Tào Tặc

Chương 492

Mã Siêu dẫn quân đóng ngoài thành, cũng không trụ ở trong thành.

Tuy rằng thành Doãn Ngô nhìn qua thì có vẻ là một thành xa hoa, trên danh nghĩa nó thuộc về Mã gia, nhưng Mã Siêu lại không hề có lòng trung thành. Gia tộc đó, cũng không phải là nhà của y. Nhà của y là ở Võ Uy, ở Cô Kì chứ không phải là ở Doãn Ngô.

Phụ thân không có mặt, tiểu đệ cũng không.

Thê tử và muội muội đang trong tay Tào quân, hiện giờ sinh tử chưa rõ.

Một tòa thành trống rỗng, cực kì lạnh lẽo. Tuy rằng Phí Ốc trong phủ có rất nhiều nô bộc, gia đinh, nhưng Mã Siêu thấy, chung quy đó cũng chẳng phải nhà của y. Cùng với họ ở lại trong thành, chẳng bằng một mình hạ trại ngoài thành.

Lần này y tới Doãn Ngô, dẫn theo ba trăm thân vệ.

Ở giữa một tiểu doanh, dường như càng thoải mái và tự do hơn.

Đêm đó, Hồ Tuân tới báo danh, Mã Siêu sắp xếp y làm hầu cận của mình.

Trong hai ngày sau đó, y không ngừng thúc giục Phí Ốc, cuối cùng trong hai ngày đầu, đã có được quyết định của Phí Ốc.

Ngày mai, cống lương.

Đây là một tin tốt, cũng không biết vì sao, Mã Siêu cảm thấy không được vui.

Trái lại, trong lòng Mã Siêu có một cảm giác không được thoải mái. Nguyên nhân, y không rõ, chỉ cảm thấy không nỡ.

- Mã Ngoạn hôm nay vào thành?

- Ừ!

Mã Siêu có chút nghi hoặc, không hiểu Mã Ngoạn tại sao lúc này đột nhiên tiến vào trong thành Doãn Ngô. Tuy nhiên cũng tốt, y và các tướng trong thành quan hệ không được tốt cho lắm. Mã Ngoạn vào thành, lại không được tự nhiên cho lắm. Vấn đề có thể là, tại sao trong lúc này Mã Ngoạn lại vào thành? Mã Siêu nghĩ không ra, trong lòng nghi ngờ, càng lúc càng sâu sắc.

- Phí Chủ Bộ đã gom góp được lương thảo chưa?

Hồ Tuân hồi đáp:

- Hình như đã gom góp được một ít…Hôm nay lúc vào trong thành, nhìn những chiếc xe ngựa đi vào, có lẽ đó là xe chở lương thảo. Tuy nhiên, mặt trên đã dùng vải che, cho nên không thấy rõ. Lớn như vậy cũng tấm hai trăm hai xe lương. Ta có lén lút hỏi kẻ coi thành, nghe nói là Phí Chủ Bộ đang chuẩn bị lương hướng cấp cho chúng ta.

- Vậy là tốt rồi!

Mã Siêu thở phào nhẹ nhõm.

Không cần biết thế nào, lương thảo đã có.

Ngày mai chờ Phí Ốc đưa tới, y lập tức khởi hành tới Doãn Ngô.

Nơi này cảm thấy không khí có chút áp lực, không thể bằng bên thành Loan Điểu, trời xanh thẳm, rừng mênh mông, không khí trong lành trời cao, mây nhạt.

Phí Ốc lần này, lại rất sảng khoái.

- Đúng rồi, Lũng Tây đã có tin tức gì chưa?

- Chỉ nghe nói Tào Quân đã xuất kích.

- Ồ?

- Là tên tướng tên được gọi là Cam Mãnh Hổ gì đó, sau khi đại thắng Dương Ngang và Nhị Công Tử ở Đại Tán Quan, cướp lấy Phiên Mộ Sơn, đưa nhị công tử trở về Hà Trì. Nghe nói tên đó rất lợi hại, chỉ cần một trăm quân, liền khiến cho Dương Ngang đại bại.

- Cam Mãnh Hổ? Cam Ninh?

Mã Siêu khá hiểu biết về tưỡng lĩnh Tào quân.

Đặc biệt là sau khi đối địch với Tào Bằng, y càng tích cực thăm dò hành động bên đó. Y phát hiện, thủ hạ của Tào Bằng, ai nấy cũng rất lợi hại. Trước không nói tới Ngụy Diên lúc đầu quy thuận Tào Tháo cùng y, hiện giờ cũng đã được làm Trung Lang Tướng, huyện Hồ Dương quận Nam Dương. Sau khi tìm nơi nương tựa ở bên Tào Bằng, đều là những anh hùng.


Cam Ninh nghe nói đã chém chết thượng tướng Tào quân Văn Sú, cũng xuất thân là môn hạ Tào Bằng.

Trong lòng Mã Siêu, không khỏi có chút tò mò.

Đồng thời, lại có chút hưng phấn. Không biết khi nào mới có thể ứng chiến một trận với Cam Hưng Bá? Ha ha, nghĩ đến việc giết được Tào Bằng, Cam Ninh sẽ tiến đến báo thù. Đến lúc đó, nhất định phải cho y biết người Lương không dễ bắt nạt.

- Còn tin gì khác nữa?

- Ngoài ra không có tin tức gì khác. Hình như, chủ công đã trì hoãn việc công kích Chương huyện, bên Lũng Tây kia hiện giờ khá hỗn loạn, có lẽ chủ công muốn ổn định một chút, rồi sau đó mới tính toán tiếp. Chủ công đoạt được Kim Thành, vẫn có thể kịp thời củng cố. Lại chiếm thêm Võ Đô và bảy huyện Lũng Tây, nhìn thì thấy khá tốt nhưng mạt tướng cho rằng, không được ổn lắm.

Mã Siêu ánh mắt sáng lên:

- Hãy chỉ giáo?

- Việc cấp bách bây giờ là mau chóng ổn định những khu vực đã chiếm lĩnh được.

Mặt khác, mãnh công, đánh càng nhiều, quân nhu tiêu hao càng nhanh, sẽ không có lợi cho chủ công. Nếu tách ra mà đánh, chẳng bằng tập trung lực lượng, đánh một lần thắng Tào quân. Kể từ đó, chủ công chỉ còn phải lo lắng việc đàm phán với Tào quân nữa thôi. Hơn là hiện tại tới đâu đánh tới đó, mỗi ngày hao tốn rất lớn mà hiệu quả thì không tốt.

Mã Siêu nheo mắt, tò mò nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hồ Tuân.

- Hồ Tuân, những thứ đó ngươi học ở đâu ra?

Hồ Tuân lộ vẻ thẹn thùng, hạ giọng nói:

- Gia phụ từng là thiên tướng ở đô xã, nên mạt tướng không lạ lùng gì với chiến sự. Sau khi đô xã được sách miễn, gia phụ trở về quê cũ. Sau này đại loạn Quan Trung, gia phụ mới mang mạt tướng đi theo an cư ở Kim Thành. Lúc nhỏ, gia phụ thường nói với mạt tướng về những việc quân sự, cho nên mạt tướng vẫn có thể nhìn ra mánh khóe.

- Như vậy là trời ban cho ta một mãnh hổ!

Mã Siêu trong lòng mừng rỡ, ánh mắt nhìn Hồ Tuân càng thân thiết hơn.

Luận về hành quân đánh giặc, giữa hai trận đánh, Mã Siêu cho rằng mình không thua kém một người nào. Nhưng với lối suy nghĩ có tính toán, chiến lược thì y lại không làm được. Thời điểm trước kia khi Hổ Bạch còn sống, từng đề bạt rất nhiều sách lược xuất chúng với y. Sau khi Hổ Bạch chết, y vẫn hay làm theo những kế hoạch mà Hổ Bạch vạch ra khi còn sống.

Có thể những kế hoạch đó không kịp với những thay đổi…

Mã Siêu cần một Hổ Bạch thứ hai.

Y đã thấy được phẩm chất đặc biệt này ở Hồ Tuân.

Tuy rằng điều mà Hồ Tuân nói có phần mơ hồ nhưng trong cái mơ hồ lại có những lợi hại.

Theo thời gian, người này có thể trở thành một người tài giỏi, nghĩ tới những thành tựu khi còn sống trước kia ta đã đạt được.

Ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng.

Cửa thành Doãn Ngô mở ra, những xe lương từ từ mang lương hướng ra ngoài, tiến vào quân doanh nơi Mã Siêu đóng quân. Mã Siêu nhận được tin, vội vàng rửa mặt, đem người đi ra ngoài cửa thành, chuẩn bị tiếp nhận những chiếc xe đó.

Trong lòng còn đang trách cứ Phí Ốc, sao tới mà không thông báo trước một tiếng.

Sáng sớm thành Doãn Ngô, nhiệt độ rất thấp. Cũng không biết là khi nào, sương mù từ thượng du Niết Thủy dày đặc, tràn ngập trời đất, bao phủ trên bầu trời quân doanh. Xa xa thành Doãn Ngô nguy nga, trong làn sương mù có chút mơ hồ nhìn không rõ. Mã Siêu cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng những chiếc xe kia, nhưng số lượng cụ thể, thì không thể rõ ràng được.

Nghe thanh âm, số lượng cũng không ít.

Tiếng bánh xe nghiền nát băng khi sáng sớm, có phần chói tai.

Loáng thoáng, cùng với tiếng động của trâu kêu.

- Truyền lệnh, chuẩn bị kiểm tra và nhận.

Lương xe càng ngày càng gần, đã gần tới cửa, Mã Siêu quay đầu, hạ lệnh kiểm tra và nhận. Theo đạo lí, Hồ Tuân thân là tướng hầu cận nhận lệnh mà đi. Nhưng, y không ngờ chẳng hề hé răng nửa lời, khiến Mã Siêu cảm thấy có vẻ kỳ quái.


- Hồ Tuân?

Sắc mặt Hồ Tuân càng lúc càng khó coi.

- Đại công tử, mau lệnh bọn họ dừng lại.

- Sao vậy?

- Không phải…Trên những chiếc xe kia không phải là lương thảo. Nếu là lương xe, trong thời tiết như thế này, bước đi sẽ phải chậm chạp. Nhưng người xem, tốc độ những chiếc xe bước tới, nếu là chất đầy lương thảo, tuyệt đối không thể đi nhanh như vậy.

Mã Siêu nghe xong, giật mình, rùng mình.

Y đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào đoàn xe đang đi tới.

- Truyền lệnh, cho bọn họ dừng lại, lệnh các huynh đệ chuẩn bị nghênh địch.

Mã Siêu cũng phát hiện có điều gì đó không hợp lí. Đúng vậy, xe lương chất đầy lương thào, trong thời tiết này, tuyệt đối không thể đi lại nhanh chóng như thế được. Trên chiếc xe dường như được chất đầy đó, lại có tình tiến lên nhanh chóng. Chỉ có một khả năng, trên xe không phải là lương thực. Phí Ốc có ý gì? Chẳng lẽ gã định gạt ta?

- Đoàn xe phía trước lập tức dừng lại, nếu không sẽ giết bất luận tội.

- Tướng quân đừng vội hiểu lầm, đây là xe lương do Phí Chủ Bộ lệnh ta chở dến cho Đại công tử.

- Đưa lương?

Mã Siêu ánh mắt nghiêm nghị, đột nhiên lớn tiếng quát:

- Dừng lại, đem duy trướng cho ta.

Đoàn xe chợt dừng lại.

Một lát sau, chỉ thấy trong đám sương mù dày đặc có ánh lửa sáng lên, theo sát sau là một đoàn lửa cháy bốc dựng lên, cùng với tiếng gào thất kinh của đám bò Tây Tạng, hướng tới tiểu doanh mà lao vòa.

Hỏa ngưu trận?

Mã Siêu quá sợ hãi!

- Công tử, lên ngựa!

Lúc này, Hồ Tuân dẫn Tuyết Ô Truy đi lên, đem kim thương nặng trịch giao cho Mã Siêu.

Giờ mặc khôi giáp, xem ra không còn kịp rồi!

Mã Siêu cũng không dám chần chừ, xoay người ngồi lên ngựa.

Lúc này, xe bò kia đã tới gần, làm gì có lương xe nào, rõ ràng là chuyên chở đầy cỏ cây khô. Đám bò kéo xe, bị ánh lửa làm cho kinh hãi, như điên loạn, xông về phía đám người Mã Siêu. Mã Siêu ghìm cương ngựa, đại thương rung lên, đột nhiên đâm ra, nhắm chính đầu một con trâu hỏa ngưu. Chỉ thấy hai chân y dẫm trên cương ngựa, ở trên lưng ngựa đột nhiên phát lực. Trong tiếng kêu lớn, hỏa ngưu bị Mã Siêu đâm cho ngã trên mặt đất.

Những hỏa ngưu phía sau theo đó mà ầm ầm ngã xuống, đốm lửa văng khắp nơi.

Những hỏa ngưu khác bị bụi tro trên đất đốt cho kinh hãi, càng trở lên điên cuồng, không muốn bị khống chế.

Cũng may, đàn hỏa ngưu cũng không tiếp tục hướng phía tiểu doanh mà lao tới, chúng chạy quanh bốn phía.

Có một số hỏa ngưu bị thiêu đốt bởi ngọn lửa, kéo chiếc xe cỏ hung hăng lao vào hàng rào tiểu doanh.

Chỉ nghe tiếng nổ vang, tường tiểu doanh lập tức bị sụp đổ.

Một đám khác, vọt vào giữa doanh địa, lập tức lăn lộn trong tiểu doanh.

Mã Siêu tức giận trên ngựa kêu to:

- Phí Ốc, sớm biết ngươi không đáng tin, hôm nay sự việc này là muốn làm phản sao?

Sự tình tới nước này đã vô cùng rõ ràng.

Phí Ốc làm phản.

Mã Siêu tuy rằng không biết tại sao Phí Ốc lại làm phản, nhưng lại không thể không thừa nhận, trò này của Phí Ốc rất khá.

Trước thì trấn an y, sau đó vào thời điểm vận chuyển lương thảo, lại đánh lén bằng một trận hỏa ngưu.

Nếu không phải là Hồ Tuân nhìn ra sơ hở, nói không chừng lúc này Mã Siêu đã bị ngập trong nguy hiểm. Tuy nhiên, dù sao cũng trải qua hàng trăm trận đánh, xuất thân là đại tướng xuất sinh nhập tử, Mã Siêu rất nhanh bình tĩnh lại, phóng ngựa phi nhanh, vọt qua đám hỏa ngưu trận vào làm sương mù dày đặc phía sau. Y biết, Phí Ốc còn có chiêu khác phía sau. Cái gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế có lẽ là thật.

Đúng lúc này, chợt nghe trong màn sương mù dày đặc, truyền đền một tiếng hí quen thuộc.

So với tiếng ngựa hí thì âm thanh đó giống tiếng rồng gầm hơn. Mã Siêu không khỏi run sợ, vội vàng ghìm cương ngựa. Trong nháy mắt khi y ghìm ngựa, một con sư hổ thú, trong màn sương mù lao tới. Ngồi trên là một viên đại tướng, thân mặc áo giáp, thắt lưng sư man, tử kim quan bó buộc trong gió lay động, trong tay là cây Phương Thiên Họa Kích, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, giống như rồng nước vô cùng hiên ngang…

- Mã Mạnh Khởi, tên chó chết.

Lập tức đại tướng kia quát lớn:

- Tào Bằng ở đây, đã đợi ngươi từ lâu.