Tất Cả Các Dòng Sông Đều Chảy

Chương 2

Chiếc xe lửa giật nảy, xì xì nhả hơi nước rồi dừng lại ở một nhà ga tăm tối. Chiếc xe lửa này chạy rất chậm. Nó đã nhồi lên nhồi xuống, đong đưa cả ngày trời và một phần trong đêm để tới địa điểm này. Giờ đây nó đứng yên, thở hổn hển một cách mãn nguyện vì đã hoàn thành công việc, tuyến đường đến đây là hết.

Người trưởng ga mở cánh cửa đánh sầm. một cách chính xác tựa hồ như người hành khách bé nhỏ còn ở lại kia là cả một toa đầy người, bác hét to:

- Nhanh! Nhanh lên! Sang xe tại đây rồi đi tiếp lên núi bằng xe ngựa.

Delie nhặt nhanh đồ đạc rải rác của mình, đội lên đầu chiếc mũ rơm có những dây ruy băng đen mà người cố vấn pháp luật hào hiệp, một người hoàn toàn xa lạ với cô, đã cố nài nỉ để mua cho cô ở Melbourne: " Được rồi, cô bé. Nếu muốn thì khi nào xong xuôi tất cả công việc về bất động sản của cha cô, cô sẽ trả lại tôi". Và ông còn mua thêm cho cô một đôi găng và một đôi giày nữa.

Ai cũng rất tốt, hết sức tốt. Giờ đây cô có một túi đầy vật dụng mà bà Brownlow đã ném cho cô, cả đến chiếc rốp rộng thùng thình và chiếc áo khoác ngoài của cô. Bà ta là người đã chăm nom cho cô trên cả tuyến đường đi tới Golburn trước khi sang xe lửa. Bà ta rất có thiện cảm với cô nhưng hơi độc đoán. Cuối cùng, cô rất vui khi được ở một mình. Giờ đây, cô cảm thấy sợ. Tất cả đều đen tối và xa lạ, cô hy vọng người dượng sẽ chờ cô tại nhà ga.

Người trưởng ga nhìn khuôn mặt bé nhỏ trắng trẻo của người hành khách cuối cùng, bỏ dáng điệu trịnh trọng và trở nên thân mật như người cha, bác bảo:

- Cháu bé, cháu đưa lại vé xe. Cháu trao cái túi xách kia đây. Đủ cả rồi hở cháu? Cháu nhìn dưới băng ngồi xem? Được rồi.

Cô theo bác bước ra ngoài, trời gió lạnh giá. hai ngọn đèn vuông vức soi sáng lờ mờ nhà ga nhỏ. một người cao lớn, với bộ ria ngả xuống và bộ râu cằm đen thui bước về phía cô. Ông ta khoác một chiếc áo dài gần chấm gót chân và đội một cái nón nỉ rộng vành.

Ông hỏi:

- Phải cô là Philadelphia Gordon không?

Người trưởng ga hỏi lại:

- Ông là dượng cô ấy à? Tôi có nghe ông Charles Jamieson ở Kiandra bảo như thế.

- Đúng, chính tôi, cảm ơn ông.

Ông bí mật giúi vào tay người trưởng ga một vật gì đó.

- Mạnh giỏi, cháu?

Người cao lớn cuối xuống hôn má cô, đôi ria mép của ông làm cô nhồn nhột. Cô bẽn lẽn mỉm cười với ông. Ông chỉ là dượng cô, nhưng là người bà con đầu tiên mà cô gặp, hầu như là người bà con duy nhất ở đất nước mới mẻ, xa lạ này.

Ông nhìn xuống cô, hơi ngạc nhiên.

- Philadelphia là cháu! Thế mà dượng tưởng rằng dượng sẽ gặp một cô bé.

Và ông ta đưa tay ra dấu khoảng ngang tầm đầu gối của mình.

- Thưa dượng, cháu mới gần mười ba tuổi thôi! Cháu lớn hơn tuổi. Má cháu bảo... - Cô lảo đảo, trong khi những giọt nước mắt đau buồn mà cô đã cố nén lại ươn ướt trong mắt cô -...M... má cháu thường bảo cháu lớn nhanh quá.

Ông để túi xách xuống, nắm bàn tay cô kéo qua cánh tay mình, bàn tay kia vỗ vỗ.

- Dượng hy vọng dì cháu sẽ là người mẹ mới của cháu, cháu ạ. Dượng..dì dượng rất mong gặp được cháu, dì dượng sẽ phải nuôi cho cháu béo ra. Dì cháu nấu ăn giỏi lắm.

Cô vui mừng vì ông không nói gì về vụ đắm tàu, một đề tài mà mỗi lần nhắc đến cô lại thấy đau buồn. Trên đường đi đến khách sạn, cô vừa kể cho ông nghe về chuyến đi bằng xe lửa từ miền duyên hải phía nam đến Melbourne và về người bạn của cô: người thủy thủ đã cứu cô, người hành khách duy nhất còn sống sót; nhưng cô không đề cập đến những ngày ghê sợ họ cùng sống trên bãi biển, cũng không đề cập đến những hình thù đen tối chồm chồm lờ đờ trong sóng nước mà cô vẫn trông thấy trong giấc mơ.

Lúc hai dượng cháu ra khỏi chỗ núp ở nhà ga, gió thổi chụp lên người họ. Gió lạnh, khô, thanh mảnh thổi xuyên qua chiếc áo khoác cô mượn dùng tạm.

Ông bảo:

- Dượng cháu mình ngủ một chút, sáu giờ sáng mai xe đi Ademinaby mới khởi hành.

Trời hãy còn tối, ông đã gọi cô, cô luống cuống thay y phục qua ánh nến. Bữa ăn sáng gồm có trà, bánh mì nướng nóng phết một miếng bơ lớn, mặn, chưa chảy. Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ khi hai dượng cháu bước ra chiếc xe ngựa có thắp đèn.

Những đốm sao còn hiện trên bầu trời vẩn mây. Những hình thù to lớn dường như dâng lên khắp cả chân trời. Trời không có gió, không khí lạnh cắt da cắt thịt.

Chiếc xe vọt tới. Không khí mát lạnh làm cô tỉnh ngủ, cô bỗng thấy một niềm hứng khởi dâng lên trong người. Cô rất muốn ra đi, đi bất cứ nơi đâu, trong ánh bình minh huyền diệu.

Cảm thấy cần tỏ ra biết xả giao, cô cất tiếng:

- Dượng Charles, dượng kể cho cháu nghe về mỏ vàng của dượng đi.

- Hả....hả?

Ông nghi ngờ nhìn 3 người hành khách đàn ông khác, râu quai nón bờm xờm, trên người khoác những lớp y phục không ra hình thù gì cả. Rồi ông nói to:

- Không phải mỏ đâu, cháu. Dượng chỉ tìm kiếm trong một mạch mỏ trước kia ở Kiandra thôi. Tất cả những thứ tốt đều đã bị mang đi mấy năm trước rồi. Bây giờ thỉnh thoảng chỉ được chút chút,, không bõ thời gian dượng hao tốn vào đấy đâu.

Rồi ông quay sang cô, mắt ông nhấp nháy, chậm và lâu.

Không biết phải hiểu như thế nào, cô bảo:

- Thưa dượng, còn về núi non thì sao? Phải ở đó có những ngọn núi khổng lồ tuyết phủ trắng quanh năm như ở Thụy Sĩ không?

- Cháu có đi Thụy Sĩ rồi à?

- Thưa không. Nhưng ba cháu có đi, lúc lên tới đỉnh núi Jungfrau cao tới 4160 thước, ba cháu có gửi cho cháu một bưu thiếp. Ba cháu thường đưa cả nhà đi leo núi ở phía Bắc nước Anh. Ba cháu có hứa là sẽ đưa cả nhà...

Cô ngập ngừng, nước mắt ràn rụa. Giờ đây đâu còn "cả nhà" nữa, chỉ còn mỗi mình cô.

Ông vỗ vỗ bàn tay cô.

- Ngày nào đó, dượng sẽ đưa cháu đi leo núi, nhưng từ Kiandra tới đây đường tốt lắm, chỉ có đồi ở độ cao một nghìn sáu trăm thước. Nhưng sáng nay cháu sẽ trông thấy núi Kosciusko.

Cô siết tay ông, tỏ lòng biết ơn. Ông cúi xuống nhìn cô chăm chú.

- Đêm qua, dượng không có dịp nhìn cháu kỹ lắm. Mứt xanh lở hở, tóc đen! Dượng vẫn luôn luôn muốn có một đứa con gái giống như cháu.

- Thật ra tóc cháu không đen lắm đâu, chỉ hơi sậm thôi. Dượng không có con gái à?

- Không, dì dượng chỉ có một đứa con trai, nó gần mười lăm tuổi. Dượng…dì dượng lúc nào cũng muốn có con gái, nhưng lại không sinh được. Dì của cháu sức khỏe yếu, ắt mẹ cháu có nói cho cháu biết. Lúc nghe gia đình cháu đến thăm dì dượng, dượng rất mừng, Philadelphia ạ.

- Cháu…cháu thường được gọi là Delie. Gọi đủ tên cháu thì dài lắm.

- Vậy thì Delie. Tên cháu được đặt theo một thành phố của Mỹ à? Còn thằng con trai của dượng thì tên là Adam, đặt theo kinh thánh.

- Thưa dượng, đúng thế ạ. Trước khi nghĩ tới nước Úc, lúc nào ba cháu cũng tính sang nước Mỹ. So với tuổi thì anh Adam có cao lớn không dượng? Anh có sáng trí không? Còn cháu thì dở số học lắm.

- Có, nó to con lắm. Thường thì thầy cô ghi nhận xét trong học bạ nó khá hơn, nhưng có ghi thêm là nếu nó cố gắng thì nó còn khá hơn nữa. Nó lại hay mơ mộng, hay quên, và lúc nào cũng chúi mũi vào sách vở.

- Ba má cháu cũng nói với cháu như thế.

Đôi mắt xanh của cô liếc nhanh người dượng, vui vẻ dưới đôi mày ngài. Đôi mắt cô to, xanh thẳm, quá to so với khuôn mặt xanh mét, gầy ốm, thanh tú, nhạy cảm…

°

Bác bưu tá Danny ra khỏi quầy rượu, mặt đỏ gay tươi tắn vì rượu rum, bác bảo:

- Hình như chuyến này là chuyến xe cuối cùng trong mùa, ông Charles nhỉ. Tuyết rơi nhiều thêm.

Bác Danny ném túi thư vào thùng xe, leo lên cầm cương. Bác thét to:

- Xe thư chạy liền! Xin mời tất cả bà con lên xe!

Bác ra roi, chiếc xe chạy lên đồi.

Vào lúc xế chiều, họ tới Kiandra, vòng ngoài củ một thị trấn mỏ cũ với vẻ tiêu điều, buồn bã của những ngôi nhà không mái và những ống khói không có khói.

Bác Danny đưa túi xách, ông Charles cầm lấy, rồi đỡ Delie xuống, lúc ấy lạnh cóng cả chân tay. Ông dẫn cô đến một ngôi nhà gỗ nhỏ- Delie nghĩ: đó là túp lều thì đúng hơn- Sau dãy cọc rào. Ông đẩy cửa trước mở ra, thảy bao thư và túi xách của Delie vào trong rồi gọi:

- Bà ơi! Tôi với cháu về tới rồi!

Một lúc sau, một người đàn bà trung niên, vừa người, mặc váy sậm màu bước nhanh ra hành lang chia đôi ngôi nhà.

Ông charles hơi cáu:

- Bà không nghe tiếng xe ngựa về tới à?

- Nghe chứ sao không? Nhưng không lẽ để khét thức ăn hay sao? Bộ con bé đói lắm rồi hả?

Ông ta hôn phát vào má bà ta rồi trịnh trọng nói:

- Cháu Philadelphia Gordon của bàn đây.

- Philadelphia! Sao Charlotte lại chọn một cái tên nước ngoài như thế không rõ…

- Thưa, không phải má cháu mà là ba cháu chọn đấy!

- …Cháu thân yêu. Mừng cháu đến Kiandra này…Một nơi lạnh lẽo, khốn khổ, nát rượu- Bà cúi người hôn lên má cô. Chót mũi của bà lạnh lẽo, nhọn hoắt.

Cô liền nghĩ: “mình không thích dì, dì phô cả răng lẫn lợi lúc mĩm cười, cái mũi thấy ghê, chót mũi thì lạnh và ướt”.

Người dì nhìn đứa cháu với đôi mắt đen, nhỏ và sắc. Có phải thật đây là người chị của bà mẹ xinh đẹp đáng yêu của cô không? Delie cố tìm nét giống nhưng vô ích, cô cần phải cất tiếng phá tan cảnh im lặng.

- Cháu xin cảm tạ dì có lòng tốt nhận cháu về đây. Cháu sẽ c…cố…

Rồi cô khóc òa, điều mà chính cô cũng ngạc nhiên.

- Kìa, kìa, cháu, cháu mệt quá rồi. Cháu vào bên trong gần lò sưởi đi.

°

Sau bữa ăn chiều, Delie vào căn phòng nhỏ ăn thông với nhà bếp, đặt số đồ đạt ít ỏi của cô vào một cái thùng nhỏ ở đấy. Một cái giường hẹp trải vải giường sạch tinh và tấm chăn xếp nếp hình tổ ong trắng. Trong góc phòng có cái tủ com-mốt, bên trên là một tấm gương nhỏ lốm đốm vì bị khí ẩm.

Cô nhìn tấm gương, đôi mắt mở to, chăm chú. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cô thay đổi nhiều quá. Cô gái trong gương với đôi mắt mở to, tối sầm, là chính cô.

- Philadelphia Gordon – Tại một nơi nào đó ở vùng núi cao trên một đất nước xa lạ?

Giọng của người dì, nhanh nhảu và vui vẻ khác với giọng the thé thường ngày, lại gọi cô.

Bà bước vội vào với một viên gạch nóng bọc nỉ mỏng để làm ấm chiếc giường, bà nói:

- Chắc chắn cháu đã quen với những thứ đàng hoàng hơn thứ này. Má cháu có chồng giàu hơn dì. Dì phải làm việc ở bưu điện mới có tiền cho thằng bé đi học, chứ nếu dượng cháu mà lo liệu chuyện đó- lúc nào ông ấy cũng lang thang đi tìm vàng mà có gì đâu- cả nhà này chắc chết đói hết.

Nói xong bà lại khịt khịt mũi…Cô cảm thấy dễ chịu khi giọng nói của bà không còn nữa.

Người dì lại nói khẽ:

- Tội nghiệp Lottie!(tên tắt của Charlotte) Tội nghiệp cho cháu, mồ côi lúc mới mười hai tuổi đầu! Thôi! Cháu ạ, bá má cháu đã ngủ trong vòng tay của chúa, chúng ta phải nhớ điều đó, không được buồn.

Cô hơi co rúm người tránh cánh tay xương xẩu quàng quanh vai cô. Mẹ cô đã ngủ trong biển cả xanh lục lanh lẽo, cha cô và tất cả anh chị em cô đã bị vùi trong một con sóng thần đơn độc. Sao cô lại không buồn cho được? Và tất cả hành khách, thuyền trưởng Johannsen, người chủ tàu bạn cô, đều đã chết đuối.

Cô không trả lời. Xịch ra xa người dì, cô với tay lên giường lấy chiếc mũ rơm có ruy-băng đen đặt lên trên chiếc tủ com-mốt.

- Cháu à, tiếc là chiếc rốp của cháu màu nâu…nhưng tất nhiên là cháu không biết rằng cháu cần phải mặc rốp đen. Ờ, tạm thời cháu có thể mang trên tay ruy-băng đen bằng nhiễu. V ì tất nhiên là cháu không thể đi ra ngoài mà không để tang.

- Thưa dì, dì bảo chúng ta không được buồn mà?

Người dì nhìn cô với đôi mắt sắc lẹm:

- Cháu thích hỏi vặn lắm hả? Đối với người rất thần thì phải luôn luôn để tang. Chắc cháu biết rồi. Giờ đây, dì muốn hỏi cháu một chuyện.

Bà ta ngừng tiếng, nhìn cô dò xét.

- Ơ…chỉ có hai người, cháu và người…người thủy thủ sống sót khi tàu đắm. Theo thư của các ngân hàng cha cháu gửi tiền thì cháu và ông ta lang thang trên bở biển suốt hai ngày…Vậy…cháu và ông ta ngủ ở đâu?

- Ngủ trong một cái hang. Cái hang đó ở lưng chừng đường trên triền vách đá dựng…

- Ngủ trong cùng một cái hang à?

- Thưa, phải vậy thôi. Chỉ có một cái hang- Cô có vẻ khó chịu.

Cô không muốn người dì hỏi tiếp.

- Hừ…

Người dì đưa chổi quét trên chiếc tủ com-mốt sạch bóng như để quét bụi. Bà không nhìn cô, bà cẩn thận xem xét nóc tủ và nói:

- Người đàn ông đó có…cháu cứ nói thật với dì, đừng sợ- Ông ta…ông ta…có làm gì cháu không?

- Làm gì à? – cô nhắc lại không hiểu.

Rồi thấy bà lúng túng, cô thoáng hiểu. Cha cô là một bác sĩ có những tư tưởng tiên tiến trong việc giáo dục con gái, và cô cũng đã hiểu ít nhiều về sinh lý học.

- Thưa dì, bác Tom hết sức tử tế…Bác rất tốt với cháu, đàng hoàng lắm. Trông bác thì khiếp lắm, râu rậm và đen thui, hàm răng mất hết mấy cái, người thì xăm mình, v.v…Nhưng bác hiền như con chiên con. Nếu không nhờ bác, chắc cháu cũng chết rồi.

Môi cô lại run run, cô cắn chặt môi.

Bà Hester nhanh nhảu:

- Vậy dì hết lo rồi. Dì có thể bảo rằng cháu may mắn lắm mới gặp ông ta như thế. Một số người đàn ông thì…

- Bà tiếp, mặt sa sầm- Thôi, dì để cháu ngủ.

- Xin cảm ơn dì, chúc dì ngủ ngon.

Bà bước ra ngoài, cô ngồi trên giường, cảm tháy hết sức cô đơn và xa lạ. Giá mà ông anh họ Adam của cô có ở nhà. Giá mà chỉ một anh em trai hoặc một chị em gái của cô, chỉ một thôi, sống sót để cùng sống cuộc sống mới xa lạ này…Cô sẽ cố tỏ ra thật ngoan và làm cho dì thích mình. Và qua ông dượng, cô biết rằng cô đã có được một đồng minh.