- Em ngồi đi!
Nó gật đầu chào rồi ngồi vào chỗ.
- Em uống gì?
Anh hỏi.
Nó liếc sơ cái menu cho có:
- Cho em ly cafe sữa đá!
Anh ngạc nhiên:
- Em biết uống cafe từ khi nào vậy?
Nó nhoẻn cười:
- Từ... rất lâu!
Cafe được mang ra, nó ngồi nhấm nháp và cố lắng nghe trong lòng mình có thứ cảm giác nào khác lạ không? Thế nhưng mắt nó lại nhìn sang bàn bên cạnh, bên đó chắc là một gia đình: vợ chồng và hai đứa bé đang vui vẻ ăn kem. Ừ... một gia đình!
Anh vẫn nó gì đó, nói nhiều lắm nhưng nó chỉ nghe loáng thoáng một vài câu. Tâm trí nó vẫn cứ phiêu diêu về một miền ký ức đau buồn mà nó đã từng vất vả vượt qua...
- Em nghĩ lại đi! Chúng mình có thể vì con...
- Vì con à?
Nó lơ đãng hỏi lại.
- Hơn mười năm nay anh luôn ân hận và ray rứt. Không lúc nào hình bóng mẹ con em không hiện diện trong lòng anh. Em biết không, đối với anh, mẹ con em là trên hết.
Nó muốn bật cười. Cơn buồn cười từ đâu ập đến khiến nó phải ráng lắm mới dằn lại được.
Nó không nhìn bàn bên cạnh nữa mà quay lại nhìn thẳng vào anh, cười hỏi:
- Lúc nào anh cũng nhớ mẹ con em sao? Suốt hơn 10 năm nay?
- Ừ, lúc nào anh cũng nghĩ tới mẹ con em!
- Anh muốn chúng ta làm lại từ đầu? Muốn chúng ta như gia đình kia?
Nó nhìn về bàn bên cạnh, anh cũng nhìn theo, mắt lấp lánh cười:
- Ừ... Rồi chúng ta sẽ được như thế em à!
Nó mỉm cười, nhìn anh và nói:
- Anh biết em chưa từng ham thích những trò đen đỏ, đúng không? Nhưng hôm nay em sẽ đánh cược cuộc đời mình...
- Ý em là...?
Nó lại cười thật tươi:
- Em đánh cuộc và biết chắc mình sẽ thắng!
Nó không cười nữa, nghiêm túc đặt vấn đề:
- Bây giờ em nói nhé? Nếu anh trả lời được 2 câu hỏi của em, em sẽ quay lại với anh, sẽ bỏ tất cả để quay lại với anh vì con em!
Anh hồi hộp:
- Em... em hỏi gì?
Nó lại cười:
- Không biết anh có còn nhớ P. đã gãy tay một lần. Vậy bây giờ anh nói cho em biết đi, cánh tay gãy của nó là trái hay phải. Đó là câu thứ nhất, còn câu thứ hai là ngày tháng năm sinh của nó, anh nói đi?
Anh lúng túng:
- Anh... em hỏi bất ngờ quá... anh không nhớ được!
Nó bật cười giòn tan:
- Câu trả lời của anh, em đã biết trước rồi mà!
Anh tỏ vẻ ngượng nghịu:
- Em...
Nó đứng lên:
- Xin phép anh nhé, em bận việc rồi!
Anh hốt hoảng:
- Cho anh xin thêm 5 phút nữa!
Nó cười:
- Em đã cho anh rất nhiều năm rồi, giờ thì em không còn gì để cho anh nữa. Tạm biệt anh!
Nó ra khỏi quán, lòng nhẹ tênh...