Tản văn của Nguyễn Thị Mộng Thu

Miền hoang tưởng

Docsach24.com

Nó mỉm cười, xòe bàn tay trái để ra trước mắt. Trên ngón tay áp út của nó là một chiếc nhẫn mỏng manh, tròn trịa. Một cảm giác hạnh phúc, hạnh phúc đến tê người đang lan tỏa theo khắp các sợi dây thần kinh trong cơ thể nó, giống y như lúc anh lồng chiếc nhẫn này vào ngón tay nó vậy.

Nó không hiểu tại sao người ta lại quan tâm tới chất liệu của cái vật định tình này? Với nó điều đó không quan trọng, kim cương, vàng 16, 18 hay 24 kara, hay chỉ đơn giản là kim loại có màu vàng, thậm chí màu gì cũng được. Quan trọng là ở nơi người đeo vào cho nó mà thôi.

Từ lâu nay, ngón tay nó vẫn luôn đeo nhẫn, chiếc nhẫn do nó tự chọn mua, tự đeo vào để tránh né những lời chọc ghẹo, đùa vui…

Bây giờ thì đã khác, tất cả đã đổi khác ngay từ cái giờ khắc nó tháo chiếc nhẫn của mình ra để anh đeo chiếc này vào cho nó.

Nó mơ màng nghĩ về những ngày sắp tới, và biết rằng nhịp sống của mình không giống như ngày hôm qua nữa. Ngày hôm qua, nó có thể nằm vùi trong chăn mà khóc vì những nỗi buồn, nỗi cô đơn mà nó tự đem ra để hành hạ bản thân mình. Ngày hôm qua nó có thể bật cười một mình, lẩm bẩm nói chuyện một mình vì xung quanh nó không có ai; Ngày hôm qua nó có thể không nấu cơm trưa chỉ đơn giản là vì… nó không thích nấu. Ngày hôm qua nó có thể làm nhiều, thật nhiều việc tùy theo cảm hứng mà không lệ thuộc vào một ai.

Nhưng hôm nay đã khác!

Từ Hôm nay nó phải dậy sớm, nhẹ nhàng ra khỏi giường, làm mọi việc để chút nữa đây khi hai người đàn ông trong nhà thức dậy thì mọi thứ đã sẵn sàng.

Từ Hôm nay, nó sẽ không còn đủng đỉnh ghé vào phòng hành chánh buổi trưa để sẵn sàng đi ăn với một người bạn nào đó mà khỏi lo bữa cơm trưa ở nhà.

Từ Hôm nay, bếp nhà nó sẽ đỏ lửa ba bữa mỗi ngày…

Từ Hôm nay, nó sẽ phải cân nhắc mỗi khi đi chợ…

Từ Hôm nay, nó sẽ phải mang trên vai những trách nhiệm, những bổn phận nặng nề hơn…

Nhưng nó lại cười thật tươi, thật rạng rỡ với những điều đó.

Bởi vì…

Bắt đầu từ hôm nay, ngôi nhà nó sẽ không còn quạnh vắng. Những lời yêu thương của nó không phải chỉ dành cho đứa con trai đã bắt đầu ngượng nghịu khi mẹ âu yếm, hay dành cho những con thú nhồi bông quen thuộc nằm lăn lóc trên giường…

Bắt đầu từ hôm nay, nó sẽ được…

- Bảy ơi, con đeo chiếc này đẹp không?

Nó giật mình khi nghe tiếng đứa cháu gọi.

Luống cuống, nó tháo chiếc nhẫn trong tay ra. Đứa cháu ngạc nhiên:

- Ủa, bảy không lấy chiếc đó sao? Nãy giờ thấy ngắm nghía quá chừng tưởng bảy thích nó?

Nó ấp úng:

- Ừ… thì thích, nhưng…

Đứa cháu loay hoay với những món trang sức nó vừa chọn, không quan tâm mấy đến bà dì lẩm cẩm đứng bên.

Còn nó, nó rất muốn nói thêm một câu:

- Ừ… thì thích, nhưng… thích được người khác đeo vào!

Nó rất muốn dùng dằng bỏ đi ra cửa đứng, ai biểu cháu gọi không đúng lúc, làm vỡ tan miền hoang tưởng êm ái của nó mất rồi…

Bắt đền đi…