì hình dáng một người đàn ông bắt đầu nhô lên trên nền trời, kéo lê ở phía sau chiếc thuyền. Thật là một quang cảnh khiến cho người ta phải giật mình, sửng sốt. Người ấy xuất hiện, bám lơ lửng vào một thanh kim khí buộc chặt với một chiếc buồm màu xanh, thân hình anh ta dài, mảnh khảnh, duỗi ra chống chọi lại sức gió. Eve đứng nhìn say mê, trong khi chiếc thuyền máy gầm lên, tiến về phía cảng, và hình người treo lơ lửng trên không lướt đến gần hơn. Chiếc thuyền đến gần bến đậu, đổi hướng rất nhanh. Trong chốc lát, Eve nhìn thoáng thấy mặt người ấy, đen sẫm và đẹp trai, rồi anh ta biến đi đâu mất.
°
° °
Năm giờ sau, anh ta bước vào trong phòng khách của Nita Ludwig. Eve có cảm tưởng như thể nàng đã buộc anh ta phải đến đây. Nàng đã biết anh sẽ xuất hiện. Nhìn gần, anh ta trông càng đẹp trai hơn nữa. Anh cao chừng hai thước, nét mặt rám nắng như được chạm trổ tuyệt hảo, mắt xanh và thân hình gọn gàng như một vận động viên. Khi cười, anh để lộ hàm răng trắng, đều đặn. Anh nhìn xuống Eve, tủm tỉm cười, khi Nita giới thiệu anh với nàng.
“Đây là George Mellis. Còn đây là Eve Blackwell”.
“Lạy Chúa, cô giống như bức tranh trong viện bảo tàng Louvre”, George Mellis nói. Giọng anh ta trầm và khàn khàn với một âm điệu khó có thể xác định.
“Đi theo tôi nào”. Nita ra lệnh, “Tôi sẽ giới thiệu anh với các vị khách khác”.
Anh ta vẫy tay xua nàng đi. “Khỏi phải bận tâm. Tôi đã gặp mọi người rồi”.
Nita nhìn hai người, ra dáng suy nghĩ. “Thôi được, nếu tôi có thể làm gì được việc gì thì anh cứ gọi tôi nhé”.
“Anh hơi lỗ mãng đối với chị ấy đấy, anh không thấy hay sao?”, Eve hỏi.
Mellis cười. “Tôi không chịu trách nhiệm về những gì tôi nói hay tôi làm. Tôi đang yêu đây”.
Eve phá lên cười.
“Tôi nói thật đấy. Cô là người xinh đẹp nhất mà tôi chưa hề được thấy trong đời”.
“Tôi cũng đang nghĩ về anh giống như vậy”.
Eve không cần biết anh chàng này có nhiều tiền hay không. Nàng đã bị anh ta làm mê hoặc. Không phải chỉ là do dáng vẻ bên ngoài của anh ta mà thôi. Anh ta có một sức hút như nam châm, một thứ sức mạnh kích thích. Không một người đàn ông nào đã từng tác động đến nàng như vậy. “Anh là ai?”
“Nita đã giới thiệu rồi. George Mellis”.
“Anh là ai?” Nàng lặp lại câu hỏi.
“À, cô muốn hỏi theo nghĩa triết học chứ gì? Cái tôi hiện thực? Chẳng có gì hay ho để mà nói cả. Tôi là người Hi Lạp. Gia đình tôi trồng cây ô liu và các thứ khác”.
Đúng là cái tên Mellis ấy rồi. Các nhãn hiệu thực phẩm Mellis có thể thấy ở tất cả các cửa hàng tạp hoá và siêu thị khắp nước Mỹ.
“Anh có gia đình chưa?”
Anh cười. “Lúc nào cô cũng hay hỏi trực tiếp như thế à?”
“Không”.
“Tôi chưa có vợ”.
Câu trả lời này gây cho nàng một cảm giác sung sướng bất ngờ. Chỉ cần nhìn chàng, Eve đã cảm thấy muốn chiếm đoạt chàng và được chiếm đoạt.
“Tại sao anh bỏ bữa cơm tối?”
“Cô muốn biết sự thật à?”
“Phải”.
“Đó là một vấn đề rất riêng tư”.
Nàng chờ đợi.
“Lúc ấy tôi bận thuyết phục một cô gái đừng có tự tử”. Anh ta nói với một vẻ thản nhiên như thể đó là một chuyện xảy ra thông thường.
“Tôi hi vọng anh đã thành công”.
“Tạm thời vào lúc này. Tôi hi vọng cô không phải là loại người thích tự vẫn”.
“Không. Tôi cũng hi vọng anh không phải loại người ấy”.
George Mellis phá lên cười. “Anh yêu em”, anh nói, “Thật sự anh yêu em”. Anh cầm lấy cánh tay Eve. Sự động chạm này khiến nàng rùng mình.
°
° °
Mellis ở luôn bên cạnh Eve tối hôm ấy, hoàn toàn chú tâm đến nàng và quên đi tất cả mọi người khác. Anh có những bàn tay dài, nhỏ nhắn, và luôn luôn làm một việc gì đó cho Eve: đem rượu đến cho nàng, châm thuốc là cho nàng, sờ vào người nàng một cách kín đáo. Sự gần gũi với chàng làm cho thân hình nàng như bốc lửa; nàng nóng lòng muốn được ở một mình với chàng.
Đến nửa đêm, khi khách khứa bắt đầu rút lui về phòng, George Mellis nói, “Phòng em ở đâu?”
“Ở cuối hành lang phía bắc”
Anh ta gật đầu, đôi mắt có lông mi dài như xoáy vào mắt nàng.
Eve cởi áo quần, tắm rửa, rồi mặc một chiếc áo ngủ mới, mỏng màu đen, bó sát thân hình. Vào lúc một giờ sáng, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Nàng vội vã mở cánh cửa. George Mellis bước vào.
Anh đứng ở đó, đôi mắt đầy vẻ thán phục. “Em làm cho Venus de Milo giống như một con mụ xấu xí”.
“Em có lợi điểm hơn pho tượng ấy”, Eve thầm thì, “Em có hai cánh tay”.
Nàng choàng hai cánh tay xung quanh người Mellis, kéo anh ta sát lại người nàng. Nụ hôn của anh khiến một thứ gì đó trong người nàng nổ bùng lên. Môi anh áp sát với môi nàng. Nàng cảm thấy lưỡi chàng đang thăm dò trong miệng.
“Trời ơi!”, Eve rên rỉ.
Mellis bắt đầu cởi chiếc áo vét ra với sự giúp đỡ của Eve. Chỉ trong một lát, anh cởi hết áo quần, hoàn toàn trần truồng trước mặt nàng. Vóc người anh thật là tuyệt hảo. Nàng chưa bao giờ thấy ai như vậy bao giờ...
“Nhanh lên”, Eve thúc giục, “Hãy yêu em đi”. Nàng tiến đến chiếc giường, thân thể nàng như bốc lửa.
Mellis ra lệnh “Quay lưng lại...”
Nàng ngước mắt nhìn lên anh ta. “Em... em không...”
Y vả nàng một cái vào miệng. Nàng trố mắt nhìn, sửng sốt.
“Quay lưng lại!”
“Không”.
Y lại đánh thêm một cái nữa một cách tàn nhẫn.
Y đập mạnh cánh tay ngang gáy của Eve, khiến nàng bất tỉnh.
Nàng mở miệng định thét lên thật to, nhưng kịp ngăn chặn lại ngay vì sợ y có thể làm điều gì ghê gớm đối với nàng.
Nàng van xin “Trời, tôi xin anh. Anh làm tôi đau đớn quá”.
“Trời! Lạy Chúa!”, Nàng thì thào, “Ngưng lại ngay đi! Ngưng ngay cái trò ấy!”.
Điều cuối cùng mà Eve nhớ lại là tiếng lầm bầm hung dữ phát ra từ trong người y và dường như nổ lên trong tai nàng.
Khi tỉnh lại, mở mắt ra, nàng thấy George Mellis đang ngồi trên ghế, ăn mặc tề chỉnh, miệng phì phèo điếu thuốc lá. Y đi đến chiếc giường, vuốt ve trên trán nàng. Nàng co người lại để tránh cái sờ mó của y.
“Em cảm thấy như thế nào, em yêu quý?”
Eve cố ngồi dậy, nhưng cơn đau thật là mãnh liệt. nàng cảm thấy như thân hình bị xé ra từng mảnh. “Đồ súc vật khốn kiếp...” Giọng nói của nàng nghe như tiếng thì thào rời rạc.
Y cười. “Anh như thế là đã hiền dịu với em lắm rồi đó”.
Nàng nhìn y, có vẻ chưa tin.
Y cười, nói tiếp “Đôi khi anh rất thô bạo”. Y lại vuốt tóc nàng lần nữa. “Nhưng anh yêu em, vì vậy anh tử tế với em. Rồi em sẽ quen đi. Anh hứa với em như vậy”.
Nếu nàng có một thứ vũ khí nào đó lúc bấy giờ, hẳn nàng đã giết hắn ta rồi. “Anh là một thằng loạn trí”.
Nàng thấy cặp mắt hắn loé lên, hai bàn tay hắn nắm chặt lại. Lúc ấy nàng cảm thấy kinh sợ vô cùng. Hắn là một thằng điên.
Nàng vội vã nói. “Tôi không có ý nói như vậy. Chỉ có điều là... là tôi chưa quen với kinh nghiệm như vậy trước kia. Xin anh để cho tôi ngủ bây giờ. Tôi xin anh”.
George Mellis nhìn nàng chằm chằm một lúc, rồi dịu lại. Y đứng dậy đi đến bàn trang điểm, nơi Eve để các nữ trang của nàng. Ở đó có một chiếc vòng bạch kim và một chuỗi kim cương đắt tiền. Hắn nhặt lấy chuỗi kim cương bỏ vào túi. “Anh sẽ giữ cái này làm kỉ niệm”.
Eve quá sợ hãi, không dám mở miệng phản đối.
“Chúc em ngủ ngon nhé, em yêu quý”. Y bước đến chiếc giường, cúi người xuống hôn lên môi Eve.
Nàng chờ cho đến khi hắn đã đi khỏi mới bò ra khỏi giường, thân thể như cháy rực vì đau đớn. Mỗi bước đi là một cơn đau khủng khiếp. Chỉ đến khi nàng khoá trái cửa phòng, lúc ấy nàng mới cảm thấy an toàn. Không chắc có bước nổi đến phòng tắm hay không, nàng ngã lăn xuống giường một lần nữa, chờ đợi cơn đau giảm bớt. Nàng không thể tin được nổi giận dữ của nàng lúc ấy lớn lao đến mức nào. Hắn đã làm tình với nàng như một con thú vật... một cách kinh tởm và tàn nhẫn. Nàng tự hỏi không biết hắn ta đã làm những gì để cho cô ấy phải tự vẫn.
Khi Eve kéo lê được đến phòng tắm và nhìn vào trong gương, nàng bổng thất kinh. Mặt nàng bị bầm dập, mất cả màu sắc, ở những nơi hắn đánh đập, và một mắt nàng sưng vù lên. Nàng cho nước nóng chảy vào bồn tắm, rồi trèo vào trong đó như một con vật bị thương, để cho nước ấm làm dịu và trôi đi cơn đau nhức. Eve nằm ở đó thật lâu; cuối cùng, khi nước bắt đầu nguội đi, nàng ra khỏi bồn tắm, thử bước một vài bước. Cơn đau đã bớt đi nhưng vẫn còn nhức nhối lắm. Nàng nằm thao thức suốt cả đêm, lo sợ rằng hắn ta có thể trở lại.
°
° °
Khi Eve thức dậy vào lúc rạng đông, nàng thấy các tấm khăn trãi giường đều vấy máu. Nàng sẽ bắt hắn ta trả giá đắt về việc này. Nàng bước vào phòng tắm, rất thận trọng, rồi lại cho nước nóng chảy vào bồn tắm. Mặt nàng lúc này sưng to hơn nữa, và các vết bầm rõ rệt hơn. Nàng nhúng một chiếc khăn vào nước lạnh, đắp lên má và mắt. Rồi nàng nằm trong bồn tắm, suy nghĩ về George Mellis. Có một cái gì đó khó hiểu trong hành vi của Mellis, không có liên hệ gì đến thói ác dâm của hắn. Đột nhiên nàng hiểu ra cái ấy là cái gì. Đó là chuỗi kim cương của nàng. Tại sao hắn lại lấy thứ đó đi?
°
° °
Hai giờ sau, Eve xuống nhà dưới để ăn sáng với mọi người, cho dù nàng không cảm thấy đói. Nàng rất cần phải gặp Nita Ludwig.
“Lạy Chúa! Mặt chị làm sao vậy?” Nita hỏi.
Eve cười buồn bã “Em thật là ngốc quá. Em thức dậy vào nửa đêm, định đi vệ sinh, thế nhưng em lại lười không chịu bật đèn lên. Em bước thẳng đến một trong các cánh cửa giả, rồi va vào đó”
“Chị có cần bác sĩ xem vết thương cho chị không?”
“Không có gì đâu”, Eve trấn an Nita, “Chỉ là một vết bầm nhỏ thôi mà”. Eve nhìn quanh quất, “George Mellis đâu rồi?”
“Anh ấy đang chơi quần vợt. Anh ấy là một tay chơi quần vợt số một đấy. Anh ấy nhờ nói với chị rằng anh ấy sẽ gặp chị vào bữa cơm trưa. Có vẻ như anh ấy thích chị thực sự”.
“Chị hãy nói cho em biết về anh ta đi”. Eve hỏi, làm ra vẻ tình cờ. “Gốc gác anh ta thế nào”
“George ấy à? Anh ấy xuất thân từ một gia đình Hi Lạp giàu có. Anh ta là con trai trưởng, và rất giàu có. Anh ấy làm việc ở một hãng chuyên làm môi giới ở New York, tên là Hanson and Hanson”
“Anh ta không làm công việc kinh doanh của gia đình hay sao?”
“Không. Anh ta ghét các cây ô liu. Dù sao với của cải của gia đình Mellis, anh ta chẳng cần phải làm việc. Em cho rằng anh ấy làm việc để khỏi ngồi không vào ban ngày thôi”. Nàng cười và nói, “Đêm tối thì anh ta bận rộn lắm”
“Thật thế sao?”
“Chị yêu quý ạ, George Mellis là một anh chàng độc thân rất đắt giá. Các cô gái đều sẵn sàng hiến dâng cho anh ta. Ai cũng hi vọng trở thành bà Mellis cả. Thành thực mà nói, nếu như chồng em không có tính hay ghen, em cũng đã theo đuổi anh chàng Mellis ấy rồi. Anh ta là một anh chàng “ba mươi lăm” kì tài, phải không chị?”
“Phải, kì tài”, Eve nói.
George bước vào sân thượng, nơi Eve đang ngồi một mình. Nàng cảm thấy nỗi sợ hãi như nhát dao đâm vào da thịt.
Hắn bước đến gần nàng và nói. “Chào Eve. Em khoẻ chứ?”. Mặt hắn tỏ ra vẻ lo lắng thục sự. Hắn sờ nhẹ lên má bầm của Eve. “Em yêu quý ạ, em xinh đẹp lắm”. Hắn kéo một chiếc ghế, ngồi giạng hai chân trên đó, rồi chỉ về phía bể lóng lánh. “Em có thấy cảnh nào đẹp như vậy chưa?”
Y làm như thể câu chuyện đêm qua chưa hề bao giờ xảy ra. Nàng lắng nghe George Mellis trong khi y vẫn tiếp tục nói chuyện, và một lần nữa nàng cảm thấy sức hút mạnh như nam châm của con người này. Ngay cả sau cơn ác mộng nàng đã trãi qua, nàng vẫn cảm thấy điều đó. Anh ta giống như một vị thần Hi Lạp. Anh ấy là pho tượng trong bảo tàng. Một nhân vật trong dưỡng đường dành cho người điên.
“Anh phải trở về New York tối nay”, Mellis nói, “Anh sẽ gọi điện thoại cho em ở đâu?”
“Tôi mới dọn nhà”, Eve nói thật nhanh. “Chưa có số điện thoại. Khi nào có tôi sẽ gọi cho anh biết”
“Thế cũng được, em yêu quý ạ”. Y nhoẻn miệng cười. “Đêm qua, em thực sự thích chứ?”
Eve không còn tin nổi tai mình nữa.
“Anh có nhiều thứ để dạy em, Eve ạ”. Y thì thầm.
Và tôi cũng có nhiều thứ để dạy ông, ông Mellis ạ. Eve nhủ thầm.
°
° °
Ngay khi trở về nhà, Eve gọi điện thoại cho Dorothi Hollister. Ở New York, nơi các phương tiện truyền thông thường dành một phần cho những câu chuyện đi đi về về của cái mà người ta gọi là “những người đẹp”, Dorothi là một đầu nguồn thông tin cho những câu chuyện ấy. Bà đã có một người chồng thuộc hàng tai mắt trong xã hội, nhưng ông chồng đã li dị bà để lấy một cô thư kí hai mươi mốt tuổi của ông ta. Dorothi đành phải đi làm việc, chọn một nghề thích hợp với tài năng của bà nhất. Bà trở thành một nhà báo chuyên viết về những chuyện ngồi lê đôi mách. Bởi vì bà quen biết nhiều người thuộc giới mà bà hay đề cập đến, và vì người ta cho bà là một người đáng tin cậy, nên ít người giấu giếm những điều bí mật đối với bà.
Nếu có một người nào có thể cho Eve biết về George Mellis thì người ấy ắt phải là Dorothi Hollister. Eve mời bà ta đến ăn cơm trưa ở La Pyramide. Hollister là một người đàn bà béo mập, với một khuôn mặt núc ních những mỡ, tóc nhuộm đỏ, một giọng nói khàn khàn và tiếng cười be be như lừa kêu. Người bà nặng trĩu nữ trang – tất cả là đồ giả.
Khi gọi các món ăn xong, Eve nói ra vẻ tình cờ. “Tôi ở Bahamas tuần trước. Nơi ấy thật là đẹp”
“Tôi biết cô ở đâu rồi”, Dorothi nói “Tôi có danh sách các khách mời của Nita Ludwig ở đây. Cuộc đi chơi ấy vui lắm nhỉ?”
Eve nhún vai. “Tôi đã gặp nhiều bạn cũ. Tôi cũng gặp một người đàn ông rất đáng chú ý tên là...” Nàng ngưng lại, nhăn mặt ra dáng suy nghĩ – “tên là George gì gì đó. Hình như là Miller thì phải. Một người Hi Lạp”.
Dorothi cười to lên một tiếng cười rất to vang lên suốt căn phòng. “Mellis, cô em ạ. George Mellis”
“Đúng rồi, Mellis. Bà quen anh ta à?”
“Tôi đã gặp anh ta rồi. Lúc ấy tôi tưởng mình sắp biến thành một cột mối. Lạy Chúa, anh ta trông thật là to lớn”
“Gốc gác anh ta thế nào?”
Dorothi nhìn quanh, rồi vươn người ra nói với vẻ bí mật. “Không ai biết điều này, nhưng cô phải giữ kín nhé. George Mellis là con chiên ghẻ trong gia đình. Gia đình anh ấy kinh doanh thực phẩm, và giàu có không sao tả xiết. Lẽ ra George sẽ nắm lấy cơ sở kinh doanh của gia đình, nhưng anh ta dính líu vào nhiều vụ lôi thôi với bọn trai, gái và những kẻ dâm dục, cho nên ông bố chán nản quá, phải cho anh ta xuống tàu rời khỏi xứ”
Eve như uống từng lời lẽ một.
“Tội nghiệp anh chàng ta bị bố mẹ đuổi đi mà không có một đồng xu trong túi, vì thế anh ta phải làm việc để tự nuôi sống”
Thì ra là thế mà anh ta lấy chuỗi kim cương của mình!
“Tất nhiên anh ta chẳng việc gì phải lo. Một ngày nào đó George sẽ lấy một cô vợ giàu”. Bà ta nhìn qua phía Eve và hỏi “Cô có thích không, hở cô em xinh đẹp?”
“Không hẳn thế”.
Thật ra Eve rất thích thú chuyện ấy. George Mellis sẽ là chiếc chìa khoá để mở ra kho của cải của nàng.
Sáng sớm hôm sau, nàng gọi điện thoại cho Mellis ở hãng môi giới, nơi anh ta làm việc. Y nhận ra ngay tiếng nói của Eve.
“Anh đang chờ đợi em gọi đến điên người đây, Eve ạ. Chúng ta sẽ ăn cơm tối với nhau tối nay, sau đó....”
“Không. Cơm trưa, ngày mai”.
Mellis do dự, ngạc nhiên. “Được rồi, anh dự định sẽ ăn cơm trưa với một khách hàng, nhưng anh sẽ dời bữa ăn ấy sang ngày khác”
Eve không tin rằng đó là hắn ta. “Đến căn hộ của tôi”, Eve nói. Nàng cho y địa chỉ. “Tôi sẽ gặp anh lúc mười hai giờ ba mươi”.
“Anh sẽ đến đó”. Nàng nghe có vẻ khoái trá trong giọng nói của hắn ta.
°
° °
Y ta đến trễ ba mươi phút, nhưng Eve nghĩ rằng đó là do thói quen của y. Đó không phải là một hành vi bất lịch sự cố ý, mà là thái độ thờ ơ, một sự tin tưởng rằng người ta sẽ luôn luôn chờ đợi mình. Những sự vui thích của y lúc nào cũng có sẵn ở đó cho y mỗi khi y chịu khó vươn tay ra để nắm lấy. Với vẻ hấp dẫn ghê gớm của y, tất cả thế giới đều thuộc về y. Chỉ trừ một điều duy nhất: y nghèo. Đó là điểm yếu của y.
George Mellis nhìn quanh căn phòng bé nhỏ, đánh giá từng thứ một bằng cặp mắt thành thạo. “Trông rất vui tươi”
Y tiến đến gần Eve, dang hai cánh tay ra. “Anh nghĩ đến em từng phút, từng giây”.
Nàng tránh ra xa. “Khoan đã. Tôi có điều muốn nói với anh”.
Mắt y như xoáy vào mắt nàng. “Chúng ta sẽ nói sau”.
“Nói ngay bây giờ”. Nàng nói chậm rãi và rõ ràng từng tiếng một, “Nếu anh sờ vào người tôi, tôi sẽ giết anh”.
Y nhìn Eve, môi cong lại cố nở nụ cười ngượng nghịu. “Trò đùa gì thế này?”
“Đây không phải là trò đùa, mà là chuyện nghiêm chỉnh. Tôi có một đề nghị làm ăn với anh”.
Trên mặt y lộ vẻ bối rối, chưa hiểu. “Em gọi anh đến đây để bàn chuyện làm ăn”.
“Đúng vậy. Tôi không biết anh kiếm được bao nhiêu tiền bằng cách lừa gạt các bà già ngu ngốc mua các chứng phiếu, các cổ phần, nhưng tôi chắc chắn rằng số tiền anh kiếm được không đủ cho anh tiêu xài”.
Mặt y tối sầm vì giận dữ. “Em điên à? Gia đình anh...”
“Gia đình anh giàu, nhưng anh thì không. Gia đình tôi giàu, nhưng tôi chẳng có gì. Cả anh và tôi đều như đang ngồi trên chiếc thuyền thủng đáy, anh yêu quý ạ. Tôi biết cách làm sao biến nó trở thành một chiếc du thuyền”. Nàng đứng tại chổ, nhìn vẻ tò mò của y đang dần dần lấn át cơn giận dữ.
“Em nên nói rõ cho anh biết em đang muốn nói chuyện gì”.
“Đơn giản lắm. Tôi đã bị tước quyền thừa kế một tài sản rất lớn lao. Nhưng em gái Alexandra tôi thì không thế”.
“Chuyện ấy thì có liên quan gì đến tôi?”
“Nếu anh lấy Alexandra, của cải ấy sẽ thuộc về anh – về hai chúng ta”.
“Rất tiếc. Anh không bao giờ chịu đựng được ý tưởng bị ràng buộc với bất cứ người nào”.
“Tình cờ mà vấn đề ấy không khó khăn gì cả trong trường hợp này. Em gái tôi lúc nào cũng dễ bị tai nạn”.