Tản văn của Nguyễn Thị Mộng Thu

Hạnh phúc giản đơn...

- Anh tháo mắt kính ra đi, rồi nhắm mắt lại!

- Đã nhắm mắt thì tháo kính làm gì?

- Em thích thế mà!

- Ok, anh tháo kính. Nhưng đếm đến mấy thì mở mắt ra được đây?

- Đếm đến... 20 đi!

- Rồi, khi tháo kính là anh bắt đầu đếm đó nghen!

Người đàn ông phía bên kia đưa tay gỡ cặp kính xuống, nhắm mắt lại theo yêu cầu của nó.

Nó bên này miệng cười thật tươi mà mắt lại rưng rưng...

Như hai đứa trẻ, nó và người bên kia cùng cười.

Hạnh phúc ngọt ngào đâu cần gì to tát, phải không?