Tất Cả Các Dòng Sông Đều Chảy

Chương 3

Xoảng!

- Philadelphia! Cháu vừa làm bể cái gì nữa đó!

- Thưa dì, chỉ là…chỉ là cái bát cũ màu vàng để khuấy bột thôi ạ!

Từ căn phòng đối diện phía trên, bà Hester tất tả chạy xuống, đôi mắt đen của bà nhìn vội qua, giận dữ.

- Cháu ạ, tuần này cháu đập bể cái thứ ba rồi đấy. Hết cái tách và cái đĩa tách trắng tốt, bây giờ lại đến cái tô quý của dì. Thật là…

- Cái thứ hai thôi, thưa dì. Đâu phải cái thứ ba.

- Tách nè, rồi đĩa tách nè, ròi bát khuấy bột nè. Tách và đĩa tách là hai cái. – Mắt bà nhìn người cháu chằm chằm, không nhất trí – Cái bát đó dì sắm lúc mới lấy dượng cháu.

- Cháu xin lỗi dì. Tay cháu ướt nên cái bát tuột khỏi tay chau.

- Thứ gì cũng “tuột khỏi tay” cháu cả. Chưa bao giờ dì thấy ai vụng về như cháu. Sau này, tốt hơn là đừng có rửa bát đĩa gì nữa. Cháu phụ dì chuyện bếp núc còn hơn.

Delie rất mừng. Cô không thích rửa bát đĩa; nấu nướng thì thích thú hơn. Dì cô nấu ăn giỏi lắm. Chỉ với thịt đông và ít rau cải cũng nấu được những món ăn ngon.

Một buổi tối, người dượng mang về cho cô mấy viên phấn xinh xinh, màu vàng, đỏ và cam. Những viên phấn này khá mềm, dùng để vẽ được, sau khi dọn xong bàn ăn, cô xin người dì một tờ giấy màu nâu rồi khởi sự vẽ; cô định vẽ cảnh một buổi hoàng hôn rực rỡ. Cô vẽ hết sức miệt mài. Dì dượng cô ngồi bên lò sưởi, căn phòng lặng lẽ nhưng vẫn ấm do hơi nóng từ lò sưởi tỏa ra. Tờ giấy không đủ lớn, cô lật ngược vẽ ở mặt bên. Thỉnh thoảng những viên phấn vẽ lố khỏi tờ giấy và gạch lên bàn. Trong một lúc, cô hết sức sung sướng.

Sáng hôm sau bà Hester tái mét khi trông thấy tình trạng khủng kiếp của cái bàn, màu trắng như tuyết vốn là niềm tự hào về nhà bếp của bà. Delie cúi đầu cạo cạo bôi bôi những vết màu, cô không hiểu được tại sao bà la lối om sòm như thế, nhưng cô cũng tức, dường như lúc nào cô cũng làm chuyện phiền hà dì cô.

°

Giữa học kỳ, Adam gửi thư về. Bức thư như sau:

“Mẹ thân yêu của con,

Con vẫn mạnh khỏe, việc học hành cũng như thường. Có một vài cơn mưa đá, và sáng sáng thì rất lạnh, nhưng không có tuyết. Ở nhà mình tuyết xuống nhiều chưa mẹ? Con có thể trông thấy những ngọn đồi trắng xóa và bóng mây quanh nhà mình, bà thí lấy sáp chà mấy tấm ván trượt tuyết. À này, má đừng để cho cô em họ mới đến của con dùng mấy tấm ván trượt tuyết của con nhé, chắc chắn cô ta sẽ làm hư thôi…”

- Nó viết thư hay quá, - bà Hester nói ngọt ngào, không nhận thấy cô cau mày khi bà đọc to đoạn đề cập không hay lắm đối với cô em họ mới tới.

Cô quyết định đi học lại; khi cô được hưởng của thừa kế, cô sẽ được độc lập, dù lúc ấy cô chưa tới tuổi thành niên. Chưa chi mà cô đã xây lâu đài trên cát. Cô hình dung biến mình thành một ngôi sao ở Sydney, làm lóa mắt mọi người vì những thành quả của mình; cô chưa quyết định mình sẽ là một diễn viên múa hay một kịch sĩ bi kịch, nhưng cô mất rất nhiều đẻ sửa bộ và xoay tròn trước tấm gương.

Cô thấy mình thật rõ trong những cảnh chói lọi đó ngay cả khi cô ì ạch trong tuyết để đổ xô thức ăn thừa…

Một hôm, bà Hester bảo chồng đi kiếm thêm củi. Định lần lữa sang lúc khác nhưng thấy bà vợ cằn nhằn, ông Charles đáp:

- Thôi được, để chiều tôi đi. Cháu Delie sẽ đi với tôi…(ông đã hẹn dẫn cô lên núi để tìm gỗ làm cho cô một cặp ván trượt tuyết).

Bà nói ngay:

- Delie ở nhà phụ bữa ăn với tôi.

Bà chú ý thấy ông Charles nhìn con bé khá thích thú- Tất nhiên hiện thời Delie chỉ là một đứa bé, nhưng cô sẽ rất đẹp nếu người đầy đặn ra, với nước da tai tái thanh thanh và đôi mắt sâu xanh lơ tương phản với mái tóc sậm màu. Lại còn đôi môi đầy đặn và có vẻ đam mề và đôi mày ngang đậm cứng cỏi, khiến ba khó chịu.

°

Sau mùa đông, Adam sẽ về trên chuyến xe lửa tốc hành đầu tiên.

Cô phụ bà Hester dọn căn phòng của cậu trai. Cửa phòng này đói diện với phòng khách từ hành lang trung tâm. Phía sau, cửa nhà bếp thông với căn phòng nhỏ của Delie và phòng tắm.

Cô đã mơ thấy cô đối xử một cách hiếu kỳ và khinh miệt người anh họ, trong lúc cậu ta lóa mắt vì sự thông minh và xinh đẹp của cô. Co đã hình dung rằng cậu là một bản in của bà Hester, trông hết sức tầm thường, mái tóc đen cứng còng, nước da hung hung đỏ, dáng người không dễ thương, giọng nói không hay.

Trước khi Adam về tới, bà Hester đã thuyết cho cô nghe rằng “bây giờ cô đã là một cô gái lớn rồi…”

- Và nhớ đấy, khi Adam về tới nhà thì khi đi tắm cháu không được thay đồ bên lò sưởi nữa.

- Thưa dì, vâng ạ.

- Không bao lâu nữa, cháu sẽ thành thiếu nữ, cháu hãy bỏ váy thòng xuống, cuốn tóc lên. Và cháu hãy nhớ là thiếu nữ thì phải đàng hoàng và khiêm tốn. Hôm nọ dì đã thấy cháu trèo lên cây thông, con gái không được tinh nghịch như thế.

- Nhưng ba cháu thường cho cháu trèo lên núi đá…

- Không nhưng nhị gì cả. Ở đây khác hẳn. Và còn điều nữa, cháu sẽ tới giai đoạn có thay đổi trong đời cháu, thay đổi trong…ơ…cơ thể cháu.

Tiếng cuối cùng được thốt với một sự cố gắng và sau đó là một tiếng khịt khịt. Delie kinh tởm khi thấy người dì lúng túng, cô cảm thấy toàn thân nóng bừng.

- Điều thay đổi này…cháu không có gì phải hoảng sợ, tới tuổi cháu, cô gái nào cũng phải trải qua.

- Thưa dì, phải dì định bảo cháu về kinh nguyệt không ạ?- Cô nói to và rõ, để cho người dì an tâm.

Bà Hester giật mình trông thấy.

- Phải đấy Philadelphia ạ! Đó không phải là điều…

Cô ung dung tiếp:

- Ồ, nhưng cháu biết hết về chuyện đó rồi. Ba cháu thường cho cháu mượn sách y học xem. Cháu có tìm hiểu về cơ thể học của phụ nữ, về tử cung, xương chậu, buồng trứng, mọi thứ. Này, ở nhà cháu có một con chó cái đẻ hoài, ba cháu đã mổ buồng trứng của nó và để cho cháu xem, và…

- Phi…Philadelphia! Cháu không bao giờ được kể cho dì nghe chuyện đó nữa!

- Nhưng thưa dì, tại sao vậy? Ba cháu nói rằng con gái mà biết sớm những gì sẽ xảy đến cho mình thì càng tốt. Ba cháu còn nói là nếu trời mà chơi khăm thì sẽ làm cho phụ nữ để trứng như gà vịt, chim chóc vậy…

- Đủ rồi, tiểu thư! Dì không muốn nghe những ý kiến báng bổ Trời Đất của ba cháu, và dì rất ngạc nhiên là má cô lại cho phép cô bàn bạc về những chuyện đó. Con gái mới mười hai tuổi đầu! Đời dì chưa bao giờ…!

Bà thôi nói, tựa hồ như không đủ lời lẽ diễn đạt, đôi má bà đỏ gay.

Cô bặm môi phản kháng. Cô đã nghĩ cha cô là người thông minh nhất trên đời, và mẹ cô cũng nghĩ thế, dù bà giả vờ phật ý vì những lời lẽ thẳng thừng của chồng.

Cuối cùng, đôi ván trượt tuyết cũng đã làm xong. Cô quét sàn nhà bếp, vắt hành, gọt khoai, củ cải, chùi mặt bàn rồi đi lên đồi Newchum với dượng để tập trượt ván.