Mụ góa Dư Hoa Khố đang gặt lúa ở thung lũng hẻo lánh, cả thung lũng rộng lớn này dường như chỉ có một mình mụ ta. Mấy mẫu ruộng bạc màu trong thung lũng là thứ ông chồng quá cố để lại cho mụ. Do những mảnh ruộng này cách xa thị trấn Đường nên cũng chẳng có ai muốn chiếm cả. Vì kế sinh nhai, mụ góa Dư Hoa Khố một mình canh tác mảnh ruộng này.
Mụ góa Dư Hoa Khố mồ hôi đầm đìa, quần áo trên người đã ướt sũng.
Nắng vẫn chói chang.
May mà chốc chốc trong thung lũng lại có một cơn gió thổi tới, mang tới sự mát mẻ.
Gần trưa, dưới cây sồi cách chỗ mụ góa không xa xuất hiện một cặp mắt, cặp mắt đó tham lam nhìn trộm bóng mụ góa làm việc.
Ngực của kẻ trốn sau cây sồi phập phồng, hai con ngươi lồi ra, suýt nữa thì rơi xuống đất.
Tam Lại Tử.
Tam Lại Tử quả thực không chịu được nữa, hắn liền đi ra, lặng lẽ tới phía sau mụ góa Dư Hoa Khố.
Nhìn thấy tấm lưng đầy đặn ướt đẫm mồ hôi của mụ, Tam Lại Tử nuốt nước miếng ừng ực. Đôi khi hắn rất ngưỡng mộ tay thổ phỉ tên Trần Lan Đầu kia, hắn là nhân vật truyền kỳ được đồn thổi khắp nơi trong thị trấn Đường này. Nếu hắn đã chấm cô gái nào đó thì chắc chắn sẽ biến người đó thành của mình, bất kể cô gái đó ở núi hoang hay ở huyện lỵ. Bất kỳ cô gái nào nghe tới tên hắn cũng khiếp đảm. Lúc này, Tam Lại Tử nghĩ, nếu mình là thổ phỉ Trần Lan Đầu, hắn sẽ không do dự đè ngửa mụ góa Dư Hoa Khố xuống đồng lúa mới gặt, sau đó, hắn có thể thỏa mãn ngọn lửa tình đang hừng hực này. Nhưng hắn không phải là thở phỉ Trần Lan Đầu mà chỉ là thằng khố rách áo ôm chuyên đào huyệt mộ, thậm chí đôi khi hắn cảm thấy mình con bị khinh rẻ hơn cả chó.
Tam Lại Tử lại nuốt nước miếng, sau đó khẽ gọi: “Hoa Khố!”
Nghe thấy tiếng Tam Lại Tử, mụ góa Dư Hoa Khố giật mình, hoang mang đứng dậy. Mụ ta xoay người rồi tức giận nhìn hắn: “Tam Lại Tử, cái đồ chó này, tới đây làm gì làm bà sợ chết khiếp”.
Nhìn thấy điệu bộ ấp a ấp úng của Tam Lại Tử, Dư Hoa Khố liền trút giận luôn. Mụ ta khua khua chiếc liềm trong tay sau đó hung hăng hét toáng lên với Tam Lại Tử:
“Tam Lại Tử, mày cút ngay cho bà, bà biết mày định làm gì rồi. Mày đúng không bằng đồ chó lợn, giữa thanh thiên bạch nhật thế này mày vẫn ham muốn làm cái chuyện đó hả!”
Tam Lại Tử đáp lại: “Tôi, tôi nhìn tới mức không chịu nổi nữa rồi”.
Tam Lại Tử nói rồi liền thò tay vào túi móc ra đồng đại dương hắn vừa được trả công việc đào huyệt cho mẹ Chủ tịch rồi đưa đi đưa lại trước mặt Dư Hoa Khố. Đồng đại dương phát ra ánh sáng chói chang dưới ánh nắng. Tam Lại Tử vẫn chưa tiêu đồng đại dương này, lúc đi ăn ở quán, hắn trẻ bằng những đồng tiền lẻ còn sót lại của mình. Hắn đã định dùng đồng đại dương này tới quán Tiêu Dao chơi gái, nhưng khi tới cổng hắn liền bị chặn lại. Hắn giơ đồng đại dương đang cầm trên tay lên rồi nói với người ở kỹ viện rằng.
“Tôi có tiền, nhìn rõ chưa, đây là đồng đại dương Chủ tịch Du Trường Thủy thưởng cho tôi đấy”.
Ai ngờ người của kỹ viện cười nhạt đáp lại hắn: “Chỉ với mỗi một đồng đại dương mà muốn tới quán Tiêu Dao chơi gái ư? Chờ tới khi nào mày có hai đồng rồi hãy đến nhé”.
Tam Lại Tử buồn bã vô cùng, cố kìm nén ngọn lửa tình đang bừng cháy, sau đó lặng lẽ lùi về miếu Thổ Địa.
Dư Hoa Khố nhìn đồng đại dương sáng lấp lánh dưới ánh nắng, mắt mụ vụt sáng. Mụ thè lưỡi liếm cặp môi khô nứt của mình, giọng đã dịu lại: “Tam Lại Tử, đồng đại dương trên tay đằng ấy là thật hay là giả vậy?”
Tam Lại Tử đáp lại: “Sao mà giả được chứ? Đồng bạc này là Chủ tịch Du Trường Thủy tận tay đưa cho tôi. Ông ấy còn khen tôi đào huyệt cho mẹ ông ấy rất đẹp nữa kia”.
Dư Hoa Khố vuốt vuốt mồ hôi trên trán: “Đằng ấy đưa đồng tiền cho đây ngắm cái”.
Tam Lại Tử đi tới trước mặt Dư Hoa Khố, rồi đưa đồng tiền cho mụ ta. Tam Lại Tử ngửi thấy mùi mồ hôi đàn bà tỏa ra từ người mụ góa, mùi mồ hôi của mụ ta kích thích thần kinh Tam Lại Tử. Hắn cảm thấy dương vật của mình đang cương cứng. Dư Hoa Khố quẳng chiếc liềm trong tay xuống đất, rồi đỡ lấy đồng dại dương sáng lóa kia. Mụ ngắm nghía hồi lâu, rồi thè lưỡi liếm cặp môi nứt nẻ. Mụ ta nắm chặt đồng tiền trong lòng bàn tay, tiền đã vào tay mụ làm sao có thể trở về tay Tam Lại Tử được chứ?
Tam Lại Tử nằm trên đống rơm, mụ dùng tay cởi chiếc quần ướt đẫm mồ hôi của mình, sau đó cởi nốt chiếc quần con bằng vải hoa bên trong. Cả phần dưới cùa mụ lộ ra trước mặt Tam Lại Tử, mụ ta lạnh lùng nói: “Tam Lại Tử, đằng ấy muốn làm chuyện này đúng không? Bà già này cho đằng ấy đấy!”
Lúc Dư Hoa Khố cởi quần, Tam Lại Tử đã gầm gừ những tiếng như dã thú.
Hắn sốt sắng nhảy bổ tới, hùng hục làm tình ngay giữa thanh thiên bạch nhật như muốn phát tiết hết mọi sự dồn nén bao ngày qua.
Dư Hoa Khố không biểu lộ bất cứ cảm xức gì, nhắm nghiền mắt lại, cắn chặt răng, một tay nắm chặt cọng rơm, tay kia nắm chặt đồng đại dương.
Bỗng dương vật của Tam Lại Tử mềm oặt ra.
Hắn nghe rất rõ tiếng rắn trườn qua những cọng rơm, mặc dù tiếng gầm gừ của hắn vọng lại trong thung lũng hoang nhưng hắn vẫn cảm thấy có con rắn đang trườn tới chỗ mình, nó thè chiếc lưỡi đỏ đáng sợ… Hắn thực sự đã mềm oặt ra, không những thằng cu mềm nhũn, cả người hắn cũng nhũn ra. Hắn thầm gào lên:
“Tại sao? Tại sao chứ, thế này là sao hả? Tao và mày không có thù oán gì với nhau, tại sao mày lại cứ bám lấy tao vậy hả?”
Dư Hoa Khố đẩy Tam Lại Tử đang nhũn người ra: “Tam Lại Tử à, chắc đằng ấy đã thỏa mãn rồi, đây cũng phải làm việc thôi”.
Dư Hoa Khố mặc quần vào rồi cất luôn đồng đại dương kia đi. Mụ chẳng thèm quan tâm tới Tam Lại Tử nữa, nhặt liềm lên rồi tiếp tục gặt lúa.
Tam Lại Tử nằm trên đống rơm, khuôn mặt đau khổ bội phần. Hắn thầm nghĩ: “Đúng là thiệt thòi quá!”
Tiếng rắn trườn qua những cọng rơm không ngừng truyền tới đôi tai thính của Tam Lại Tử, dưới ánh nắng ngập tràn, Tam Lại Tử lại cảm thấy ớn lạnh tận xương tủy…
11
Do được mùa nên thị trấn Đường lại tổ chức chợ phiên, cả thị trấn trở nên vô cùng náo nhiệt. Người dân sống trên núi ở khắp nơi đổ xô tới thị trấn Đường, mang những gì họ thu hoạch được tới đây trao đổi, sau đó mua những thứ mình cần về. Những tiểu thương tới đây cũng nhiều vô kể, bình thường, họ rất ít khi tới thị trấn Đường vậy mà tới kỳ chợ phiên, họ cũng mang rất nhiều hàng hóa tới. Họ đều hiểu rõ, vào thời điểm này người dân sống ở vùng nui thường có tiền nhàn rỗi.
Những phiên chỡ nóng như vậy cũng không được tổ chức nhiều trong năm, thường thì chỉ tổ chức khi thuc hoạch xong hoặc vào những ngày lễ lớn. Đối với tay đồ tể Trịnh Mã Thủy mà nói, hôm nay chính là ngày lễ của hắn. Hắn đã bắt đầu mổ lợn vào giờ Tý tối qua, hắn hì hục mổ liền năm con. Hắn tin chắc, ngày hôm nay hắn sẽ bán hết, không những thế còn bán được giá nữa. Mới sáng tinh mơ, hắn đã bày thịt lợn trên bàn, hắn còn nâng giá thịt lên gấp đôi, lại còn lên mặt ra vẻ thích mua thì mua không thích thì thôi.
Cũng mới sáng sớm, Chung Thất đã ra khỏi quán Tiêu Dao, hắn ngất ngưởng đi tới hàng thịt của Trịnh Mã Thủy. Sắc mặt hắn trắng bợt.
Trịnh Mã Thủy lại lấy từ chiếc sọt ở dưới bàn để thịt ra hai chiếc bầu dục lợn được buộc bằng sợi rơm rồi cười đon đả nói với Chung Thất:
“Đội trưởng Chung à, bầu dục lợn hôm nay coi như tôi tặng đội trưởng, không ghi nợ. Đội trưởng Chung à, hôm nay sắc mặt ông không tốt lắm, có phải tối qua làm việc dữ quá phải không? Ha ha, ngài mau đem bầu dục lợn về nhà, tranh thủ ăn lúc còn tươi đi nhé”.
Chung Thất xị mặt, hắn không thèm để ý tới vẻ mặt nhễ nhại mồ hôi đang tươi cười nịnh bợ của Trịnh Mã Thủy, cầm lấy hai chiếc bầu dục lợn rồi nói: “Cái thằng dã man lại nâng giá lên rồi, đúng không? Vậy thì tiền thuế hôm nay phải nộp nhiều hơn một chút, nếu không tao sẽ bảo Chủ tịch Du ra lệnh phong tỏa hàng thịt của mày đấy”.
Chung Thất nói xong liền bỏ đi, dáng đi của hắn cứ dặt dẹo như chẳng còn chút sức lực nào nữa vậy.
Trịnh Mã Thủy liền thay đổi nét mặt, lẩm bẩm một mình: “Mẹ mày chứ! Cái thằng Chung Thất, mày là cái thá gì mà hoạch họe ông hả? Rồi cũng có ngày ông bắt mày nôn hết những thứ đã ăn của ông ra”.
Quán ăn của mụ chủ quán họ Hồ tấp nập kẻ vào người ra. Mụ ta biết, vào phiên chợ, lượng khách tới quán sẽ nhiều gấp mười mấy lần bình thường, không những thế phiên chợ này sẽ kéo dài từ sáng sớm tới tận hoàng hôn. Nó không giống với những phiên chợ khác tới chiều đã tan. Cho nên, mụ đã gọi hai cô gái trong họ tới giúp. Trong ngày này, mụ chủ quán họ Hồ bận rộn chắc chẳng còn thời gian đi đưa tin vớ vẩn nữa.
Mụ ta cũng chẳng còn thời gian quan tâm tới mùi thối trên người Tống Kha.
Tống Kha trốn trên gác xép cửa hiệu truyền thần, đóng chặt cửa, dường như muốn tách biệt hắn với tiếng ồn ào bên ngoài. Anh đang vẽ một bức sơn dầu, anh vẽ lại phiên chợ đầu tiên kể từ khi tới thị trấn Đường. Phiên chợ mà Tam Lại Tử đã dẫn anh tới khoảng đất trống đằng sau miếu Thổ Địa xem người đàn ông trung niên mãi võ bán thuốc trị rắn cắn. Đã lâu Tống Kha không động tới bút vẽ, anh vẽ những bức tranh sơn dầu anh tâm đắc trên giấy dầu. Anh cũng biết giấy dầu chỉ còn lại vài tờ, nguyên liệu để vẽ cũng không còn nhiều. Tống Kha nghĩ, có thể vẽ được một trang thì tính một trang. Hôm nay, Chung Thất cũng không mang người tới gõ cửa cửa hiệu, rồi bảo anh mở cửa bàn chuyện làm ăn. Thực ra, người dân trong thị trấn cũng không muốn anh mở cửa, họ muốn anh tự giam mình cùng mùi thối trên người trong cửa hiệu. Tam Lại Tử cũng không tới rủ anh đi xem người ta mãi võ, anh cũng không biết người cần anh vẽ đã tới chưa.
Tam Lại Tử lại trèo lên cây long não già bên ngoài miếu Thổ Địa, rồi ngồi ngắm dòng người tới miếu thắp hương. Hôm nay người tới rất đông, mang rất nhiều đồ lễ bày la liệt trên điện thờ. Tam Lại Tử thầm nghĩ, những đồ lễ này đủ cho hắn ăn trong một khoảng thời gian dài đây. Người ta sớm đã quen với những hành động thất kính của Tam Lại Tử, nên cũng chẳng có ai nói gì.
Trong mắt Tam Lại Tử có một màn sương mờ ảo.
Từ sáng sớm hắn đã trèo lên cây, dõi mắt nhìn theo con đường thông ra bên ngoài. Hắn hy vọng sẽ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trung niên cùng cậu thanh niên phiêu bạt giang hồ đó. Họ là niềm mong ước lớn nhất của hắn. Hắn đã rất nhiều lần nghĩ tới chuyện đó. Nếu họ lại tới thị trấn Đường, cho dù thế nào hắn cũng sẽ cùng họ rời khỏi thị trấn. Thị trấn Đường giống như một đầm nước tử thần, hắn sẽ ngạt thở và chết trong đó.
Tam Lại Tử vô cùng thất vọng, người đàn ông turng niên và cậu thanh niên đó đã không xuất hiện, chỉ có một gã mặt dơi tai chuột bán bả chuột mò tới. Hắn cũng giở chiêu lừa bịp trên mảnh đất trống đằng sau miếu Thổ Địa. Khi nhìn thấy người bán bả chuột đâm thanh kiếm dài vào cổ họng ông ta, hắn liền hét toáng lên: “Kiếm giả! Kiếm giả!”
Sau khi người bán bả chuột rút thanh kiếm ra, liền chắp tay nói với những người tới xem:
“Các vị hương thân phụ lão, người anh em ngồi trên cây kia nói việc tôi nuốt kiếm là giả, bây giờ tôi muốn mọi người kiểm chứng cho tôi. Tôi mời người anh em đang ngồi trên cây kia xuống, nếu anh ta có thể nuốt được thanh kiếm này thì tôi sẽ ăn hết mớ bả chuột và chết trước mặt mọi người ngay tức khắc”.
Người bán thuốc chuột đó tuy không nói nhiều nhưng giọng nói rất dõng dạc. Ông ta lại khiêu khích Tam Lại Tử đang ngồi trên cây: “Người anh em à, xuống dưới này thử xem, đừng ngồi đó mà nói khoác!”
Những người tới xem cười nghiêng ngả.
Có người bắt đầu khích: “Tam Lại Tử à, mau xuống đây để xem cậu có bản lĩnh gì”.
Tam Lại Tử trèo xuống, mọi người đều nghĩ có trò hay để xem, nào ngờ hắn phủi tay, chẳng nói năng gì liền chui ngay vào miếu Thổ Địa đang chật kín người. Sau đó, hắn lấy chiếc xẻng rồi đi ra ngoài miếu, cắm đầu đi về hướng Ngũ Công Lĩnh.
Tam Lại Tử lại đi đào huyệt, thời gian đào huyệt mộ này kéo dài rất lâu, không nhanh như lần đào huyệt cho cụ thân sinh Chủ tịch, chỉ mất nửa ngày đã xong.
Bất luận thế nào, phiên chợ hôm nay đối với rất nhiều người làm ăn trong thị trấn Đường mà nói là một ngày may mắn. Đến cả quán Tiêu Dao cũng tập nập kẻ vào người ra. Nhưng cũng có người rất cô đơn. Chẳng hạn như ông chủ cửa hiệu quan tài Trương Thiếu Băng. Cửa hiệu của anh ta rộng mở nhưng người đi trên phố như mắc cửi lại chẳng có ai đặt chân tới đó cả. Từ lúc mẹ của Chủ tịch Du Trường Thủy chết, cửa hiệu của anh ta chẳng làm ăn được gì. Ông chủ Trương Thiếu Băng bần thần ngồi một mình trong cửa hiệu pha trà, thần người nhìn dòng người trên đường. Đột nhiên, anh ta nhớ tới người bạn thân Du Vũ Cường của mình. Trương Thiếu Băng từ nhỏ đã yếu ớt, thường xuyên bị bắt nạt, Du Vũ Cường là người duy nhất luôn bảo vệ anh ta. Nghĩ tới Du Vũ Cường, anh bất giác lại nhớ đến Thẩm Văn Tú.
Nhớ đến cô, Trương Thiếu Băng rùng mình mấy lần. Sau khi cô chết, có rất nhiều người nói trong đêm khuya thanh vắng nghe thấy tiếng khóc thê lương của phụ nữ ở trong cửa hiệu quan tài, lại còn nhìn thấy bóng trắng lách ra ngoài từ khe cửa, sau đó bay lượn trên đường… Trương Thiếu Băng thầm nói với mình, “Văn Tú à, cô là mỹ nhân yêu anh hùng, đáng lẽ tôi phải cho cô một quan tài tốt. Tất cả chỉ tại tôi nhát gan. Chờ tới Tết Thanh minh, tôi nhất định sẽ tới tảo mộ cho cô”.
Ánh mắt của Trương Thiếu Băng vô tình liếc ra cửa, anh ta phát hiện một người phụ nữ mặc quần áo dân tộc, một tay cầm chiếc đòn gánh, một tay xách chân giò lợn đang đứng trước cửa hiệu. Vì chiếc nón lá được đội sụp xuống đầu, nên anh ta không nhìn rõ mắt của cô ta. Nhưng anh ta rất ấn tượng với người này, vào ngày chợ phiên, cô ta thường gánh một chồng làn tre tới. Người dân trong thị trấn đều biết những chiếc làn tre do cô ta đan rất tốt, không những kiểu dáng đẹp mà còn rất bền nữa.
Lẽ nào cô ta muốn mua quan tài?
Trương Thiếu Băng đứng dậy, tiến về phía cô ta.
Anh ta vẫn chưa đi tới cửa thì cô gái kia đã bỏ đi rồi, bóng cô ta nhanh chóng biến mất trong dòng người.
Lúc này, Trương Thiếu Băng nghe thấy có tiếng người hát trong cửa iệu, anh đột ngột quay lại nhưng chẳng thấy ai cả…
12
Buổi tối hôm nay không giống những hôm khác, Tống Kha bỗng cảm thấy vô cùng lo lắng. Anh đã này sinh nỗi nhớ nhung đối với người con gái tên Lăng Sơ Bát kia. Bản thân anh cũng cảm thấy kinh ngạc vì ý nghĩ này. Đã bao năm nay, anh chỉ nhớ tới người con gái tên Tô Tĩnh, lẽ nào mình thực sự coi Lăng Sơ Bát là Tô Tĩnh sao? Nhưng họ là hai người hoàn toàn khác nhau, sống trong những thế giới khác nhau. Lăng Sơ Bát rất quan tâm tới anh, mỗi lần anh tới căn nhà gỗ nhỏ ấy, cô luôn phục vụ anh rất chu đáo. Cô là người kiệm lời. Cô luôn dùng hành động để thể hiện tình cảm với Tống Kha, nhưng tại sao cô lại tìm được anh, và đã dùng thủ đoạn nào để dẫn dụ anh tới ngôi nhà gỗ nhỏ trong rừng sâu đó?... Rất nhiều bí ẩn mà Tống Kha không giải thích được. Anh chỉ còn biết tuân theo sự sắp đặt của số phận, bởi căn bản anh không có sức mạnh để xoay chuyển nó.
Đã mấy ngày không nghe thấy tiếng gọi của người con gái đó, tâm trạng anh cảm thấy rất lo lắng. Bởi lúc này anh đã có chỗ trú chân hợp lý, cũng có dục vọng của đàn ông,a nh cũng cần sự an ủi của một người phụ nữ, cho dù đó làm một người phụ nữ thần bí xa lạ. Anh thậm chí còn chẳng biết gì về cô, cũng không hiểu cô là người hay là ma nữa?
Đêm đã khuya, Tống Kha vẫn đang chờ đợi, lòng anh hiểu rất rõ rằng anh đang đợi tiếng gọi của người phụ nữ đó. Tiếng gọi ấy xuất hiện thì anh mới có thể dễ dàng đi tới căn nhà gỗ nhỏ bé nằm ở nơi núi cao rừng sâu đó.
Căn nhà gỗ bé ấm áp dần lên trong tưởng tượng của anh.
Tống Kha hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ sự nguy hiểm nào.
Anh cũng không biết Tam Lại Tử đang lo cho mình.
Tống Kha nhìn vào bức tranh một người cho rắn cắn vào lưỡi mình, rồi lẩm bẩm: “Sống chính là sự trải nghiệm nguy hiểm".
Anh dùng mảnh vải trắng đậy lên bức tranh sơn dầu.
Cả ngày hôm nay, Tống Kha chưa ăn cơm, nhưng anh không thấy đói. Sự chờ đợi vừa giày vò vừa khiến anh hạnh phúc. Trong quãng đời lưu lạc nay đây mai đó đã nhiều năm của anh, Lăng Sơ Bát là người đầu tiên khiến anh cảm thấy có chỗ dựa, chỗ dựa về tinh thần cũng như thể xác, mặc dù anh không biết đó là phúc hay là họa nữa. Bởi chính mùi thối trên cơ thể nên anh đã phải rời bỏ Thượng Hải, phải bước trên con đường lưu lạc. Anh càng không dám nghĩ rằng trên đời này lại có người phụ nữ nào dám gần gũi với mình. Trên thực tế đúng là như vậy. Anh đã từng đi qua rất nhiều nơi, bất luận là đàn ông hay đàn bà, họ đều coi anh là một loại ôn dịch, đều nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ và đều trốn chạy khỏi anh, cho dù anh vẽ đẹp đến đâu thì sự tôn trọng của họ đối với anh cũng không tăng thêm. Anh đã giấu cô gái tên Tô Tĩnh kia ở tận đáy lòng, vào lúc đêm khuya vắng vẻ mới lấy ảnh của cô ra rồi hồi tưởng lại quãng thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi hai người ở bên nhau.
Nghĩ tới đây, Tống Kha lại mở ngăn kéo lấy một quyển sách mỏng rồi giở ra.
Bức ảnh của Tô Tĩnh không còn ở đó nữa.
Tống Kha giở từng trang của cuốn sách mỏng đó nhưng vẫn không tìm thấy ảnh của Tô Tĩnh.
Tống Kha tự nhủ: “Rõ ràng mình đã kẹp bức ảnh ở trong sách, lẽ nào nó lại mọc cánh bay mất rồi ư?”
Sau đó anh lại nghĩ, lẽ nào mình nhớ nhầm, mình đã để nó ở chỗ khác chăng. Anh lục tung gác xép để tìm bức ảnh của Tô Tĩnh. Thế nhưng dù đã tìm khắp nơi nhưng anh vẫn không thấy. Lẽ nào đám người chết trong các bức truyền thần để dưới gầm giường đã giấu nó đi rồi.
Tống Kha ngồi sụp xuống, cúi đầu nhìn những bức truyền thần người chết dồn đống dưới gầm giường rồi nói: “Các bậc tiền bối, nếu có ai trong số các vị cầm bức ảnh của Tô Tĩnh thì cầu xin các vị hãy nể tình tôi lắng nghe chuyện của các vị mà trả lại cho tôi, được không vậy?”
Bỗng anh cảm thấy có một luồng gió lạnh từ gầm giường phả vào mặt.
Tiếp theo, anh nghe thấy tiếng xào xạc.
Tống Kha lạnh hết người, vội vàng đứng bật dậy.
Ngọn đèn dầu lay lắt.
Tống Kha nhìn thấy một con rắn màu xanh. Nó dài khoảng một thước rưỡi, toàn thân vằn hoa gầm xanh, nhìn kỹ mới thấy ngh vằn hoa gầm đó phát ra ánh sáng đẹp mê hồn. Con rắn xanh ngóc cao đầu, đứng cách Tống Kha khoảng một bước chân, nó nhìn anh rồi thè chiếc lưỡi đỏ lòm ra.
Tống Kha sợ hết hồn, anh lùi lại một bước theo bản năng.
Anh không còn sợ những người chết ở dưới gầm giường, cũng không sợ hồn ma của họ xuất hiện nữa. Nhưng con rắn xanh trước mặt lúc này khiến anh cảm thấy thần kinh căng như dây đàn. Nếu như đột nhiên tấn công anh, chắc chắn anh sẽ không có cách nào đối phó, anh thậm chí còn chưa hề có kinh nghiệm đối phó với loài rắn.
Lúc này, con đường của thị trấn sớm đã vắng vẻ từ lâu. Không khí náo nhiệt ban ngày đã không còn tồn tại nữa. Không ai biết rằng họa sĩ Tống đang phải đối mặt với một con rắn xanh.
Tống Kha và conr ắn nhìn nhau một hồi, anh nhìn thấy con rắn gật đầu với anh rồi xoay người bò về phía cầu thang. Đúng lúc con rắn gật đầu với anh, nỗi sợ hãi trong mắt anh tan biến hết. Mắt anh mê mẩn và đẫm nước. Anh nhu bị ma xui quỷ khiến đi theo sau con rắn. Con rắn bò xuống cầu thang, anh cũng xuống theo.
Con rắn bò ra ngoài từ một lỗ nhỏ dưới sàn nhà, Tống Kha liền mở cửa đi theo.
Trên con đường vằng vẻ chỉ có tiếng rắn trườn trên mặt đường.
Bước chân của Tống Kha rất nhanh, nhưng lại không có tiếng động nào. Anh trôi bồng bềnh theo con rắn về hướng tây thị trấn. Đầu óc anh trống rỗng.
Con rắn đưa anh tới căn nhà gỗ nhỏ bé ở vùng núi cao rừng sâu thì biến mất luôn. Tống Kha tỉnh lại từ con mê, kinh ngạc không hiểu sao mình lại tới được đây. Trái tim anh rung động, anh có nên gõ cửa căn nhà gỗ này? Tống Kha nghĩ chắc chắn Lăng Sơ Bát đang ở bên trong, ánh đèn ấm áp rọi qua giấy trắng trên song cửa của căn nhà mách bảo như vậy. Mình không hẹn mà tới, không hiểu có khiến cô ấy bực mình không nữa? Trong căn nhà gỗ nhỏ bé này ngoài cô ấy ra còn có ai không nhỉ?
Lòng Tống Kha thấp thỏm không yên.
Đúng lúc này, cánh cửa căn nhà gỗ khẽ mở ra, Lăng Sơ Bát mặc bộ quần áo lụa tắng đứng trước bậc cửa, xõa mái tóc dài ẩm ướt, khuôn mặt quen thuộc như vầng trăng tròn.
Lăng Sơ Bát nhìn Tống Kha cười đưa tình, dùng tay vê nghịch ngợm lọn tóc ướt trên vai.
Trong giây lát, Lăng Sơ Bát biến thành Tô Tĩnh trong mắt Tống Kha.
Anh khẽ gọi một tiếng: “Tô Tĩnh!”
Sau đó, Tống Kha nhẹ nhàng di chuyển về phía cô. Mùi tanh trên người anh càng lúc càng nồng, mỗi khi anh động tình, mùi tanh thối trên người anh lại càng nặng. Bình thường nó chỉ tỏa ra mùi tanh nhẹ.
Lăng Sơ Bát khẽ nói: “Họa sĩ Tống à, em không phải là Tô Tĩnh, em là Lăng Sơ Bát”.
Dù là Tô Tĩnh hay Lăng Sơ Bát, người phụ nữ vừa tắm xong kia cũng khiến Tống Kha không kìm lòng được, cô khuấy đảo bản năng tưởng như đã chết của anh. Tống Kha bước tới trước mặt Lăng Sơ Bát, ghì chặt cô vào lòng. Lăng Sơ Bát ghé miệng vào tai Tống Kha nói:
“Họa sĩ Tống à, em không phải là Tô Tĩnh, em là Lăng Sơ Bát, anh là người đàn ông duy nhất của em”.
Họ ôm nhau bước vào căn nhà gỗ. Lăng Sơ Bát đóng cửa rồi cái chặt then. Cây cối xung quanh căn nhà gỗ xuất hiện rất nhiều rắn, chúng uốn lượn điên cuồng. Tống Kha không hề nghe thấy tiếng gió gào rít bên ngoài, cũng không biết lũ rắn đang điên cuồng uốn éo trong tiếng gió thét gào. Lúc vào sâu trong người cô, anh ngửi thấy một mùi thơm rất lạ.
Lăng Sơ Bát khẽ nói với Tống Kha: “Họa sĩ Tống à, chắc anh đói rồi phải không? Em biết, chắc chắn anh vẫn chưa ăn cơm”.
Tống Kha gật đầu, anh phát hiện thấy mắt của Lăng Sơ Bát vằn đỏ như máu liền hỏi: “Sơ Bát, mắt erm sao vậy?”
Sự hoảng loạn thoáng hiện trên khuôn mặt Lăng Sơ Bát, nhưng cô đã nahnh chóng lấy lại bình tĩnh: “À, mắt của em từ khi sinh ra đã bị như vậy rồi. Anh chê mắt của em phải không? Anh sợ lắm à?”
Tống Kha cười: “Không sao, sao anh lại có thể chê mắt của em chứ?”
Lăng Sơ Bát xích tới gần, hít một hơi dài mùi tanh trên người Tống Kha rồi nói: “Họa sĩ Tống à, em biết hôm nay anh sẽ tới, nên đã hầm sẵn bát canh móng giò cho anh. Anh gầy quá, phải tẩm bổ mới được”.
Lăng Sơ Bát kéo tay Tống Kha tới ngồi cạnh chiếc bàn tre. Cô đi vào bếp, mở nắp nồi rồi lấy ra một chiếc nồi sành. Cô đặt chiếc nồi sành trên bàn rồi mở nắp ra. Một nồi canh móng giò trắng đục hiện ra trước mắt Tống Kha. Anh thấy mùi thơm nức hòa quyện trong mùi thịt, mùi thuốc bắc cùng mùi sữa… khiến bụng anh réo lên những tiếng reo vui.
Lăng Sơ Bát múc một bát canh đặt trước mặt Tống Kha: “Ăn đi anh, ăn nóng sẽ bổ hơn. Nhìn anh yếu ớt thế này, em đau lòng lắm”.
Tống Kha liền ăn ngay.
Từ trước tới giờ anh chưa từng ăn món canh móng giò nào ngon như vậy, uống một ngụm canh mà thơm hết cả miệng. Anh không rõ đó là mùi thơm thế nào, chỉ biết rằng nó rất đặc biệt. Không những thế móng giò hầm rất mềm, cho vào mồm là tan ngay, rất béo mà không ngấy.
Tống Kha vừa ăn vừa hỏi: “Sơ Bát à, canh này ngoài móng giò ra em còn bỏ cái gì nữa?”
“Trong núi này có một loại cây dây leo, rễ của nó là gia vị tốt để hầm canh. Người dân sống trong núi gọi rễ cây dây leo này là hương đằng tử. Loại cây dây leo này thường sống ở trên vách núi do vậy rất khó đào được rễ. Không những thế rễ của nó còn là sản phẩm bổ dưỡng số một, những người suy nhược ăn loại này sẽ có tác dụng thần kỳ, do vậy rễ hương đằng tử rất quý”
Tống Kha uống thêm một ngụm canh nữa rồi nói: “Hóa ra là vậy”.
Lăng Sơ Bát ngồi cạnh chăm chú nhìn Tống Kha ăn rồi thầm nghĩ.
“Nhìn anh ăn ngon chưa kìa! Nếu anh muốn, ngày nào em cũng sẽ hầm cho anh… Nhưng liệu anh có bỏ đi không? Mình thực sự không muốn hại anh ấy, chỉ hy vọng lúc mình và anh ấy bên nhau sẽ luôn vui vẻ… Mình không thể rời xa anh ấy, giống như dây leo bám vào thân cây to vậy, sống cũng bám riết, chết cũng bám riết… Họa sĩ Tống à, anh thực sự đã khiến em say đắm, đúng là đã bị anh quyến rũ mất rồi, mùi trên người anh khiến em ngây ngất…”