Tản văn của Nguyễn Thị Mộng Thu

Tâm tình với Ngôi Sao

Bây giờ Ngôi Sao đang say ngủ giữa bầu trời, nhưng nó tin rằng Ngôi Sao vẫn không quên lấp lánh mỉm cười với nó, chỉ với riêng mình nó thôi, vì sẽ không một ai trên trái đất này phát hiện ra Ngôi Sao của nó, không một ai trên trái đất này gọi Ngôi Sao bằng tên gọi đặc biệt và thân thiết như nó đã và đang gọi.

Nhiều lúc nó tự hỏi tất cả những gì Ngôi Sao đem đến cho nó trong thời gian qua là thực hay chỉ là mơ, giống như những giấc mơ khác mà nó đã tự tạo ra cho mình, để vịn vào đó mà bước lên? Nhưng dù là thực hay chỉ là mơ thì Ngôi Sao cũng đã giúp nó đi qua một quãng đường nhiều chông gai trắc trở, quãng đường mà có lúc nó đã hoảng sợ khi đối diện, đã chùng bước muốn quay lui…

Dạo này nó hay mỉm cười vu vơ, chứ không còn cúi mặt để giấu đi nước mắt. Nó tự tin hòa mình vào cuộc sống, nó đùa vui tưng tửng… Nó đã thay đổi rất nhiều, đến nỗi một vài đồng nghiệp đã kêu lên trêu chọc nó:

- Lúc này có chuyện gì vui vậy? Giống như người đang yêu!

Nó biết, sau lưng nó là rất nhiều lời phỏng đoán. Hì hì, nhưng đố ai biết nguyên nhân. Nó vẫn là con ốc, đi làm về là chui tọt vô cái vỏ của mình, không hẹn hò quán xá, cũng chẳng ai đưa đón mỗi ngày… Cứ tìm đi, mọi người sẽ không sao tìm được đâu! Bởi vì sẽ không ai ngờ nó lại có thể thay đổi chỉ vì… ánh sáng của một Ngôi Sao!

Nó nhớ, lâu lắm rồi có xem một bộ phim mang tên "Ngôi Sao hiểu lòng tôi", và bây giờ có lẽ với nó cũng là như vậy!

Mỗi ngày, dù làm bất cứ chuyện gì nó đều nghĩ tới Ngôi Sao, bất cứ chuyện buồn vui gì, người đầu tiên nó muốn sẻ chia cũng vẫn là Ngôi Sao của nó. Hông biết Ngôi Sao có cảm thấy bực mình không, nhưng nó vẫn cứ thích thế, như một đứa trẻ thích được nũng nịu với người yêu thương mình (chứ với người không yêu thương thì đời nào đứa trẻ lại dám, mà cũng không đời nào thích!). Mỗi khi thấy hơi rụt rè, lo lắng điều gì là tự nhiên nó lại nhớ ánh mắt lấp lánh của Ngôi Sao đang động viên nó, khuyến khích nó hãy mạnh mẽ hơn lên. Nó muốn kể cho Ngôi Sao nghe tất cả về nó để Ngôi Sao có thể hình dung một cách rõ ràng sinh hoạt hàng ngày của nó. Và nó cũng rất muốn điều ngược lại, để bất cứ lúc nào nó cũng có thể hình dung Ngôi Sao của nó đang làm gì, đang ở đâu...

Khi màn đêm buông xuống, nó chìm vào giấc ngủ thì Ngôi Sao làm công việc của mình, và lúc mặt trời lên, nó thức giấc đón chào một ngày mới thì Ngôi Sao đã mệt nhoài. Nhưng dù là ngày hay đêm, Ngôi Sao vẫn cứ tỏa sáng với riêng nó, đúng không Ngôi Sao?

Ngôi Sao ơi, hãy ngủ thật say nhé, vì nó đang hát ru Ngôi Sao bằng những lời ca đặc biệt của mình mà, Ngôi Sao có nghe thấy không?