Phí Ốc đêm đó về tới nhà.
Đã thấy nữ tử áo gấm đi tới, tươi cười hạ giọng nói:
- Phụ thân, nghe nói Mã Siêu tới rồi?
- Đúng vậy, tới thương lượng lương thực.
Phí Ốc nhìn nữ tử trước mắt, ánh mắt toát ra vẻ ưu ái.
Nữ tử này chính là con gái y, chính là vị Phí phu nhân gả cho Mã Đằng.
- Phụ thân, giờ phải làm sao?
Con nghe mẫu thân nói Mã Đằng đang thúc giục lương thực, kho trong phủ giờ cũng không đủ.
Nữ nhi vẫn còn nghi vấn, cũng không biết có nên nói ra hay không?
Phí Ốc khoát tay chặn lại:
- Con cứ nói đừng ngại.
- Là Mã Đằng lớn hay triều đình lớnhơn?
Phí ốc, giật mình, cười khổ nói:
- Con ngoan, chẳng phải con cũng biết rõ câu trả lời sao? Nay Từ Không bình định Hà Bắc, cướp lấy Kí Châu, phương bắc đã thống nhất, không ai có thể ngăn cản. Mã Đằng dù co năng lực lại liên kết với Trương Lỗ, nhưng cũng chưa phải đối thủ của Tào. Tỏ rõ sự lợi hại trước Viên Thiệu chẳng khác gì bộ xương khô phát sáng trong nhà.
Con ngoan, vấn đề này không phải tốt lắm.
Phí phu nhân lại nói:
- Nếu phụ thân cũng biết là không ổn, vì sao còn do dự không quyết.
- Điều này…?
- Nữ nhi nghe nói, bên Tào Tháo đã phái ra binh mã, lệnh cho các huynh đệ bản gia đóng ở Trường An.
Nay Trường An có Tào Hồng, mà Võ Uy có Tào Bằng. Hai người này liên kết, phụ thân cho rằng, Mã Đằng có khả năng chống trả sao?
Ý tứ trong lời nói của Phí phu nhân, đã rõ ràng biểu đạt ra ngoài.
Phí Ốc cũng không phải thằng ngốc, sao không thể nghe ra ý tứ trong đó? Nhưng trong lòng y, có chút băn khoăn…Cho dù nói thế nào, y là cha vợ của Mã Đằng, đã một lần phản lại Hàn Toại, nếu tiếp tục phản lại Mã Đằng thì ngày sau đâu còn thanh danh gì nữa? Nghĩ tới đây, y lại tâm phiền ý loạn, chân mày cau có.
Phí phu nhân tuy rằng gả cho Mã Đằng, lại chỉ là mối quan hệ chính trị.
Thử nghĩ, nàng kém Mã Đằng tới hai ba mươi tuổi, sao có thể có tình cảm thực sự được.
Ngày trước nàng còn có Mã Thiết để dựa dẫm, nay Mã Thiết đã chết, nàng chỉ còn có thể dựa vào bóng hình y? Thật sự nàng hận Tào Bằng đến tận xương tủy, nhưng điều này không có nghĩa là, nàng sẽ tiếp tục mù quáng hận thù. Phí phu nhân là người Phí gia, nàng trước kia vì Phí gia mà chấp nhận gả cho Mã Đằng, nhưng nay vì mưu kế của Phí gia, mà có thể từ bỏ hết hận thù?
Phí Ốc khó khăn, cúi đầu xuống.
Phí phu nhân còn nói thêm:
- Phụ thân, Mã Siêu lần này, muốn có bao nhiêu lương hướng?
- Nói là mười nghìn thạch, tuy nhiên đã bị ta ép xuống năm nghìn thạch.
- Mã Đằng còn thiếu bao nhiêu lương thực?
- Ba mươi nghìn thạch.
- Phụ thân, toàn quận Kim Thành chẳng qua chỉ thu được hai trăm nghìn thạch.
Hôm nay nếu Mã Siêu đòi năm nghìn thạch, ngày mai Mã Đằng lại đòi ba mươi nghìn thạch? Còn có Hoàng Trung Lưỡng Khương, nếu không tiếp tế, trăm nghìn người Lũng Tây, cũng cần no bụng. Lương hướng chỉ có thế, người còn có thể cung cấp tới khi nào?
- Hiện tại, Mã Đằng coi người có thể lợi dụng được nên ngươi nói gì thì y nghe vậy.
Nhưng nếu người không còn giá trị lợi dụng, y còn có thể tốt với người sao? Tiểu Thiết giờ không còn, tiểu nữ cũng không muốn mất đi cả phụ thân.
Phí Ốc thở dài một tiếng.
- Giả Trưởng Sử nói sao?
- Y bảo ta có thể đảm nhiệm hai nghìn thạch.
Phí phu nhân ngẩn ra, hạ giọng nói:
- Vậy chẳng phải là làm Thái Thú sao?
- Nhưng ta vẫn chưa tin được y. Con nói xem, y chẳng qua chỉ là một Trưởng Sử, sao có thể đảm bảo chức Thái Thú cho ta chứ?
- Phụ thân, người thật hồ đồ!
Phí phu nhân nói:
- Không phải là Giả Trưởng Sử đảm bảo người mà là Tào tướng quân mới đúng.
Tào tướng quân là con cháu Tào Tháo, hơn nữa lừng lẫy đại danh.
Nếu y không đảm bảo được chức Thái thú hai nghìn thạch này cho cha, thì tiểu nữ cảm thấy, Lương Châu không còn ai có thể làm được việc đó nữa. Cho dù là Vi Đoan, cũng không có khả năng đó…Nếu hắn mở miệng, thì nhất định đã nắm chắc hết, phụ thân còn do dự điều gì?
- Nhưng hắn đảm bảo cho ta làm ở Trương Dịch!
Phí phu nhân không khỏi trầm mặc.
Sau một lúc lâu, nàng hạ giọng nói:
- Phụ thân nghĩ rằng, Mã Đằng có thể trụ được ở Kim Thành sao?
- Điều này…?
- Kỳ thực, Trương Dịch là Trương Dịch, tiểu nữ cảm thấy cũng không kém. Hồi ở Cô Đích, từng nghe người ta nói, Tào tướng quân xây dựng hành lang Hà Tây, nối liền Tây Vực, Quan Trung. Trương Dịch trên hành lang cao đó, mặc dù hướng lệch nhưng cũng là vị trí tiền đồ. Tiểu nữ nghĩ rằng, nếu Tào tướng quân giữ chức Thái thú Kim Thành của người, vậy chức thái thú kia cũng khó lòng mà tin tưởng được. Nhưng nếu là quận Trương Dịch, tiểu nữ tin rồi…Đó là vị trí Tào tướng quân có thể khống chế!
Phí Ốc đột nhiên ngẩng đầu lên:
- Con thật sự muốn phản?
- Nếu phụ thân muốn để Phí gia thăng tiến nhanh, muốn đại ca có thể nổi danh, hiện giờ chỉ còn con đường này thôi!
Phí phu nhân nói như đinh đóng cột, khiến Phí Ốc cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
- Đúng vậy, tồn vong của Phí gia, chính là ở hành động này!
Quan dịch Doãn Ngô, Kim Thành.
Giả Tinh khoanh tay đứng, thần sắc cực kì cung kính.
Trong phòng, bày ra chậu than chế than, lửa than hừng hực, ngôi nhà nhỏ ấm áp như vào xuân. Tào Bằng ngồi ở tháp cao, đặt thẻ tre đặt trên án thư cao, ngẩng nhìn Giả Tinh, hạ giọng nói:
- Nói như vậy, Mã Mạnh Khởi đang ở Doãn Ngô?
- Đúng vậy!
- Còn Phí Ốc, rốt cuộc hành động ra sao?
- Xem tình trạng này, tất sẽ có hành động, nhưng chỉ sợ không thể quyết định ngay được.
- Tuy nhiên, ta có thể đoán được, trong lòng y hiện giờ e dè điều gì? Y sợ sau khi phản Mã Đằng, thanh danh sẽ bất lợi!
- Vậy theo ngươi, khi nào y sẽ quyết định?
- Trong vòng hai ngày nữa!
Tào Bằng gật gật đầu, nhớ lại ngày đó Giả Tinh tới Loan Điểu, hiến cao kế cho Tào Bằng.
Giả Tinh ở Cô Đích, tình hình chiến đấu vẫn phát triển, y không am hiểu về việc hành quân đánh giặc, nhưng lại mưu trí, công kích cứu nguy.
Chiến trận Lương Châu xuất chiến không phải ở Loan Điểu, không phải ở Lũng Tây mà là ở Kim Thành.
Đây là phán đoán của Giả Tinh. Mà quận Kim Thành xuất chiến, chính là Phí Ốc…Nếu là Phí Ốc hàng thì đại sự có thể thành. Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là dễ dàng. May thay hiện tại trong tay Giả Tinh còn một quân bài, đó là Phí phu nhân. Y liên tục tới thăm hỏi và nói chuyện với Phí phu nhân, biết được tâm tư của nữ tử này.
Chẳng sợ giữa nàng và Tào Bằng có mối thù lớn, nhưng Phí phu nhân rất lo cho tương lai của Phí gia.
Vì thế, Giả Tinh khuyên bảo Phí phu nhân từ bỏ mối thù hận này. Dù sao, trong tình hình lúc này, Mã Thiết đã chết, Phí phu nhân không còn lựa chọn nào khác. Nếu nàng cố ý muốn báo thù, kết quả sẽ là toàn gia bị diệt vong, không còn thoát thân được một ai.
Nhưng nếu nàng ta nguyện ý phối hợp, thì Phí gia sẽ vẫn có tiền đồ tốt.
Phí phu nhân suy xét rất lâu, quyết ý hợp tác với Giả Tinh, thuyết phục Phí Ốc.
Dù sao, đứa con đã chết, giờ khó có thể để cha mẹ chết cùng với Mã Đằng.
Sau khi Giả Tinh nói chuyện đó cho Tào Bằng, Tào Bằng lại đề nghị, cần tới Doãn Ngô với y. Một mặt, một khi Phí Ốc không thu hút được sự chú ý, Tào Bằng có thể ra mặt, đồng thời, để y hạ quyết tâm, y mới nghe ngóng được tin tức bên đám người Vương Mãi. Vương Mãi Thạch Thao, Bàng Đức Khương? Bình thường như đá chìm đáy biển, tin tức bịt vô âm tín, điều này làm Tào Bằng vô cùng lo lắng. Về phía Loan Điểu, hắn lại không quá lo lắng. Sau khi hắn rời khỏi, có thể để Đặng Phạm tiếp nhận.
Đặng Phạm và Tào Bằng là huynh đệ kết nghĩa, hơn nữa gặp chuyện điềm tĩnh như không.
Lại có đám người Triệu Ngang hiệp trợ, quận Võ Uy vẫn có thể giữ được tốt.
Cứ như vậy, Tào Bằng mai danh ẩn tích, mang theo Bàng Minh và một trăm Bạch đà binh, lặng yên một theo đội thương nhân Tây Vực đi tới Doãn Ngô.
Tình hình Doãn Ngô, cũng không lạc quan.
Chủ yếu vẫn là chiến sự không ngừng, vật tư ở Doãn Ngô thì thiếu, còn lương thực cũng chẳng đủ ăn.
Phí Ốc vẫn vui mừng tột độ khi Phí phu nhân trở về.Tuy nhiên, cho tới bây giờ, đều là do Giả Tinh ra mặt tiếp xúc với Phí Ốc.
Sự xuất hiện đột ngột của Mã Siêu, Tào Bằng có chút kinh ngạc.
Tuy nhiên điều này cũng chứng minh rằng, tình hình Kim Thành quận cũng sắp đạt tới cực hạn.
Sự thật, với thực lực của quận Kim Thành, không có khả năng chống đỡ hai chiến trường. Càng không thể đồng thời khai chiến cả hai chiến trường, còn muốn cứu tế Hoàng Trung Lưỡng Khương, và cả Lũng Tây rộng lớn sao được. Phí Ốc đã chống đỡ không nổi…Đó là phán đoán của Giả Tinh và Tào Bằng. Hiện tại, chỉ còn một cơ hội khiến Phí Ốc đưa ra quyết định cuối cùng.
Giả Tinh nói:
- Ngày mai ta tới Phí phủ khiến Phí phu nhân bên đó thúc giục tiếp.
- Tốt nhất, gặp thẳng Mã Siêu.
- Ồ?
- Mã Mạnh Khởi cũng là một dũng sĩ.
- Người này không phải kẻ hữu dũng vô mưu như ta tưởng tượng trước kia, nếu có thể loại trừ thì sẽ làm bớt đi một mối họa trong lòng ta.
- Nếu Mã Siêu chết, Mã Đằng chỉ là một bộ xương khô trong mộ, sớm muộn gì cũng chết. Ngươi có thể thương lượng với Phí Ốc, nếu y nguyện ý giúp ta loại trừ Mã Siêu, ta sẽ đảm bảo mạng sống cho gia đình y. Đây là một cơ hội tốt mà khó đạt được.
Lúc Tào Bằng nói chuyện, ánh mắt của hắn toát ra luồng sát khí làm người khác sợ hãi.
Hắn cũng không thù hận Mã Siêu quá nhiều, chỉ cảm thấy, nếu không giải quyết Mã Siêu, tất sẽ trở thành cái tại họa sau này.
Giả Tinh gật gật đầu:
- Ta sẽ nghĩ cách, thuyết phục Phí Ốc!
Đúng lúc này, ngoài cửa bống truyền tới âm thanh của Bàng Minh:
- Phương tử, Phí Ốc tới thăm, mời Giả quân sư gặp mặt!
Tào Bằng nghe xong ngẩn người, tươi cười.
Giả Tinh nói:
- Có thể thấy, ta không cần tới gặp Phí phu nhân, Phí Ốc đã không nhịn được rồi!
- Ngươi đưa y tới thư phòng thương nghị, ta đi phía vách.
Tào Bằng nói xong, đứng dậy, đi ra ngoài phòng. Giả Tinh lệnh Bàng Minh đưa Phí Ốc tới thư phòng, y vặn ngọn đèn sáng hơn chút, rồi sau đó lẳng lặng chờ đợi. Một lát sau, Phí Ốc thần sắc căng thẳng, vào trong cùng Bàng Minh.
- Phí chủ bộ, cớ gì mà đêm hôm khuya tới đây?
Phí ốc nhìn Giả Tinh, đột nhiên nói:
- Ta có thể dâng quận Kim Thành, nhưng ta cần có điều kiện.
- Điều kiện?
- Ta cần thủ lệnh của Tào phương tử, bảo đảm an toàn cho nhà ta. Đồng thời, ta cần được cam đoan, vẫn giữ được chức Thái thú quận Trương Dịch. Hai việc này, nếu Cổ Trưởng Sử có thể làm ta yên lòng, Phí mỗ có thể lập tức khởi binh phản Mã.
Giả Tinh ngây ngẩn cả người!
Sự thẳng thắn của Phí Ốc không giống như những gì Giả Tinh biết.
Cũng may, y rất nhanh liền tỉnh ngộ:
- Lời nói của Phí phương, chỉ cần ngươi cam đoan sẽ giao ra quận Kim Thành là được.
- Ta Tử Phí Long, nay đóng quân ở Lạc Đô Cốc.
Trong tám tướng Kim Thành, Dương Thu, Mã Ngoạn có quan hệ rất thân thiết với ta. Dương Thu trước đóng ở Cối Trung, chỉ cần ta đầu hàng thì y nhất định sẽ ra khỏi Cối Trung. Mà giờ Mã Ngoạn đang ở ngay ngoài thành Doãn Ngô, ta có thể để gã hỗ trợ, khống chế Doãn Ngô?? Nếu ta hàng, lệnh cư Trình Ngân cũng sẽ áng binh bất động. Đến lúc đó, người có thể lệnh tướng quân xuất quân, đánh bại Mã Siêu.
Dứt lời, Phí Ốc nhìn thẳng Giả Tinh.
- Nhưng không biết, ý Giả Trưởng Sử ra sao, có thể làm yên lòng ta?